Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 50: Cha vợ hợp tác

Lục Vô Chiêu nghẹn một hơi, sợi dây lý trí đang kéo căng trong đầu suýt nữa thì đứt đoạn.

“Đừng nghịch.” Hắn nói: “Còn chưa đến lúc.”

Thẩm Vu giờ mới tỉnh táo lại, chậm chạp “Ồ” một tiếng, vành tai nóng rực như bị lửa đốt.

Nàng ‘ừm’ một tiếng, giơ tay che kín mặt.

Vừa nãy là bị sắc đẹp mê hoặc đến ngu ngốc luôn rồi, cái gì cũng dám nói, á á á!!

Gì mà… Gì mà… muốn nàng?

Aaaa!! Sắc đẹp hại người!!

Cũng may Lục Vô Chiêu đang vất vả lấy lại lý trí, hắn đến bản thân mình còn chưa lo xong, không rảnh để ý đến sự ngượng ngùng của nàng.

Hắn biết hiện tại nên làm chút việc gì đó, dùng toàn bộ ý chí để duy trì bình tĩnh, chống người ngồi dậy, quay lưng lại với Thẩm Vu, tự mình tiêu hóa cảm xúc đang liên tục cuộn trào trong l*иg ngực.

Sợi dây vốn đang bị kéo căng hết sức cuối cùng cũng buông lỏng, không ai nhắc lại chuyện vừa nãy bữa.

Thẩm Vu ngửa mặt nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên nóc giường, mãi cho đến khi bên kia truyền đến tiếng vang loạt xoạt, Thẩm Vu nhoài người bật dậy.

Nam nhân quay lưng về phía nàng, động tác mặc quần áo chợt dừng lại, rồi lại rất nhanh khôi phục như cũ, giống như không có việc gì tiếp tục mặc quần áo.

Hắn kéo xe lăn để ở bên cạnh, chống thân mình ngồi lên.

Điều khiển xe lăn di chuyển, nhặt lên đống quần áo rơi trên mặt đất, nhìn thoáng qua chỗ giường, bất ngờ chạm vào ánh mắt của Thẩm Vu.

Giống như bị bỏng, cả hai không hẹn mà cùng nhìn ra chỗ khác.

Ánh mắt Lục Vô Chiêu nhìn xuống đất, tay ném quần áo về phía giường, khẽ ho một tiếng: “Mặc đồ vào đi.”

“Ồ, vâng…”

Thẩm Vu đỏ mặt mặc quần áo, Lục Vô Chiêu quay người đi.

“Điện hạ…”

“….”

“Lúc nãy, chàng… rất thành thạo nha.”

Lục Vô Chiêu: “….Ta chỉ là….”

Nói được một nửa thì ngậm miệng.

Tình cảm khó kiềm chế, không học cũng biết, nhìn nàng sẽ không nhịn được mà làm như vậy.

Thẩm Vu hỏi xong cũng lập tức hối hận, cuống quýt cắt ngang suy nghĩ đang nổi lên trong đầu hắn: “Điện ha, lát nữa phải làm thế nào?”

Quay về việc chính, vẻ mặt Lục Vô Chiêu nghiêm túc hơn. Hắn nhỏ giọng dặn dò vài câu, Thẩm Vu cười gật đầu.

Một khắc sau, Lăng Vương rời khỏi tẩm điện của bản thân, quần áo chỉnh tề gọn gàng.

Triệu Khúc vẫn ở ngoài cửa lo lắng, thấy người đi ra, hắn nhanh chân bước đến, khom lưng hành lễ: “Lăng Vương điện hạ kim an.”

Nam nhân giọng thờ ơ: “Ừ.”

Triệu Khúc thấp thỏm ngước mắt nhìn, lo lắng nhìn phía sau hắn.

Ánh mắt Lục Vô Chiêu hờ hững nhìn về phía hắn.

Triệu Khúc vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu.

Lục Vô Chiêu điều khiển xe lăn tiến lên trước một đoạn, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn còn tối đen.

“Đi báo cho Thẩm phủ, đón người về đi.”

Triệu Khúc thở phào một hơi, tảng đá trong lòng coi như đã thả xuống: “Vâng, điện hạ.”

