Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 71

Cố Sâm bất thình lình bị An Ca kéo tay, thân thể theo quán tính nghiêng một cái, hắn nghi ngờ hỏi, “Em, em muốn đi thật?”

Tại sao không?

An Ca nói, “Đi chúc tết ông, ông vừa vui chúng ta vừa có tiền, một công đôi việc.”

Triệu Mặc và Đới Chí Hào giống như gà mổ thóc gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy!”

Cố Sâm không biết làm sao cười cười, khuyên nhủ An Ca, “Em nhìn đi toàn là con cháu nhà khác tới chúc tết, con cháu của Cố gia có mấy người đâu.”

Trước sân khấu quả nhiên chỉ có mấy người là họ Cố, còn lại toàn là khách của con cháu mời tới.

Nhưng mà cơ hội tới tiếp xúc với Cố lão gia, nói mấy câu là có thể nhận bao lì xì là rất hiếm có, gần như mỗi vị khách trẻ tuổi đều muốn tới tham gia náo nhiệt, cũng tạo thành một bầu không khí vui vẻ xung quanh ông lão.

An Ca nhìn kỹ, thấy trong đám đứng xếp hàng có Cố Thành, liền hỏi, “Đó là Cố Thành em họ của anh phải không, cậu ta cũng đi chúc tết?”

Cố Sâm ghét bỏ nói, “Thằng nhóc này bình thường ham chơi, nhà nó quản rất chặt tiền chi tiêu của nó. Những chuyện dễ dàng kiếm ra tiền này đương nhiên không thiếu mặt nó rồi.”

An Ca liền nói, “Vậy thì sao, tiền tới tay là được mà. Chúng ta vừa mới kết hôn, năm đầu tiên đi chúc tết gia gia là đúng rồi. Với lại còn lấy được hai bao lì xì, coi như nhà chúng ta thu được hơn hai triệu lận.”

Cố Sâm vốn cũng không tình nguyện, nhưng nghe An Ca nói câu đó, tròng mắt u ám lập tức sáng lên, trên mặt mang nụ cười dịu dàng, không tự chủ cười nói, “Được.”

Cố Sâm bị An Ca kéo tay đứng dậy, thân hình cao lớn đẹp trai đi theo sau An Ca tới sân khấu.

Triệu Mặc và Đới Chí Hào vội vàng đuổi theo.

An Ca đến gần mới phát hiện, cảnh tượng ở trước sân khấu náo nhiệt hơn hắn nghĩ nhiều. Ngoại trừ đám nhỏ tụ tập còn có nhóm trưởng bối của Cố gia vây xung quanh Cố gia gia hàn huyên. Phần lớn đều là những gương mặt An Ca không biết tên.

Hắn sợ mình gọi sai tên, đang định hỏi Cố Sâm thì nghe thấy Đới Chí Hào căng thẳng nói, “Anh, tiêu em rồi! Từ Khải cũng ở đây!”

An Ca lặng lẽ hỏi hắn, “Vị nào là Từ Khải?”

Triệu Mặc khoanh tay lại, hơi hất cằm về phía bên kia, “Đó, đang đứng cạnh tên Quý Danh Thịnh kìa, cái người cười lên trong giống Phật Di Lặc chính là Từ Khải.”

Sau đó hắn giễu cợt, “Hai tên biếи ŧɦái đứng cùng nhau, rất xứng đôi.”

An Ca nhớ cái tên Quý Danh Thịnh này, chính là một tên máu mặt trong giới giải trí định cưỡng bức Triệu Mặc ở show ca nhạc của đài truyền hình.

Vì truy đuổi Triệu Mặc mà tìm quan hệ với Cố gia, năm lần bảy lượt lên cho bằng được chiếc du thuyền này.

Đứng bên cạnh Quý Danh Thịnh là một người đàn ông hơn 30 tuổi, khi cười lên trông rất hiền hòa, ước chừng chính là Từ Khải mà Triệu Mặc nói.

