Michio trên tay là tờ báo nói về mình, cậu hiện tại đã được chuyển đến bệnh viện Trung tâm, tay vẫn còn mắc mạch nước biển. Cơ thể vẫn còn bị băng trắng bao quanh.
Khi cậu tỉnh dậy đã thấy mình ở phòng y tế, theo Tsuna nói đó là hai ngày sau khi cậu bị trúng đạn. Anh còn nói không dám chuyển cậu đến bệnh viện vì thấy rằng cậu vẫn chưa tỉnh, sợ trong quá trình chuyển đi sẽ đυ.ng đến vết thương trên lưng cậu
Tsuna quyết định khi thấy cậu đã tỉnh liền không nói lời nào mà chuyển cậu đến bệnh viện trung tâm. Dù Michio đã...
" Em không sao Tsuna, em tỉnh rồi chứng tỏ em đã ổn. Anh không cần phải chuyển em đi đến bệnh viện đâu"
Nhưng sau đó đám người bảo vệ xuất hiện và ủng hộ với quyết định này. Cậu lúc đó chỉ biết ngẩn ngơ vì bất ngờ, tại sao hôm nay mọi người lại đối xử với mình tốt như thế. Sau khi kéo cái hồn về được đã phát hiện mình ở bệnh viện.
" Michio.. Ăn cháo thôi "
Gokudera ôn nhu cầm tô cháu nóng hổi, kéo cái ghế lại ngồi sát giường của Michio chủ ý muốn đút cháo cho cậu.
" Gokudera-san.. "
" Có chuyện gì sao? "
" Hôm nay nhìn anh rất lạ, không phải riêng anh, mà tất cả mọi người. Mà cũng không phải hôm nay, từ lúc tôi tỉnh dậy cơ. Mọi người đều rất lạ.. "
" Lạ ở chổ nào? "
" Mọi người đều... đối xử rất tốt với tôi... "
Gokudera đối với câu nói này có chút cứng miệng, không biết phải đáp thế nào cho đúng. Đúng là sau sự kiện ngày hôm ấy, mọi người đều đối xử rất tốt với Michio, thay phiên nhau thăm hỏi cậu, nấu đồ ăn cho cậu ăn. Nhưng hắn lại cảm thấy lạ trước con người này, người khác quan tâm mình lại cảm thấy lạ..
" Chỉ là quan tâm một chút.. Sao lại xem là lạ chứ "
" Trước giờ có như thế đâu, hôm nay lại bất ngờ như thế. Tôi không quen "
Michio bĩu bĩu môi tỏ vẻ đúng thật là mình không thích kiểu này, Gokudera bỗng nhiên nổi lên ham muốn sờ cái má bánh bao kia. Michio cũng có lúc đáng yêu như thế này sao? Thật sự như thế này tốt hơn nhiều so với cái gương mặt vô cảm kia.
" Vậy không quan tâm hay đối xử tốt nữa nhé? "
" Umm.. Cũng được. Cứ vậy tôi cảm thấy tốt hơn ấy chứ "
Gokudera không còn gì để nói với Michio, có thể nói vậy được luôn á? Tay đều đều xúc cháo đưa đến miệng Michio, cả không gian vô cùng an tĩnh. Không có tiếng động gì phát lên cả.. Bỗng nhiên..
*Đùng*
" Rác rưởi.. "
" Công chúa.. "
" Michio.. "
Ba tên nào đó hùng hổ bước vào, khi xác định kẻ bọn hắn tìm đang nằm an tĩnh trên giường bệnh mà ăn cháo. Tâm liền thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Xanxus, Belphegor và Squalo biết tin của Michio đã chạy nhanh đến Vongola để thăm cậu. Nhưng lúc đó Tsuna cùng các người bảo vệ không cho vào, họ nói cậu vẫn chưa tỉnh dậy.
Đến tận hôm nay khi biết được chuyện Michio đã được chuyển đến bệnh viện thì áo ạt kéo đến để xem tình hình.
" Michio, cậu ổn chứ? Còn đau ở đâu không? Có thật sự đã khỏe không đấy? "
" Tôi ổn.. Cảm ơn Squalo-san.. "
" Rác rưởi là tên nào đã bắn ngươi thành ra thế này hả? Mau nói đi, ta đi gϊếŧ chết dòng họ ba đời nhà hắn "
" Công chúa, ta sẽ khiến bọn người đó trả giá. Đợi ta, ta sẽ trả thù cho ngươi "
" Nè! Các người có biết lịch sự là gì không hả? Tùy tiện xông vào phòng bệnh của kẻ khác thế này à? Còn ăn nói lớn tiếng nữa chứ..
Gokudera tức giận trừng mắt nói to.
" Rác rưởi, ngươi mới là kẻ vừa nói nhiều vừa nói to đấy "
" Cảm ơn mọi người vì đã đến thăm tôi, tôi thật sự đã khỏe rồi. Còn việc trả thù giúp tôi, nó không có ý nghĩa đâu. Nếu các anh muốn trả thù, thì bắt buột các anh phải hạ sát hết băng đảng Adios, vì vậy cho nên.. "
" Chỉ là một băng đảng thôi mà, sợ cái gì chứ. Squalo về kêu Varia chuẩn bị tinh thần, chúng ta đi đồ sát Adios "
" Rõ "
" Nè nè.. Ý tôi không phải thế, các người không cần trả thù hay làm gì thay tôi đâu. Tôi không cần "
Michio lạnh nhạt nói, cậu thật sự không cần sự trả thù gì đó đâu. Vì cậu biết cái đám đã bắn cậu hiện tại chắc cũng chả còn sống, vì lúc đám người bảo vệ đến đã tàn sát hết rồi còn đâu.
*Đùng*
"Michio.. Em ổn không? "
Dino đột ngột xuất hiện, lần này hiệu ứng đập cửa còn lớn hơn cả Xanxus. Thật tội nghiệp cho cửa-kun. Bị đập đến nổi muốn rơi ra khỏi bản lề bắt trên tường rồi.
" Dino-san, em ổn mà "
Michio có chút bất ngờ vì sự xuất hiện của Dino, ngoại trừ lúc gặp hắn ở vườn ra. Michio thậm chí cũng không gặp hay quen thân với Dino, mà hiện tại lại được vị Boss này ghé thăm. Liệu có thể xem là một vinh hạnh to lớn không.
*Đùng*
Cửa-kun đã lìa đời.
" Động vật ăn cỏ, ta đến để thay phiên xem chừng ngươi.. "
Michio gào thét trong lòng : Cuối cùng hôm nay là ngày gì mà bọn này ào ạt kéo đến như đi lễ hội thế?
END CHƯƠNG 13
Ta mệt quá a~