Lúc Thẩm Tông Chí đến đón người, Lục Vô Chiêu đã rời khỏi cung.

Triệu Khúc không dám đi, cũng không dám xông vào trong điện, dù sao Thẩm gia cô nương đã bị Lăng Vương nhìn trúng, vậy chính là đã thuộc sở hữu của Lăng Vương.

Dựa trên sự hiểu biết của hắn về Lăng Vương, bản năng muốn sống của hắn nói cho hắn biết, tẩm điện này không thể vào, cho nên hắn vẫn ở lại bên ngoài Liên Phương cung, đợi người của Thẩm phủ đến.

Thẩm Tông Chí tự mình đến đón người, ngoại nam không được phép tự ý tiến vào hậu cung, nhưng Lăng Vương đã căn dặn thì cũng không phải không thể vào.

Thẩm Tông Chí mang theo tỳ nữ của Thẩm phủ đi vào tẩm điện, Triệu Khúc đứng chờ ngoài cửa, nghểnh cổ nghe ngóng tình hình bên trong.

Bên trong truyền đến tiếng nói nhỏ, có cả âm thanh nghẹn ngào yết ớt, sau đó còn nghe thấy tiếng có đồ vật rơi xuống đất, Thẩm Tông Chí tức giận nói gì đó, Triệu Khúc thở dài, lùi về sau hai bước, không nghe tiếp nữa.

Chắc là Thẩm cô nương đang kể hết những oan ức phải chịu cho Đại tướng quân nghe.

Thẩm tướng quân yêu thương con gái nhất, toàn bộ kinh thành nếu Thẩm tướng quân đứng thứ hai, không ai dám nhận đứng đầu.

Con gái mình nâng niu trong lòng bàn tay phải chịu oan ức lớn như vậy, người cha nào chịu được? Nhưng… cho dù là vậy, cũng có biện pháp gì đây? Ai bảo người nhìn trúng Thẩm Vu lại là Lăng Vương cơ chứ? Trừ khi Lăng Vương tự mình thay đổi quyết định, nếu không thì Thẩm Vu… cũng chỉ có thể gả cho hắn.

Thẩm Tông Chí bọc kín con gái mình lại, ôm vào trong lòng, nổi giận đùng đùng rời cung, lúc ra cửa mặc kệ Triệu Khúc đuổi theo sau, một câu cũng không thèm trả lời, rõ ràng là cực kỳ tức giận.

Triệu Khúc bẩm báo chi tiết việc này lại cho hoàng đế Gia Tông, hoàng đế bật cười.

“A Chiêu chỉ giỏi tùy tính làm bậy, luôn khiến huynh trưởng như ta phải thay hắn dọn dẹp đống lộn xộn.”

Miệng thì như đang than phiền, nhưng vẻ mặt lại vô cùng vui vẻ, rõ ràng là thái độ hài lòng và nuông chiều.

Sau vụ việc này, trong lòng Lục Bồi Thừa đối với sự khác thường của Lục Vô Chiêu rốt cuộc cũng bớt lo lắng hơn.

Ngày hôm sau, hoàng đế triệu Lăng Vương vào cung.

Lục Bồi Thừa nhìn chằm chằm môi đệ đệ mình một lúc lâu, bất lực nói: “A Chiêu, hôm qua đệ đã làm gì cô nương nhà người ta vậy?”

Nghe Triệu Khúc nói gì mà “Lăng Vương ép buộc cô nương nhà người ta”, gì mà “tình hình chiến đấu kịch liệt”. Lục Bồi Thừa đều không quá quan tâm, nghĩ Triệu Khúc chỉ là một tên hoạn quan chưa trải vị đời, nên mới ngạc nhiên và khoa trương như vậy.

Nhưng hiện tại nhìn thấy vết thương ngoài miệng Lăng Vương, chà… cắn ác thật.

Ánh mắt Lục Bồi Thừa chuyển qua chân Lăng Vương, âm thầm nói trong lòng, chân của hắn… có thể khỏi không?

