Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng

Chương 1

Nhan Ngọc yêu thầm bạn trai của bạn thân, cô biết đây là một sai lầm.Đừng nóng vội mắng cô "lục trà kỹ nữ" hay "tiểu tam", trước hết hãy nhìn xem hành động của bạn thân cô.

Liền giống như Shakespeare đã từng đề bút trong "Sonnet 151": "Love is too young to know what conscience is" (Tình mới chớm lương tâm làm sao biết ~ ái tình còn quá trẻ để biết lương tâm là cái gì)

Nhan Ngọc lớn lên da trắng hảo tốt, học tập làm việc cũng đều thật kiên định, đáng ra cũng nên là nhiều người thích, nhưng do cô tính tình tương đối quái gỡ nội liễm, làm ai trong mắt nhìn vào cũng thật là lãnh đạm. Nhưng có ai biết ngày thường vì bộ ngực quá đầy đặn muốn nhảy ra khỏi người, đều phải dùng bọc ngực để tránh vυ' lắc lư mạnh trước những động tác nhẹ nhàng.

Nhan Ngọc từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi một người bạn thân tốt xem như hảo bằng hữu, đích thị là khuê mật tên Trần Ngọc Văn.

Nhưng cố tình, Trần Ngọc Văn tỏ tình với nam thần Mạnh Tân Lương - đội trưởng đội bóng rổ cao lãnh mà Nhan Ngọc yêu thầm đã lâu, cố tình, Mạnh Tân Lương cũng đáp ứng Trần Ngọc Văn. Thế rồi, hai người bắt đầu kết giao ngọt ngào.

Cũng đúng, Mạnh Tân Lương lớn lên quá soái, gia thế lại tốt đẹp, tính cánh lại trầm ổn lạnh lùng, là đội trưởng đội bóng rổ, dáng người xuất chúng, một thân cơ bắp rắn chắc.

Trong trường học, khắp nơi đều có đầy nữ sinh mê muôi Mạnh Tân Lương, phàm là ở nơi đâu anh xuất hiện chẳng hạn sân tập bóng thì ngay tức khắc sẽ có đám nữ sinh cuồng luyến lấy nơi đó làm không gian nghỉ ngơi để ngắm anh, có người không đến được thì sẽ cầm kính viễn vọng ở khu dạy học mà quan sát anh từ xa.

Này đã trở thành điểm đặc sắc của dãy B, chỉ cần nhìn đến trước lan can khu dạy học có một loạt kính viễn vọng đen nghìn nghịt, là có thể biết ngay Mạnh Tân Lương đang đánh bóng rổ.

Mà Trần Ngọc Văn cũng là cái phụ nhị đại nha, muốn lợi hại liền có lợi hại, diện mạo tuy cũng không phải thuộc dạng xinh đẹp tuyệt mỹ đến khuynh thành nghiêng nước, nhưng mà có hình tượng đầy khí chất là rộng rãi hào phóng, giống như Hoa Hồ Điệp, được rất nhiều người xoay quanh, nhân duyên cực tốt - đó cũng chính là điều mà cpp lấy làm tự hào. Chỉ cần cô muốn cùng nam sinh nào kết giao, thì trong một vòng tròn, chắc chắn sẽ có người bị thu phục.

Trần Ngọc Văn cùng Mạnh Tân Lương ở bên nhau, làm cả trường xem như một đôi thần tiên, tiên nữ cùng nam thần mỗi ngày đều rải cẩu lương. Couple fans của hai người họ hầu như mỗi ngày đều ở trên diễn đàn trường mà đăng ảnh hai người họ chụp chung.

Vấn đề ở đây là Nhan Ngọc đã không thể đếm được đây là lần thứ mấy Trần Ngọc Văn thành công cướp đi đối tượng nam sinh mình yêu thầm.

Bắt đầu từ khi còn ở nhà trẻ, Nhan Ngọc tình mới chớm nở, có hảo cảm với một tiểu nam hài, đã bị Trần Ngọc Văn nhanh chân đến trước.

Về sau lớn lên, cứ hễ Nhan Ngọc yêu thầm ai, càng ngày càng cố che giấu, nhưng vẫn sẽ là trở thành trung khuyển của Trần Ngọc Văn.

Nhan Ngọc chỉ có thể cảm thấy khϊếp sợ nhu nhược mà tự mình an ủi mình trước, liền tính những nam sinh đó không bị Trần Ngọc Văn cướp đi, Nhan Ngọc cũng không có đủ dũng khí để đối mặt họ tỏ tình. Nhan Ngọc từng nghĩ anh là Trần Ngọc Văn không cố ý đi. Có thể từ nhỏ các cô đã chơi cùng nhau, cũng yêu thích những thứ giống nhau, đối với mắt thẩm mỹ khi nhìn nhận nam sinh anh là cũng giống nhau.