Đới Chí Hào sợ tới trắng bệch, không ngừng né tránh sau lưng Cố Sâm, “Tiêu rồi, tiêu rồi, Từ Khải đang nhìn về phía này. Sâm ca, làm sao bây giờ?! Em còn chưa nói chia tay với hắn nữa. Bây giờ hắn thấy em đứng chung với Mặc Mặc, chắc là muốn gϊếŧ em luôn quá.”

Cố Sâm xách cổ áo Đới Chí Hào kéo hắn ra trước, lạnh giọng cảnh cáo, “Đứng thẳng người cho anh! Còn dám không có tiền đồ như vậy nữa, anh lập tức ném em qua cho hắn!”

Đới Chí Hào lập tức đứng thẳng người, “Dạ vâng!”

Khi bọn họ xuyên qua đám người đi tới sân khấu, nhóm khách đứng xếp hàng mới phát hiện là ai tới. Xung quanh rơi vào sự tĩnh lặng kinh ngạc, sau khi phản ứng kịp mới bắt đầu trò chuyện, “Tiểu Cố tổng cũng tới nữa. Hân hạnh hân hạnh.”

“Đây là An thiếu gia mà? Cũng tới chúc tết Cố lão gia sao?”

“Cả cặp cùng tới chúc tết, đúng là khó thấy nha.”

Cố gia gia giống như ngôi sao lớn ngồi giữa sân khấu, ông lão đã hơn 80 tuổi, nắm trong tay tập đoàn Cố thị khổng lồ.

Mặc dù ở trước mặt bọn họ cười hiền lành, nhưng chân mày hơi nhíu lại cùng đôi mắt lạnh nhạt hời hợt, toát lên vẻ uy nghiêm không thể coi thường, vẫn làm cho người ta sợ.

Hai tay ông cầm gậy chống xuống đất nhìn thấy Cố Sâm đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó nhìn sang An Ca, giữa hàng lông mày dâng lên một chút ý cười nhạt, “Đây là con trai của An gia mà. Sao cũng tới chúc tết ông già này thế?”

“Dạ Cố gia gia.” An Ca cười đi tới, hai tay khoanh lại hành lễ, “Con tới chúc tết Cố gia gia ạ. Chúc gia gia khỏe mạnh sống lâu, vạn sự bình an.”

Tiểu thiếu gia đẹp trai dễ nhìn, khi cười đôi mắt cong lên sáng ngời. Đứng khoanh tay còn mang một chút hoạt bát khôn khéo, tạo được hảo cảm cho mọi người xung quanh.

Cố gia gia cười, chỉ tay về phía Cố Sâm nói, “Là nó dẫn cháu tới à?”

Cố Sâm đứng sau lưng An Ca, khi đứng đối mặt với ông ở trước mặt mọi người cũng chỉ giữ nụ cười lễ phép, nhưng cũng không phải để làm cho ông nội mình vui.

An Ca đoán, quan hệ của hai ông cháu nhà này không được tốt.

Bây giờ đứng trước mặt mọi người cũng đâu thể nói là mình kéo Cố Sâm đi được. Nếu không sẽ làm mọi người nói Cố Sâm không hiểu chuyện, thậm chí là bất hiếu. Vì thế hắn tỏ ra có chút thần bí, nhích lại gần Cố gia gia, nói nhỏ vào tai ông, “Cố Sâm nói với con là, tới chúc tết gia gia thì sẽ được nhận tiền lì xì, nên con đi thôi.”

Không nói mình chủ động kéo Cố Sâm, cũng không nói dối ông là Cố Sâm đưa hắn tới. Mà còn nói chính xác lời Cố Sâm đã nói với hắn.

Cố gia gia rất vui vẻ, cười haha, tiếng cười vang khắp sân khấu.

An gia không giống như Cố gia, mấy đời chỉ có một người con. Quan hệ của mấy đời sau cũng không cần tranh giành tài sản gì. Tất cả tài sản của An thị cũng sẽ truyền lại cho tiểu thiếu gia này, cho nên, một tiểu thiếu gia như thế ai lại cần chút tiền lì xì của ông chứ.

Muốn tiền mừng tuổi là giả, tới làm ông vui vẻ là thật.