Lục Vô Chiêu nhìn giống như ngủ không ngon, ánh mắt buồn ngủ hơi khép hờ, ngón tay day huyệt thái dương, lười biếng nói: “Không có gì, chỉ là nghe lời hoàng huynh, đối xử tốt hơn với nàng.”

Lục Bồi Thừa không biết nên nói gì: “Cô nương đó còn đang ốm, đệ lại làm liều như vậy? Hôm qua đệ không ở lại, Đại tướng quân rất tức giận đấy.”

Làm chuyện quá phận với cô nương nhà người ta, kết quả một lời giải thích cũng không có đã bỏ chạy, đây là loại hành vi gì? Nếu không phải được hoàng đế là hắn che chở, đệ đệ này của hắn sợ là sẽ bị người ta lột một lớp da rồi.

Lăng Vương lơ đễnh: “Ừm, nghe nói rồi, chỉ là hôm qua thần đệ có việc gấp trong ty, bị Thẩm cô nương làm chậm trễ không ít thời gian, không có thời gian tiếp tục dây dưa với nàng.”

Lục Bồi Thừa: “….”

Nếu hắn là người nhà của cô nương kia, chắc sẽ không nhịn được muốn đánh Lục Vô Chiêu một trận. Nhưng dù sao đây cũng là đệ đệ ruột của chính mình, vẫn phải thiên vị hắn.

Lục Bồi Thừa hắng giọng: “A Chiêu này, rốt cuộc hôm qua đệ đã làm đến bước nào rồi?”

Lục Vô Chiêu kỳ quái liếc nhìn hoàng đế: “Thần đệ có thể làm gì đâu? Thần đệ không động vào nàng.”

“…. Không viên phòng?”

Lục Vô Chiêu tức giận cười: “Hoàng huynh, thần đệ mặc dù không phải loại người tốt lành gì, nhưng cũng sẽ không làm chuyện hủy trong sạch của người ta giữa ban ngày ban mặt.”

Lục Bồi Thừa: “….”

Ngươi cũng biết chính mình không phải người tốt lành gì cơ đấy.

“Khụ khụ, vậy được rồi, trẫm chỉ hỏi một chút.” Hoàng đế cười ha ha, bỗng nhớ đến gì đó, lại cười cười, cầm lấy một quyển thánh chỉ trên thư án đưa cho Triệu Khúc: “Lại đây, A Chiêu, nhìn một chút đây là cái gì.”

Lục Vô Chiêu nhận lấy, mở ra nhìn: “… Nhận thấy Thẩm gia nhất nữ Thẩm Vu nữ nhi khuê các, cùng Lăng Vương có thể nói là trời đất tác hợp, xứng đôi vừa lứa, nay đặc biệt tứ hôn cho Lăng Vương làm Vương phi. Tất cả lễ nghi giao cho Lễ bộ và Khâm Thiên giám cùng nhau lo liệu, chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ. Bố cáo toàn dân, thành tâm mong chờ.”

Lục Vô Chiêu nhướn mày: “Hoàng huynh, ngài thật sự tính để ta cưới Thẩm gia nữ nhi à?”

“Làm sao, đệ không muốn à?”

Lục Vô Chiêu hơi nhíu mày: “Không muốn.”

“Vì sao?”

“Hoàng huynh, ngươi bảo ta cưới nàng, là vì ràng buộc mối quan hệ.” Lục Vô Chiêu dựa lưng vào xe lăn, lười biếng cười một cái: “Thần đệ không thích nhất sự ràng buộc, thần đệ chỉ hưởng thụ quá trình và niềm vui chinh phục, hoàng huynh phí công rồi.”

Lục Bồi Thừa lắc đầu bật cười: “A Chiêu nói không sai, mối hôn sự này là đệ chịu khổ rồi, nhưng… Trẫm cần một người phân ưu, người trẫm tin tưởng nhất là đệ, cưới con gái Thẩm gia về, đệ chỉ cần cho nàng ăn ngon mặc đẹp là được, ngoại trừ muốn mạng của nàng, đệ muốn làm gì trẫm cũng không ngăn cản.”

Lục Vô Chiêu nhíu mày, vẫn cực kỳ không tình nguyện.

“A Chiêu, huynh trưởng cần đệ, giúp huynh trưởng việc này, được không?”