Nhưng mà, có một lần ở cao trung, thật sự làm Nhan Ngọc nát tâm.

Khi đó, giáo thảo lớp bên cạnh mỗi ngày đều đưa bữa sáng cho Nhan Ngọc, tan học hai người cùng nhau làm bài tập, Nhan Ngọc lúc ấy cũng chưa nói rõ mình có thích đối phương hay không. Chỉ là anh cuối tuần đều hi vọng có thể dẫn cô đi chơi, cô liền không ngần ngại mà đáp ứng, sau đó trao tặng quà cho nhau, ngây ngô mà tay ttrong tay, cùng đối phương ăn chung một cây kem, vượt qua ranh giới tình bạn, giống như một cặp tình lữ đầy ái muội.

Chỉ là khi giáo thảo hướng Nhan Ngọc thổ lộ tình cảm, Nhan Ngọc quá ngượng ngùng nên ngoài miệng tuy không đáp ứng nhưng cũng không hề cự tuyệt. Chẳng qua cô chỉ muốn đợi thêm một đoạn thời gian để khẳng định tình cảm mà thôi. Nam nhân cũng chỉ buồn bã mà không nhìn ra nét xấu hổ ngượng ngùng của cô, chỉ có Trần Ngọc Văn là thấy được luyến ái đậm nét trên gương mặt cô.

Vài ngày sau, Trần Ngọc Văn liền cùng với giáo thảo cạnh bên tay trong tay tuyên bố yêu đương, đón chờ lời chúc phúc từ mọi người.

Nhưng trách ai được? Nhan Ngọc chỉ có thể tự trách bản thân mình: không có dũng khí chủ động tấn công, cũng không có dũng khí đáp ứng tức thời.

Cuối cùng, ngay cả một cái lập trường để chỉ trích bạn thân cũng không có, Trần Ngọc Văn mở to hai mắt vẻ mặt vô tội đối mắt với cô: "A? Cậu cùng cậu ấy là một đôi sao? Cậu như thế nào lại không nói với mình chuyện này a? Nếu mình biết nhất định sẽ không cùng cậu ấy ở bên. Hay là như vầy, mình sẽ rời đi, mình ngay lập tức cùng cậu ấy nói lời chia tay. Nhan Ngọc, cậu đừng khổ sở. Nam nhân như nước chảy, không thể nào son sắt bằng tình khuê mật giữa hai chúng ta. Tình bạn chúng ta mới là tình cảm quan trọng cả đời nha."

Nhan Ngọc còn có thể nói gì ngoài "Đừng, đừng, cậu không cần như vậy..."

Tựa như lần này cũng vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Tân Lương, đây chính là nam nhân mình sẽ nhất kiến chung tình, đã đem tâm cô câu mất. So với các nam sinh từ trước đến giờ cùng cô gặp gỡ qua, đây là người làm cô tâm động khôn tả.

Mũi cao mắt sau, gương mắt với những đường cong xương quai hàm sắc bén, mày kiếm cương nghị, dáng người toát ra vẻ quý khí, hình dáng môi như cung tiễn của thần tình ái đang dương có thể bắn trúng phốc tâm của cô.

Ý nghĩa của tên nam nhân càng nghe lại càng hảo. Tân Lương - thế sự một hồi như mộng, nhân gian mấy độ trời thu mát mẻ. Tình yêu thiếu nữ của Nhan Ngọc dành cho Mạnh Tân Lương cũng phải nói là rất thơ.

Từ trước, cô thường xuyên im lặng đi xem Mạnh Tân Lương chơi bóng, một lần, Mạnh Tân Lương xuất sắc ghi điểm nhiều bàn liên tục kết thúc trận đấu, toàn trường hứng khởi sôi trào hoan hô, Mạnh Tân Lương đi xuống chỗ đám đông đang hô hào, người đầy mồ hôi nóng, đem áo bóng rổ trên người cởi ra, trong con mắt kinh ngạc của nhiều người, đó là một nam sinh thân trên trần trụi loã lồ toàn cơ bụng rắn chắc.

Trong đám người đó, Nhan Ngọc như bị ma xui quỷ khiến mà tiến lên một bước. Mạnh Tân Lương nhìn Nhan Ngọc hơi hơi mỉm cười, ngay sau đó, còn cư nhiên đem áo bóng rổ vừa cởi ra lúc nãy vẫn còn nằm trong tay hướng Nhan Ngọc ném tới.

