Editor: Hoa Nở rồi!
Liên Sanh nắm thật chặt tay trong áo thành quyền. Nàng nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ: "Chính là ngươi không thể làm Dĩnh Đông thành rơi vào tay giặc. Đại lương quốc có tổng cộng sáu Tọa Thành trì, từ thời hoàng đế đầu tiên đã đem đại lương chia thành sáu khối đất, hoàng thành nằm ở trung tâm, còn lại năm thành vây quanh bảo vệ nơi biên cảnh. Đại lương phồn vinh đã vài trăm năm, lại bị bọn người Tây Khương không ngừng nhiễu loạn, xâm lấn. Người Tây Khương dã man, thích gϊếŧ chóc, tàn nhẫn, chỉ cần Thành Dĩnh Đông bị phá, Tây Khương nhân lại sẽ không lập tức tàn sát dân trong thành, vì bọn chúng sẽ đi một đường đánh tới hoàng thành."
"Phu quân hẳn là biết, hương não hà hoành nằm giữa Dĩnh Đông thành và Hoàng Thành. Đám người Tây Khương thiện chiến, cũng là thiện thủy (1). Bởi vậy bọn chúng bành trướng dã tâm, sẽ vượt qua Hương Não Hà, chiếm cứ hoàng thành. Còn lại bốn Tọa Thành trì cho dù lập tức phái binh, nhưng đại quân của bốn toàn thành trì, dù gần nhất cũng không theo kịp tốc độ hành quân của Tây Khương, thứ hai Uyên Hoài, Phong Mạc hai tòa thành trì này cũng không có khả năng tác chiến trên nước. Viện binh không kịp, hoàng thành bị chế trụ sau, liền không ngừng là Dĩnh Đông bị công đánh, toàn bộ đại lương đều sẽ sụp đổ, dưới loại tình huống này, Sa Cức chẳng lẽ có thể chỉ lo thân mình sao?"
(1) Thiện thủy: Có khả năng chiến đấu tốt trên địa hình sông nước.
"Nông cạn, Tây Khương thì tính là cái thá gì, hoàng thành đều có binh lực, có hai tòa thành gần hoàng thành nhất, cho dù chỉ một toà thành phái ra binh đều có thể đánh đuổi người Tây Khương ." Dịch Thiên Thành ngữ điệu chuyển thành chê cười, "Huống chi, hoàng thành bị bao vây cùng với Sa Cức thành ta có quan hệ gì? Xưa đâu bằng nay, đám man nhân kia, dù có phá thành cũng không lay chuyển được Sa Cức Thành ta."
Editor: Chân Thủy Vô Ưu. Truyện đăng tại s1apihd.com, không có sự đồng ý không được mang đi nơi khác.
Hắn ngữ khí tự đại, ngạo mạn, sự không liên quan mình. Liên Sanh ngẫm lại bản thân từ lúc tiến vào Sa Cức, mười bước một thủ vệ, mỗi người binh lính mắt sáng như đuốc, thái độ nghiêm túc, cùng với địa hình Sa Cức, nằm ở thế dễ thủ khó công, đột nhiên có chút sợ hãi.
Năm đó người hoàng thành vứt bỏ Sa Cức, Dĩnh Đông cũng lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, Sa Cức thành mới bị phá trận, bị xâm chiếm, cuối cùng dựa vào lão thành chủ, cùng toàn bộ người dân trong thành liều chết hy sinh mới có thể giữ lại được toà thành này.
Liên Sanh ngay từ đầu liền biết, nếu muốn làm Dịch Thiên Thành xuất binh, trừ bỏ cùng hắn liên hôn, đem an nguy của Dĩnh Đông cùng Sa Cức cột vào cùng nhau, còn phải làm Dịch Thiên Thành hiểu rõ Chỉ cần Dĩnh Đông thành bị phá, cục diện thiên hạ sẽ hoàn toàn hỗn loạn.
Chính là vạn nhất, Dịch Thiên Thành cũng không thèm để ý Hoàng Thành bị chiếm đóng? Liên Sanh trong l*иg một trận kinh hoàng, thậm chí, nếu hắn hận năm đó người trong thiên hạ lạnh nhạt thờ ơ, đã sớm mặc kệ thế cục, chỉ muốn thủ thành Sa Cức này?
Vậy thật sự xong rồi.
"Chính là, ngươi sẽ không mặc kệ Tây Khương xâm lấn đại lương đúng hay không?" Liên Sanh không biết mình là đang thuyết phục Dịch Thiên Thành hay là đang thuyết phục chính mình, "Bởi vì hận nhất người Tây Khương chính là ngươi."
Tây Khương tàn sát thân nhân hắn, giẫm đạp thành trì hắn. Hận nhất người Tây Khương, nhất định là Dịch Thiên Thành!
Dịch Thiên Thành sắc mặt biến đổi, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng, trong mắt hắn bắn nhọn, căm ghét, hàn khí dâng lên, Liên Sanh từ hắn trong mắt thấy được sát khí.