Thái độ Lục Vô Chiêu đã buông lỏng hơn nhiều.

Hoàng đế cúi đầu, khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu chắc chắn như đã nắm chắc thắng lợi: “Huống hồ, trong lòng con gái Thẩm gia không có đệ, đệ ép buộc nàng luôn ở bên cạnh, ngày ngày dạy dỗ, thuần phục nàng, chẳng phải là một quá trình rất tuyệt vời sao?”

Hắn ý tứ sâu xa nhìn vết thương bên khóe môi của Lăng Vương, cười nói: “Xem ra tính tình Thẩm cô nương cũng rất mạnh mẽ nha?”

Lăng Vương hơi giật mình, một lát sau cúi đầu, nặng nề cười.

“Hoàng huynh nói đúng, là thần đệ suy nghĩ không cẩn thận.”

Nữ tử mạnh mẽ đã có người trong lòng, chế phục được nàng càng khiến người ta cảm thấy thỏa mãn và sung sướиɠ.

Hai huynh đệ liếc nhìn nhau ngầm hiểu trong lòng, cùng chung một suy nghĩ.

Hoàng đế âm thầm thở phào, may mà thuyết phục được Lăng Vương, bằng không nếu như hắn nhất quyết không đồng ý, cũng không có biện pháp gượng ép, đúng rồi, còn có…

Lăng Vương nhận ra suy nghĩ trong lòng hắn, thay hắn nói ra: “Không biết Thẩm tướng quân nhận được thánh chỉ sẽ phản ứng như nào.”

Hoàng đế bất đắc dĩ khẽ trách: “Chỉ biết tạo vấn đề khó cho trẫm.”

Thẩm gia có thể làm gì được? Nếu không muốn, vậy đừng trách hắn dùng chút thủ đoạn buộc người đi vào khuôn khổ, dù sao chuyện Thẩm Vu ngủ qua đêm ở tẩm điện của Lăng Vương, cũng có rất nhiều người nhìn thấy.

Cho dù chưa làm đến bước cuối cùng, ‘trong sạch’ cũng đã không còn, không gả cho Lăng Vương, còn có thể gả cho ai được nữa.

Hai huynh đệ đang nói chuyện thì có tiểu thái giám vào bẩm báo, Thẩm Đại tướng quân cầu kiến.

“Vừa mới nhắc mà đã đến rồi, người này chính là không thể nhắc nhiều được.”

Lục Vô Chiêu nghẹn cười.

“Cho hắn vào đi.”

Thẩm Tông Chí vừa tiến vào, bộ dạng nhìn cực kỳ đau buồn.

Hoàng đế hơi ngạc nhiên, hắn vốn nghĩ sẽ phải chịu đựng sự tức giận của Đại tướng quân: “Thẩm khanh làm sao vậy?”

Thẩm Tông Chí hành lễ với hoàng đế, ánh mắt nhìn thấy Lăng Vương, có chút bất ngờ.

Lục Vô Chiêu hơi gật đầu với hắn trước, Thẩm Tông Chí lấy lại tinh thần, xấu hổ ho một tiếng, chắp tay hành lễ: “Lăng Vương điện hạ.”

Hoàng đế và Lăng Vương liếc nhìn nhau.

Kỳ quái, phản ứng của Thẩm Tông Chí không bình thường, hôm qua còn tức giận đến muốn ăn nuốt tươi Lăng Vương vì dám làm nhục con gái hắn, sao hôm nay lại khách sáo như vậy?

“Bệ hạ, thần… thần… Haiz, thần có một việc muốn thỉnh cầu.”

Trán hoàng đế nhảy dựng, hắn cảm giác việc Thẩm Tông Chí muốn nói có liên quan với hôn sự của Thẩm Vu, vội vàng chặn ngang: “Từ từ! Thẩm khanh chờ một chút! Trẫm cũng có chuyện muốn nói.”

“Ồ, vậy mời bệ hạ nói trước.”

Hoàng đế cho Triệu Khúc một ánh mắt, Triệu Khúc tiếp nhận thánh chỉ từ tay Lăng Vương, đưa đến tay Thẩm Tông Chí.

