«Lực phản kích này không ổn»
Sợi dây giữ lưỡi dao chém đã đứt, bắt đầu từ khi Kỷ Thần Phong biết được chân tướng, tôi đã càng ngày càng gần “giờ chết”.
Tôi không tiếp tục đi đến công ty, cũng không liên lạc với bất kì ai nữa. Giờ tôi chỉ suốt ngày ru rú bên trong căn nhà thuê, kéo màn cửa thật dày vào và xem phim, ngẩn người, uống rượu rồi đi ngủ.
Quần áo bẩn bị ném lung tung khắp nơi, không thối thì cứ mặc tiếp. Trong thùng rác nhét đầy hộp đồ ăn ngoài, bàn và bàn trà cũng không may mắn thoát khỏi. Có đôi khi tôi không nhớ ra được cuối cùng mình đã ăn hay chưa, bèn tra đơn hàng đồ ăn ngoài mình đã đặt thì thấy bữa ăn trước đó đã cách đây hai mươi tư tiếng trước.
Đường Tất An nhiều lần gọi điện thoại cho tôi, lần nào tôi cũng cho rằng cậu ta gọi tới để tuyên án tử hình cho mình, nhưng lần nào cũng không phải.
Tôi đột nhiên cáo ốm ở nhà, một tháng không đi làm, nhân viên dưới đáy đã sớm bàn tán ầm ĩ. Còn với bên Tang Chính Bạch thì Đường Tất An nói cậu ta vẫn luôn yểm hộ giúp tôi, ngay cả Đường Chiếu Nguyệt cũng chỉ biết tôi bị bệnh nên phải ở nhà làm việc. Bọn họ không biết là thật ra tất cả những văn kiện kia đều do Đường Tất An đăng nhập hệ thống giúp tôi trả lời.
Bên ngoài bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng làm sao có thể có chuyện đó được?
Tôi không rõ Kỷ Thần Phong còn đang chờ gì, tại sao không đi nhận cha con với Tang Chính Bạch? Tại sao đã một tháng rồi mà tôi vẫn chưa bị lột long bào, ném ra khỏi nhà họ Tang?
Cái chết cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là chờ đợi cái chết. Tốc độ rơi xuống của lưỡi dao chém trên đầu tôi quá chậm, chậm đến mức vượt qua sức tưởng tượng của tôi, thậm chí làm tôi có ý nghĩ muốn chạy đến chất vấn Kỷ Thần Phong xem rốt cuộc hắn có ý gì. Tuy nhiên vì lòng tự trọng nên mấy cái này cũng chỉ là nghĩ mà thôi, không thể làm thật.
Hắn muốn tra tấn tôi thì cứ tra tấn đi, ầm ĩ khó coi như vậy, hắn có làm gì tôi đi nữa thì cũng không có gì lạ.
Tiếng chuông cửa dồn dập truyền đến làm tôi tỉnh lại từ cơn buồn ngủ mê man, bỗng trời đất quay cuồng, tôi ngã lăn xuống dưới ghế sô pha.
Bình rượu rỗng bị tôi mang theo xuống dưới đất, không vỡ mà nhanh như chớp lăn xuống dưới mặt bàn trà. Đầu tôi đau vô cùng, thân thể rất nặng, không biết là do say rượu hay do thuốc ngủ.
Giãy dụa đứng dậy từ dưới đất, chờ đến khi bóng đen trước mắt biến mất rồi, tôi mới lảo đảo đi ra cửa.
“Cậu chủ, cuối cùng anh cũng mở cửa, em ấn nửa ngày rồi. Oa, mùi gì thế?” Cậu ta ngửi mùi trong cửa, sau đó bịt kín mũi: “Cậu chủ đã bao lâu không đổ rác rồi?”
Bao lâu? Không nhớ. Ngay cả thời gian hiện tại tôi còn không biết, làm sao mà nhớ chuyện này được?
“Cậu tới làm gì?” Lau mặt một cái, tôi không chào cậu ta mà xoay người vào phòng.
Trên bàn trà còn gần nửa bình Whisky đứng giữa một đống hộp thức ăn ngoài màu trắng, bắt mắt như hạc giữa bầy gà. Tôi đã quên là mở bao lâu rồi, hôm qua hay là hôm kia? Vốn cũng đã là đồ uống có cồn, để lâu hẳn cũng vẫn uống được.
