Editor: Hoa Nở rồi!
?? Nàng vừa khóc, hắn trong mắt thậm chí phiếm ra hưng phấn……
Dịch Thiên Thành nắm lấy chủy thủ hạ xuống, khó khăn lắm mới không đâm thủng mắt của Liên Sanh. Hắn dường như không có việc gì mà vừa chuyển thủ đoạn, đem chủy thủ dính một ít vết máu kia chà lau sạch sẽ.
Màn vừa rồi nhanh như một cái chớp mắt, Liên Sanh không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ biết theo bản năng mà nhắm chặt hai mắt lại, nhưng Dịch Thiên Thành tươi cười quá có tính lừa gạt đi, nàng mới vừa buông sự căng thẳng xuống, trong nháy mắt lại bị sự lạnh lẽo đến cực hạn đánh úp, một sự khủng hoảng khó giải thích bao phủ lấy nàng.
Dịch Thiên Thành rõ ràng đang cười, lại đột nhiên thương tổn nàng làm nàng không kịp trở tay. Vừa mới có hy vọng lại bị hung hăng bóp nát, giống như cái thứ bén nhọn hắn đang cầm trên tay kia, một chút cứa trên người nàng, không thấy được bao nhiêu đau đớn, nhưng tự mình chứng kiến cảnh nó di chuyển trên người mình lại làm cho người ta sởn tóc gáy.
Một khắc kia, da đầu Liên Sanh tê dại, đồng tử đột nhiên co rút lại, trong đầu lạnh lẽo tới cực hạn.
Dịch Thiên Thành thu hồi chủy thủ, cũng không làm cho Liên Sanh vừa bị doạ sợ hoà hoãn lạ. Nàng dù có thông minh dũng cảm như thế nào, cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu. Tình cảnh của nàng lại càng không xong: Đại ca ở trên chiến trường sinh mệnh luôn bị đe dọa, phụ thân bất công đến cùng cực, đệ đệ muội muội không trông mong nàng sống tốt, quê nhà nàng ở thì có chiến loạn bên trong. Nàng bỏ qua hạnh phúc của bản thân, chỉ vì có thể mượn binh từ tay Dịch Thiên Thành, nào ngờ lại bị hắn đùa bỡn một hồi .
Nàng thậm chí chưa kịp cùng hắn nói mấy câu, liền suýt mất mạng đến hai lần.
Mắt Liên Sanh trừng lớn, nước mắt đột nhiên không chịu khống chế mà bừng lên.
“Này liền đúng rồi, ngươi khóc lên trông lại thuận mắt hơn lúc cười nhiều.” Hắn dùng chủy thủy đã lau khô nâng cằm nàng lên, cưỡng bách Liên Sanh phải nhìn hắn, phảng phất xem việc nàng rơi lệ là chuyện cực kỳ thú vị.
“Hóa ra người Liên gia máu tươi cũng là màu đỏ, cũng sẽ khóc.” Nước mắt Liên Sanh theo gương mặt chảy xuống, Dịch Thiên Thành duỗi tay tiếp được, giọt lệ châu kia còn mang theo độ ấm, chậm rãi lạnh dần trong lòng bàn tay hắn . Hắn ngữ khí như là phát hiện ra điều thú vị : “Nga, nước mắt thế nhưng cũng mang theo nhiệt.”
“Phu quân.” Liên Sanh chớp chớp đôi mắt đau nhức, lại từ hốc mắt trung rớt xuống vài giọt nước mắt, “Ngươi thích ta làm bộ dáng gì, ta đều vui vẻ cho ngươi xem, nhưng ngươi dọa đến ta.”
Không thể ôn hoà với kẻ điên không làm theo lẽ thường này, nàng không thể mới gặp mặt đã bị hắn đánh sập quyền chủ động được, toàn bộ Dĩnh Đông còn đang chờ nàng.
Mặc kệ Dịch Thiên Thành chán ghét nàng, trêu cợt nàng, rốt cuộc năm đó, nàng thấy rõ Liên gia bạc tình bạc nghĩa như thế nào. Liên Sanh an ủi chính mình, không phải sợ, giữ nguyên kế hoạch tới, nàng càng biểu hiện rằng mình sợ hãi, chỉ sợ Dịch Thiên Thành lại càng hưng phấn.
Nàng vừa khóc, trong mắt hắn lại loé lên ánh sáng hưng phấn.
Liên Sanh tận lực làm đôi mắt mình giống như thâm tình, dùng ánh mắt nhìn người yêu để nhìn Dịch Thiên Thành, trên mặt nàng nước mắt còn chưa lau, nhưng nàng cũng không tiếp tục khóc. Cảm xúc nhanh chóng ổn định xuống, đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển. Quả nhiên Dịch Thiên Thành liền từ từ hết hứng thú mà thu hồi chủy thủ, trên mặt hiện lên vài tia ghét bỏ, liếc đến ánh mắt si tình của nàng.
Liên Sanh dùng tay áo lau lau nước mắt, nàng về sau cũng không thể lại dễ dàng khóc, Dịch Thiên Thành thích xem bộ dáng xui xẻo tột đỉnh của nàng, kia nàng liền nhất định phải vui vẻ hạnh phúc mà mỉm cười.
“Phu quân, chúng ta khi nào bái đường?”
“Ai nói ta muốn cưới ngươi?”
“Ngươi không muốn cưới ta sao?”
Hắn lạnh lùng mà bài trừ hai chữ: “Không muốn.”
“Ta mặc kệ, ta muốn gả cho ngươi, đây cũng giống như nhau thôi.”
“……” Này nơi nào giống nhau?
“Ta biết phu quân không thích những cái đó lễ nghi phiền phức, ngươi xốc khăn voan của ta, ta liền trở thành người của ngươi. Cho nên, kế tiếp muốn uống một ly rượu giao bôi sao?”
Liên Sanh dùng một loại ánh mắt cực kỳ khát vọng rằng hắn sẽ chấp nhận mà nhìn Dịch Thiên Thành. Dịch Thiên Thành dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn qua.
“Ngươi tính là thứ gì? Cho ta để làm ấm / giường đều không xứng, nếu là muốn chết ta nhưng thật ra có thể thành toàn ngươi.”
"Trên thế gian này, ta là người yêu ngài nhất, ngưỡng mộ ngài nhất, không có lúc nào là không nhớ thương người, ta không muốn chết, ta liền muốn gả cho ngươi.”
Dịch Thiên Thành trầm mặc một khắc, không muốn lại nghe nàng nói thêm mấy lời làm ngực hắn buồn nôn, tiếp tục cái đề tài ghê tởm này. Hắn điên rồi mới có thể cưới một nữ nhân Liên Gia tới để làm chính mình ghê tởm.
“Đừng tiếp tục nói những lời ghê tởm đó, ta biết ngươi vội vàng chạy tới đây là muốn làm cái gì, trông cậy vào ta xuất binh, nằm mơ.” Đáy mắt hắn nhiễm tia sáng lạnh lẽo.
Hoa Nở: Hehe chương thứ 4.1 rồi, tiếp tục trên con đường edit nào.