Nàng đột nhiên nhớ tới Dịch Thiên Thành vào cửa trước liền mang theo một phen chủy thủ, có lẽ thứ kia không phải để trêu đùa nàng, mà ngay từ đầu hắn thực sự muốn gϊếŧ nàng.
Hắn căn bản không có ý muốn liên hôn! Hắn muốn nhìn người Liên gia đem mặt mũi mình đi quét rác, lại đem đầu của Liên gia cô nương đưa về Dĩnh Đông!
Liên Sanh có loại xúc động muốn cất bước bỏ chạy.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa: "Tướng quân, Phó Nghi tiên sinh cầu kiến."
Dịch Thiên Thành nghe được hai chữ "Phó Nghi" hung hăng chau mày, nhưng ra ngoài Liên Sanh dự kiến, hắn không thèm liếc mắt tới mình một cái, bước thẳng ra khỏi phòng. Hẳn là đi gặp vị Phó Nghi tiên sinh kia.
Xem ra vị tiên sinh này là người làm hắn thực sự kính trọng.
Liên Sanh nhẹ nhàng thở ra, ít nhất tạm thời không cần lo lắng chính mình sẽ bị Dịch Thiên Thành gϊếŧ.
Nàng lo sợ bất an, Dịch Thiên Thành tâm tư không lường được, hành vi khó dò, làm nàng có đầy cảm giác nguy cơ. Huống chi trong nháy mắt kia hắn dâng lên sát khí rõ mồn một, đột nhiên làm Liên Sanh tỉnh ngộ, hắn thật sự không tính toán sẽ cưới Liên gia cô nương.
Vậy thì tại sao phụ thân lại nói hắn muốn lấy Liên Gia cô nương làm điều kiện xuất binh? Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?
Xem ra trừ bỏ một lần nữa nghĩ cách mượn binh bên ngoài, nàng còn phải ngẫm lại biện pháp giữ mạng a.
......
Phó Nghi nguyên bản là phụ tá của lão thành chủ, lão thành chủ vốn đã xem hắn làm tri kỷ, lấy lễ nghĩa cao nhất để đối đãi, lão thành chủ còn nợ Phó Nghi một cái ân cứu mạng.
Phó Nghi tuổi trẻ khi tài hoa hơn người, kinh thao vĩ lược, thông hiểu thiên hạ đại sự, cũng hiểu một ít kỳ môn trận pháp, hắn cảm nhớ ân đức của lão thành chủ, bởi vậy lưu tại Sa Cức thành. Lấy thân phận phụ tá, ở bên lão thành chủ bày mưu tính kế, một lần lưu lại chính là mười tám năm.
Thời điểm Tây Khương xâm chiếm Sa Cức, cũng là Phó Nghi ngăn cơn sóng dữ, đem hết tài trí ra bảo hộ thành Sa Cức. Lão thành chủ chết trận, phu nhân đau buồn mà tuẫn táng theo. Trước đó, lão thành chủ để lại một phong thơ cho Phó Nghi, phó thác hắn hãy hảo hảo phụ tá nhi tử duy nhất của mình là Dịch Thiên Thành.
Phó Nghi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cảm nhớ ân tình của lão thành chủ, từ lúc trùng kiến Sa Cức thành đến về sau, vẫn luôn đi theo bên người Dịch Thiên Thành, làm quân sư của hắn.
Lúc này hắn chờ ở thư phòng Dịch Thiên Thành, nhìn mấy viên trúc xanh ngoài cửa sổ, biểu tình có ba phần ngưng trọng.
Dịch Thiên Thành tiến vào, Phó Nghi vội hành lễ: "Tướng quân."
"Quân sư đừng khách khí, quân sư giữa đêm đến phủ Thành Chủ, có cái gì chuyện quan trọng sao?"
Dịch Thiên Thành nâng hắn dậy, Phó Nghi không chỉ là quân sư của hắn, mà còn là ân nhân của cả thành Sa Cức này.
"Tướng quân còn nhớ rõ năm đó lúc trùng kiến lại thành Sa Cức, tướng quân đã nói gì không?"
"Đương nhiên nhớ rõ, ta muốn cho Sa Cức thành cường đại lên, không cho bất luận kẻ nào khinh nhục giẫm đạp, cũng muốn làm cho những kẻ năm đó phải trả giá toàn bộ."
Phó Nghi lắc đầu: "Ta không phải hỏi cái này, ta là hỏi chí hướng của tướng quân năm đó."
Thư phòng yên lặng hồi lâu.
"Quân lâm thiên hạ."
"Tướng quân sợ Sa Cức bị người giẫm đạp, ngài cần biết, thế gian này, chỉ có kẻ cường đại nhất, mới có thể nắm quyền sinh quyền sát trong tay, người năm đó một mình đi Dĩnh Đông thành cầu cứu, cũng xem đủ nhân tình bạc bẽo, cũng thấy rõ bản thân không đủ cường đại, khi thất bại lại càng vô năng. Bởi vậy năm đó tướng quân mới đứng ở nơi thành lâu chỉ còn là phế tích, nhìn về phương hướng hoàng thành, nói ngày nào đó nhất định quân lâm thiên hạ."
Hoa Nở: Nay năng suất 3 chương nha mn.