“Ái khanh nhìn cái này trước đi.”

Thẩm Tông Chí khó hiểu nhận lấy, vừa mở ra nhìn, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.

Hoàng đế vốn đã chuẩn bị nghe Thẩm Tông Chí gào thét, cũng chuẩn bị sẵn câu chữ để trấn an, ai ngờ —-

Thẩm Tông Chí mừng rỡ: “Bệ hạ! Còn có việc tốt như này ư?!!”

Hoàng đế: “….???”

Thẩm Tông Chí xúc động vô cùng: “Bệ hạ ngài quả thực là thần tiên, biết được việc khó của thần, đều chuẩn bị sẵn hết cho thần rồi!”

“Đợi chút, ngươi đợi một chút, ngươi có ý gì?? Ngươi nguyện ý? Thẩm Vu cũng nguyện ý?”

Thẩm Tông Chí vỗ đùi: “Đúng vậy bệ hạ! Nguyện ý rất nguyện ý! Con gái bảo bối của thần cũng nguyện ý! Hôm nay thần tiến cung, việc muốn cầu chính là điều này, hy vọng ngài tứ hôn cho tiểu nữ và Lăng Vương điện hạ!”

Lục Bồi Thừa không cười nổi, hắn nhìn sang Lăng Vương.

Ừ, Lăng Vương cũng không cười được, chẳng những cười không nổi, sắc mặt kia còn đen như đáy nồi luôn rồi.

Lục Bồi Thừa: “Khụ, việc này….”

Lục Vô Chiêu không đợi hoàng đế nói xong, hắn trầm giọng, giọng điệu nguy hiểm: “Bổn vương nhớ rất rõ, là Thẩm cô nương đã có người trong lòng.”

Nói xong, đẩy xe lăn tiến lên trước.

Lục Bồi Thừa đau đầu, cho Triệu Khúc một ánh mắt, để hắn chuẩn bị ngăn cản Lăng Vương đang rất tức giận.

“À, đúng… đúng vậy…” Thẩm Tông Chí lắp bắp, hắn bị ánh mắt của Lục Vô Chiêu dọa sợ, không tự giác nhìn qua chỗ khác, lúng túng nói: “Đó là, trước ngày hôm qua con gái ta quả thực có người nó thích, nhưng… Đó là chuyện trước khi gặp được điện hạ ngài rồi.”

Lục Bồi Thừa nghe không hiểu lắm: “Vậy hôm nay sao lại thay đổi?”

Thẩm Tông Chí cười gượng hai tiếng, không dám nhìn Lăng Vương, giả vờ như trong phòng không có người này, chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế nói: “Nhưng mà hôm qua nàng trở về đã nói, Lăng Vương điện hạ rất anh tuấn, so với bất cứ nam nhân nào đều đẹp hơn, cho nên nàng thay lòng đổi dạ rồi.”

Lục Bồi Thừa: “….??”

Hắn hít một hơi thật sâu: “Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ??”

Giọng điệu khϊếp sợ, so với lần trước nghe tin Thẩm Vu định tới nhà nam nhân kia để “cầu hôn” còn khϊếp sợ hơn.

Thẩm Tông Chí cũng cảm thấy mất mặt, ấp úng trả lời.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Lục Bồi Thừa cảm giác mặt hắn bị người ta đánh đến sưng vù lên rồi.

Vừa mới lấy lý do “chinh phục nữ tử cứng cỏi đã có người mình thích” để khuyên bảo Lục Vô Chiêu, hắn mới miễn cưỡng mà đáp ứng, hiện tại phải làm như nào đây…

Có người trong lòng? Không có, hiện tại người ta thích Lăng Vương cơ.

Cương liệt nữ tử?

Sợ là… toàn bộ sự chống cự đều phải biến thành thế tấn công chủ động, hừ… Hoàng đế nhức đầu.

Lục Bồi Thừa cảm thấy việc này còn cần thương lượng lại một lần nữa với Lục Vô Chiêu, ít ra cũng phải để Lục Vô Chiêu cam tâm tình nguyện mới được, chỉ là Thẩm Tông Chí vẫn đang ở đây, Lục Bồi Thừa nghĩ phải đuổi Thẩm Tông Chí đi trước, hai huynh đệ bọn họ đóng cửa lại từ từ trao đổi sau.