“Ngài Tang gọi anh đi một chuyến, ngài ấy muốn gặp anh.”
Chai rượu ngưng lại giữa không trung, tôi quay đầu liếc cậu ta một cái, hỏi: “Ông ấy chỉ nói muốn gặp tôi thôi à?”
Đường Tất An nhìn quanh mớ rác rưởi chồng chất như núi trong phòng, lộ ra biểu cảm không thể nào đặt chân vào nổi, tiến vào rồi cũng chỉ đứng tại một góc nhỏ tương đối sạch sẽ ở sảnh.
“Cụ thể em cũng không biết, mẹ em bảo em đến đón anh. Nghe giọng điệu của bà ấy thì hình như là chuyện rất quan trọng.” Sắc mặt cậu ta nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, học theo giọng điệu của Đường Chiếu Nguyệt thuật lại một lượt: “Con tìm Tang Niệm đến đây, càng nhanh càng tốt, ngài Tang muốn gặp cậu ấy.”
A, Kỷ Thần Phong đợi một tháng, cuối cùng đã tra tấn tôi đủ rồi, quyết định động thủ rồi sao?
Tôi ngửa đầu uống xong chai rượu rồi tiện tay ném chai rỗng lên trên bàn trà, lau rượu tràn ra bên khóe môi, tôi nói với Đường Tất An: “Biết rồi, cậu đợi tôi một lát, tôi tắm rửa, thay quần áo khác đã.”
Tử tù trước khi hành hình còn có miếng cơm để ăn no, nếu dao chém đã rơi xuống thì dù có thế nào tôi cũng không thể kết thúc cuộc đời “Tang Niệm” một cách lôi thôi nhỉ.
Tôi lau sương mờ trên gương đi rồi nhìn chằm chằm bản thân tái nhợt uể oải ở bên trong. Khẽ nhếch môi lên một cách cứng nhắc, cái bóng trong gương lập tức cũng lộ ra một nụ cười mỉm vừa miễn cưỡng vừa quái dị theo.
Xấu quá. Vừa thả lỏng cơ bắp hai bên gò má thì khóe môi sẽ trề xuống, trở thành một khuôn mặt khổ sở đầy oán hận.
Như thế này sao được? Mặt như vậy, ai cũng có thể nhìn ra tôi đã biến thành con chó rơi xuống sông.
Tôi điều chỉnh góc độ và không ngừng thử, mãi đến khi mô phỏng được khuôn mặt cười làm người ta vừa ý nhất, cũng giống với tôi trước kia nhất rồi mới ngừng lại.
Tóc đã một tháng không chăm sóc nên hơi dài. Tôi vuốt sáp chải tóc, tạo kiểu sơ sơ một chút, thoạt trông đã có tinh thần hơn nhiều.
Lúc mặc quần áo, tôi cảm thấy size của chúng đã lớn hơn nhưng cũng không để ý, chỉ cho rằng là vấn đề của chính bộ quần áo. Đến khi mặc quần vào cũng cảm thấy hơi lỏng, tôi đột nhiên nhận ra không phải là do quần áo rộng mà là do tôi gầy đi.
Chỉ mới một tháng mà eo đã gầy đến mức quần cũng sắp không mặc được rồi…
Chuẩn bị xong, tôi đi ra khỏi phòng tắm, phát hiện rác rưởi ở khắp nơi trong phòng đã không còn nữa, máy giặt và máy sấy đang bận rộn hoạt động, ngay cả chậu cát cho hai con mèo cũng như đã được xử lý qua.
“Cậu chủ, xong rồi ạ.” Đường Tất An đang thêm đồ ăn vào bát cho mèo, ngẩng đầu lên thấy tôi đang chờ xuất phát bèn buông túi chạy đến ngay.
“Đi thôi.” Nói rồi, tôi xoay người đi đến cửa trước một bước.
thành phố Hồng vào tháng ba vẫn hơi lạnh, nhưng tuyết đọng đã tan, ngọn cây trụi lủi cũng đã dần mọc ra chồi non.
Mùa xuân đến rồi.
Một tháng không đi ra ngoài, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có cảm giác như đã mấy đời trôi qua, cứ cảm thấy mới hôm qua thôi vẫn còn là mùa đông.