Nhan Ngọc vội vàng tiếp được, trong đầu như đang có pháo hoa nổ tung trời.

Nhan Ngọc không biết Mạnh Tân Lương có phải ném sai phương hướng hay không. Vẫn là do nơi đây có quá nhiều người, liệu có nhận nhầm cô là người khác hay không. Tóm lại, cô cầm trong tay là áo bóng rổ của anh.

Giây tiếp theo Mạnh Tân Lương quay đầu, dường như đem chuyện áo bóng rổ ném ra sau đầu, cùng một đám bạn học vừa cười vừa chúc mừng trận đấu.

Nhan Ngọc liền trộm mà đem cái áo bóng rổ kia về kí túc xá. Ở trên giường ký túc xá, sau khi đã kéo màn che, mê luyến mà ngửi mùi áo của Mạnh Tân Lương, sau đó nhịn không được đem bàn tay vói vào qυầи ɭóŧ lọt khe bên trong, chính mình tự an ủi tiểu huyệt đang ngứa ngáy.

Tưởng tượng đến thân thể cường tráng của Mạnh Tân Lương, cô tự an ủi đến cao trào, da^ʍ thuỷ tràn trề ướt nhẹp trên đầu móng tay sơn màu xanh ngọc, cùng mồ hôi dính trên áo của Mạnh Tân Lương hỗn tạp một vị đồng nhất.

Cao trào qua đi, dư dả thời gian, lúc này, Nhan Ngọc mới bình tĩnh ngồi nghiêm túc suy nghĩ việc đại sự một cách cẩn trọng.

Cô muốn Mạnh Tân Lương, phi thường phi thường muốn.

Lúc này đây, Nhan Ngọc muốn chính mình chủ động xuất kích.

Nhan Ngọc đem áo của Mạnh Tân Lương đi giặt đến sạch sẽ, còn dựa theo chòm sao của y phối hợp xít một mùi hương thơm thảo, tính toán chính mình cầm đi đem đưa Mạnh Tân lương, bắt đầu một đoạn này tình duyên.

Nhưng mà không nghĩ tới, chính là tan học trở về, trong ký túc xá chiếc áo bóng rổ cẩn thận giặt sạch sẽ vốn để trên giường đã không thấy đâu.

Vừa hỏi, Trần Ngọc Văn tủm tỉm cười bảo đã giúp cô đem trả áo cho Mạnh Tân Lương còn viện lí do tri kỉ mà nói rằng sợ hôm nay cô có nhiều tiết học ở trường nên sẽ quên mất.

Nhan Ngọc:?????

Ngay sau đó, Trần Ngọc Văn liền mở ra di động ảnh chụp cùng với Mạnh Tân Lương, để cho chị em ở trong ký túc xá ngắm, sang sảng mà nói rằng mình thật sự coi trọng anh, đã âm thần thêm Weibo của anh, hội chị em cũng đừng hòng đoạt. Bọn chị em đều nói không dám không dám, họ nào có bản lĩnh nhớ thương ánh hào quang rực rỡ đó chứ.

Một lần lại một lần, Trần Ngọc Văn lại lần nữa đoạt đi nam sinh thầm mến của Nhan Ngọc. Cô còn có thể làm cái gì khác đâu?

Ban đêm Nhan Ngọc trăn trở lăn lộn qua lại trên giường cách mấy cũng không thể nào chợp mắt, chưa bao giờ có nhiệt huyết lớn đến thế nảy lên trong lòng.

Trong đầu, không ngừng lặp lại hình bóng chàng trai trên sân bóng rổ kia, Mạnh Tân Lương tươi cười mà nhìn mình, liền phảng phất anh đã chờ cô thật lâu, vẫn luôn chờ cô đi vào trong lòng anh mà thôi.

Cô như thế nào có thể trơ mắt nhìn Mạnh Tân Lương nắm tay người khác? Huống chi đối tượng lại là Trần Ngọc Văn.

Cô đã nhịn nhiều năm như vậy, không thể lại nhịn. Cô không thể im lặng mà nhìn Trần Ngọc Văn hiển nhiên cướp đi chân ái của mình.

Cô cần thiết có hành động thực tế đem Mạnh Tân Lương cướp về. Chỉ việc dũng khí cô đến chậm một bước, đã trở nên không đạo đức.

Bất quá trong đoạn thơ "Sonnet 151" của Shakespeare vẫn còn hạ câu: "Yet who knows not, conscience is born of love" (Nhưng mà ai không biết lương tâm sinh ra từ trong tình yêu)