“Việc kia, Trầm khanh…”

“Bệ hạ! Bệ hạ! Ngài quả nhiên là thiên cổ minh quân!”, ‘bùm’ một tiếng Thẩm Tông Chí quỳ trên mặt đất, nắm chặt thánh chỉ cảm tạ rối rít: “Thần tạ chủ long ân! Nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Có một câu nói, chỉ cần hắn cảm ơn thật nhanh, ý chỉ này sẽ không thể thu về.

Lục Bồi Thừa: “…”

Thẩm Tông Chí quỳ trên mặt đất, đưa tay lên mở cổ áo ra, chỉ vào một vết sẹo hồng nhạt trên cổ của hắn: “Bệ hạ, ngài quả nhiên là đã cứu mệnh của thần. Con gái thần tính cách mạnh mẽ, hôm qua trở về cứ nói phải gả cho Lăng Vương điện hạ, thần cảm thấy là nàng chỉ nói đùa thôi, kết quả, đây, ngài xem vết nàng cào thần đây, haiz!”

“Đều do thần chiều hư nàng, thứ nàng muốn nếu như thần không cho, sẽ tự mình giành được. Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, ôi!”

“Đa tạ Bệ hạ đã thông cảm cho nỗi khổ của thần, sau này thần nhất định vì bệ hạ, vì giang sơn Đại Lâm máu chảy đầu rơi, muôn lần chết cũng không từ!”

Hứa hẹn vô cùng dứt khoát, nói năng tràn đầy khí phách.

Lục Bồi Thừa thật sự không biết nói gì cho tốt, lời vừa rồi thật không biết như nào hồi đáp.

“Con gái thần còn đang ở nhà chờ nhận được tin tốt, cầu ngài cho phép thần cáo lui trước!” Dập đầu trên mặt đất một cái, cũng nặng nề đạp vào trong lòng mọi người.

“….”

“….”

Hoàng đế thở dài, mệt mỏi vung tay: “Vậy ngươi…. lui ra trước đi.”

Âm thanh của Thẩm Tông Chí vang vọng cả một không gian: “Tạ ơn bệ hạ!”

Người đi rồi.

Trong điện không ai dám nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở đều cố gắng thả nhẹ.

Hoàng đế có chút không dám nhìn biểu tình của Lăng Vương.

“Hoàng huynh.” Lục Vô Chiêu nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ thì như nào, hả?”

Lục Bồi Thừa: “…..”

Như nào? Có thể như nào nữa? Thánh chỉ bị người ta cầm đi rồi, nhất ngôn cửu đỉnh, trừ phi có một bên mắc phải tội lớn, hoặc là một người trong đó chết rồi, nếu không thì hôn sự này cũng chỉ có thể tiến hành.

Hắn đường đường là vua một nước, ừ, không có gì đáng sợ cả.

Việc này không phải rất tốt sao, nhà gái cũng nguyện ý, nhà trai… ừ… đệ đệ chịu thiệt vậy.

Hoàng đế chỉnh lại y quan, từ ngự án đi ra, bước đi từng bước vững vàng đứng đắn.

Khi đi ngang qua Lăng Vương, mắt không thèm chớp, coi như không nhìn thấy hắn, giả vờ không có việc gì mà đi ra ngoài, chỉ là vừa cách xa Lăng Vương, bước chân đã nhanh hơn nhiều.

“Ờm, A Chiêu à, trẫm mệt mỏi, đi về trước đây, A Chiêu cũng sớm trở về đi.”

Mấy chữ cuối cùng vang vọng từ xa cùng với dáng người nhanh chóng biến mất của Lục Bồi Thừa.

Triệu Khúc chạy đuổi theo hoàng đế, trong điện chỉ còn một mình Lục Vô Chiêu.

Nam nhân ngồi trên xe lăn im lặng một lát, mới chậm rãi thả lỏng lưng, dần dựa hẳn vào xe lăn.

Sau một lúc lâu, mới khẽ nở nụ cười.