Trên xe, thi thoảng Đường Tất An lại liếc trộm sang phía tôi một chút, biểu cảm muốn nói lại thôi.
“Cậu chủ…” Khi đang chờ một chốt đèn đỏ, cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Có phải anh cãi nhau với cô Cố không? Khi trước anh cực kì ghét đồ bẩn và đồ cũ, không muốn nơi mà anh có thể nhìn thấy dính bụi trần, đồ vest mặc một lần đã muốn mang đi giặt, ăn gì cũng bắt bẻ muốn chết. Em chưa từng thấy anh như thế này, không giống bị bệnh mà giống thất tình hơn.”
“Tôi với Cố Dĩnh chỉ là giả thôi.”
Đường Tất An “A” một tiếng, nhanh chóng quay đầu lại nhìn tôi: “A? Giả? Nhưng hai người đã đính hôn rồi mà?”
“Giả đấy.” Tôi vạch ra trọng điểm, nói lại một lần.
Vẻ mặt Đường Tất An nặng nề, đèn xanh sáng lên, chiếc xe lại tiếp tục tiến về phía trước.
Hai phút trôi qua, cậu ta đột nhiên nói: “Thật ra em đã hơi hoài nghi từ trước. Cô Cố rất tốt, nhưng lúc anh ở với cô ấy hình như cũng không phải là rất vui vẻ.”
“Bắt đầu từ lúc chuyển từ chung cư ra khách sạn, em đã cảm thấy anh đang yêu đương rồi, dọn ra ngoài ở là không muốn để cho người khác quấy rầy bọn anh. Sau đó anh lại đổi chỗ ở, cách công ty rất xa nhưng lại gần với Thành phố Ruồi. Em đoán gia cảnh cô bé đó không tốt lắm, anh sợ ông chủ không đồng ý nên đành phải giấu cô ấy đi. Sau đó anh quyết định đính hôn, em tưởng là anh đã kết thúc với ‘cô bé Lọ Lem’…”
“Ngày Giao thừa, anh bảo em đưa anh đến thành phố Ruồi. Hôm đó tuyết rơi, lúc anh đi xuống từ trên cầu thang dài, em biết đây mới là kết thúc. Trông anh rất đau lòng, đau lòng hơn rất nhiều so với lúc chia tay với bất kì cô bạn gái nào trước đây. Em còn sợ một giây sau anh sẽ khóc.”
Tôi rất đau lòng?
Tôi quay đầu nhìn về phía Đường Tất An, nhíu mày phủ nhận: “Tôi không đau lòng, cũng không khóc, cậu bớt nói bậy bạ giùm tôi.”
Đường Tất An lắc đầu như thể không biết phải làm gì với tôi, cậu ta không hề sợ hãi nói: “Em biết anh sẽ không thừa nhận mà. Biết rồi biết rồi, anh không buồn cũng không khóc, là mắt em mù, em không tốt.”
Đến trước tòa nhà lớn của Tập đoàn Chính Nghi, tôi đang định xuống xe thì Đường Tất An gọi tôi lại, hỏi lát nữa có cần đưa tôi về nhà không.
Trước khi lên tôi là cậu cả nhà họ Tang, đến khi xuống hẳn tôi đã thành một thằng nghèo khó ở khu ổ chuột, xe này e là tôi không có phúc để dùng.
Tôi lắc đầu, bảo cậu ta không cần, lái đi luôn là được. Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi non nớt, còn mang theo chút vẻ trẻ con của cậu ta, tôi nghĩ sau này có thể sẽ không gặp lại nữa, bèn thở dài nói: “Thằng nhóc cậu sau này rèn luyện TruyenHD một chút, học hỏi mẹ cậu nhiều vào, đừng cứ ngốc hết chỗ chê mãi để bị người ta bắt nạt cũng không biết trả đũa, biết chưa?”
Đường Tất An nghe vậy thì trên mặt hiện vẻ khó hiểu, nhưng rồi lại bị nụ cười xán lạn thay thế trong nháy mắt: “Không sao, em có anh mà. Khi em bị bắt nạt thì anh của em sẽ giúp em trả đũa.”
Cha mẹ Đường Tất An ly hôn vào lúc cậu ta tám tuổi, sau đó cậu ta không gặp lại cha mình nữa, ngay cả họ cũng đổi thành họ mẹ. Đường Chiếu Nguyệt đến giờ vẫn chưa tái hôn, một lòng tập trung vào sự nghiệp, dù bà ấy có sinh cũng chỉ là em trai, cậu ta có anh từ đâu ra chứ?
Chắc là ông anh họ nào đó rất khỏe, tôi cũng không thể biết hết họ hàng nhà cậu ta. Nghĩ như vậy rồi, tôi mở cửa xuống xe.
“Em đi đây ạ, anh trai!” Đi chưa được hai bước, sau lưng đã truyền đến giọng của Đường Tất An.
Tôi kinh ngạc mở to mắt, hơi bất ngờ quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy cửa kính xe từ từ nâng lên và chiếc SUV chậm chạp rời đi.
Vì lười giới thiệu thân phận của cậu ta với người khác, dù là trợ lý, lái xe hay là người hầu thì tuy có đúng nhưng vẫn hơi không đủ nghĩa nên tôi luôn nói với người khác cậu ta là em trai tôi, như vậy đối phương cũng sẽ không hỏi nhiều. Không ngờ tiện miệng nói đùa mà cậu ta lại tưởng thật.
Bị bắt nạt thì tự đi trả đũa đi, cũng không phải là anh em thật, sao tôi có thể lần nào cũng ra mặt giúp cậu ta được? Huống hồ gì tôi cũng chỉ coi cậu ta như con chó mà thôi, chó mình bị đánh thì chủ nhân đương nhiên phải đòi lại gấp bội, chứ cậu ta soạn ra vở kịch gì vậy.
Ở trong môi trường tối tăm quá lâu khiến ánh nắng ngày xuân đâm vào mắt làm cho tôi không khỏi đau nhức.
Tôi nhắm mắt lại thật chặt, đến khi mở ra thì cơn đau đã biến mất. Tôi hít sâu một hơi, hoạt động lại cơ bắp toàn thân để trông bên ngoài mình không có chỗ nào sơ hở rồi ngay lập tức bước dài tiến vào cổng lớn đầy khí thế của tập đoàn Chính Nghi.
Kỷ Thần Phong, Tang Chính Bạch, Hứa Tịch, ba người ngồi riêng ở ba chỗ ngồi trong phòng làm việc. Tôi vừa vào cửa, mấy người đã cùng nhau nhìn về phía tôi.
Đây là muốn tam đường hội thẩm* à.
(*)
Trong ba ánh mắt, Tang Chính Bạch nghiêm túc, Hứa Tịch lo lắng, Kỷ Thần Phong là lạnh nhạt nhất, sau khi bưng chén trà liếc tôi một lát, hắn nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Một tháng không gặp nhưng hắn cũng không có thay đổi gì lớn, mặc toàn đồ đen, trông vẫn lạnh lùng như cũ. Có vẻ hắn ăn được ngủ được, dường như đã hoàn toàn quên mất món đồ chơi làm người ta buồn nôn là tôi đây.
“Chào buổi chiều.” Tôi không tìm chỗ ngồi xuống, chỉ thẳng lưng, hai tay đút trong túi quần. Tôi đứng trước mặt bọn họ, quyết định dùng tư thế này để gặp “thẩm phán”.
“Tang Niệm, lần này tìm anh đến là vì có chuyện cần thông báo với anh.” Tang Chính Bạch nắm hai tay lại với nhau đặt trên bàn làm việc, nặng nề nói: “Hôm nay cậu Kỷ tới tìm bố, đưa cho bố một phong thư của bà Nghiêm – mẹ nuôi của cậu ấy. Trong thư nói anh là con của bà ấy, còn cậu Kỷ mới là con của bố, năm đó nhờ làm bảo mẫu ở nhà chúng ta mà bà ấy đã tráo đổi hai người.”
Ông ta dùng từ hết sức cẩn thận: “Dù nghe rất hoang đường nhưng hai mươi năm trước đúng thật là bà Nghiêm đã từng chăm sóc anh. Để cho cậu Kỷ đây tin phục, cũng để có thể làm rõ ràng chân tướng, bố muốn sắp xếp một buổi giám định huyết thống. Giám định quan hệ máu mủ giữa bố và cậu Kỷ, còn có quan hệ máu mủ giữa anh và bố.”
Tôi hơi sững sờ, Nghiêm Thiện Hoa chết rồi? Trước khi chết bà ta còn để lại di thư công khai chuyện năm đó ra, trao lại thân phận cho Kỷ Thần Phong?
Với tính cách của Kỷ Thần Phong, tuy Nghiêm Thiện Hoa đã lừa hắn hơn hai mươi năm nhưng dù gì cũng là người mẹ đã nuôi hắn lớn, còn đã đến giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động để lộ ra sự thật mình đã biết được chân tướng, càng sẽ không vì thế mà xa lánh bà ta. Một tháng này, hắn sẽ chỉ giả vờ mình không biết gì ở bên cạnh Nghiêm Thiện Hoa, quan tâm, chăm sóc bà ta, tiễn bà ta đi đến đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.
Nhất định đến chết Nghiêm Thiện Hoa cũng không dám nói chân tướng cho Kỷ Thần Phong, nếu không thì đã không chỉ dùng cách này để trả lại công bằng cho hắn.
Cho nên người đàn bà đó vừa cầu xin tôi tha thứ, vừa lựa chọn.
Bà ta chọn Kỷ Thần Phong, lại lần nữa… bỏ rơi tôi.
Tôi không phẫn nộ, ngược lại rất muốn cười, muốn điên cuồng cười to.
“Tiểu Niệm con đừng suy nghĩ nhiều, dù kết quả như thế nào con cũng là con nhà chúng ta.” Thấy tôi không nói gì, Hứa Tịch vội vã lên tiếng an ủi, có thể là vì sợ tôi giận.
Tôi không trả lời dì, cũng không ý kiến gì về chuyện giám định huyết thống mà chỉ xoay mặt hướng về phía Kỷ Thần Phong, cười như không cười nói: “Tôi tưởng cậu chờ một tháng là để tra tấn tôi.”
Kỷ Thần Phong nghe vậy thì nhấc mắt lên khỏi chén trà, đối mặt với tôi một lát rồi phun ra bốn chữ rõ ràng, mạnh mẽ: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Tôi mỉm cười một cái, không còn sức lực để phản bác.
Vừa nghe thấy tin Nghiêm Thiện Hoa chết là tôi đã biết. Hắn không vạch trần tôi không phải là vì để tra tấn tôi, càng không phải là vì còn tình yêu gì với tôi. Đơn giản chỉ là hắn bận tâm cảm nhận của Nghiêm Thiện Hoa, không muốn thêm chuyện trước khi bà ta chết chứ không liên quan gì đến tôi.
Chu Cập Vũ từng nói khi Kỷ Thần Phong biết thứ mình đang cố gắng nắm giữ chẳng qua chỉ là một mảnh trăng không có thật trong nước thì đã không còn lưu luyến gì nữa. Lúc ấy tôi còn khá khinh thường, thì ra là thật.
Mấy ngày nay lại là tôi tự mình đa tình.
“Không cần làm giám định huyết thống đâu.” Tôi thừa nhận với Tang Chính Bạch: “Tôi không phải con của ông, Kỷ Thần Phong mới đúng.”
Tang Chính Bạch lộ ra ánh mắt khó hiểu như là vô cùng kinh ngạc: “Anh biết à?”
Kỷ Thần Phong đến đưa tin không phải là chỉ đưa tin thật, mấy chuyện khác đều không nói chứ? Sức phản kích này không ổn chút nào. Sao có thể nhân từ nương tay với kẻ địch như thế?
“Ba năm trước đây tôi đã biết rồi. Tôi vẫn luôn nghĩ cách giấu diếm sự thật, không chỉ dùng tiền tài mua chuộc Nghiêm Thiện Hoa mà còn dùng thân thể quyến rũ Kỷ Thần Phong.”
Ngay sau khi tôi vừa dứt lời, vẻ mặt ba người có mặt tại đó đều đồng thời biến sắc.
Tôi lộ ra nụ cười đắc ý, nói tiếp: “Cha à, hai đứa con trai của cha toàn là đồng tính luyến ái.”
Dù có bị chém đầu cũng phải bị chém một cách có giá trị, ít nhất vào thời khắc cuối cùng này, tôi phải làm cho nhiều người buồn nôn hơn.