Cố gia gia rõ ràng trong lòng, sắc mặt vui mừng. Ông đưa tay lên phân phó thuộc hạ, “Mau, đưa cho An thiếu gia bao lớn, đừng để vợ chồng An Thừa Lâm nói Cố gia chúng ta hẹp hòi.”

Đới Chí Hào và Triệu Mặc nhìn thấy cũng theo sát thay nhau chúc tết Cố gia gia.

Sau đó cầm bao lì xì xuống sân khấu.

Quá trình chỉ có mấy phút, chuyện này lại lặng lẽ truyền khắp bữa tiệc.

Người Cố gia mang suy nghĩ xấu xa, âm thầm suy đoán:

Cố Sâm dẫn An Ca đi chúc tết ông lão?!

An Ca nói gì vào tai ông lão mà khiến ông vui vẻ cười haha như thế?!

Cặp chồng chồng kết bạn lấy lòng ông lão là vì mục đích gì?

Là muốn lấy cái gì từ trong tay ông lão?!

Cho dù là cái gì, người của Cố gia cũng không thể để Cố Sâm một mình lấy lòng ông được. Mấy người không cam lòng đều tiến về sân khấu đi chúc tết, làm cho khu phát bao lì xì trở nên cực kì náo nhiệt.

Có trẻ con không rõ, thấy ai cầm bao lì xì cũng bắt đầu đi xin ba mẹ cô chú. Một người dẫn đầu đi lì xì thì mấy người khác cũng làm theo.

Vì thế trong hội trường lại xuất hiện thêm một nhóm tiểu bối đi chúc tết trưởng bối, các trưởng bối bị buộc lì xì vô cùng náo nhiệt.

An Thừa Lâm và Tề Tĩnh cũng thích ứng theo tình thế, tìm được An Ca và Cố Sâm liền nói, “Vốn thấy hai đứa lớn rồi đi lì xì thì cũng kì, mà nếu mọi người đều phát thì ba mẹ cũng tham gia, nào mở điện thoại lên nhận tiền lì xì.”

“Cám ơn ba mẹ!” An Ca vui vẻ lấy điện thoại ra mở mã QR, lãnh tiền không một chút áp lực.

Cố Sâm thì không, hắn có thiết lập của mình. Nghiêm túc đứng ở đó, nói với An Thừa Lâm và Tề Tĩnh, “Ba mẹ, hay phần của con cũng chuyển cho Tiểu Ca đi.”

An Ca vui vẻ lấy điện thoại ra, “Yeah, con nhận luôn!”

An Thừa Lâm và Tề Tĩnh không thể làm gì khác hơn là lại gửi cho An Ca, dặn dò hắn, “Không cho con hưởng một mình đâu, ngày mai lên bờ đừng quên mua quà cho Tiểu Sâm, biết chưa?”

An Ca gật đầu, “Dạ biết, dạ biết!”

Sau đó ra vẻ hỏi Cố Sâm, “Anh thích gì, em mua cho!”

Cố Sâm nhìn hắn cười, không nói lời nào.

Cố Tín Hồng và Đới Nhã cũng đi về phía này.

Cố Tín Hồng haha cười nói, “Hai mươi năm qua ba mẹ chưa có cơ hội lì xì cho Tiểu Sâm, hôm nay cũng là cơ hội khó có được.”

Đới Nhã nhìn con mình trông không có hứng thú gì, không biết làm sao nói, “Em thấy Tiểu Sâm cũng không có hứng thú lắm. Nếu không thì cứ lì xì hai phần cho Tiểu Ca đi.”

An Ca ngập ngừng, “Cám ơn chú… Cám ơn ba, cám ơn mẹ.”

Hắn vốn định gọi là dì chú, nhưng nghĩ tới Cố Sâm cũng bắt đầu gọi ba mẹ mình là ba mẹ, vì thế cũng sửa lại xưng hô.

Đây cũng là lần đầu tiên hai ông bà Cố gia được nghe An Ca gọi là ba mẹ. Cố Tín Hồng và Đới Nhã nghe xong cũng rất xúc động, “Hai đứa nhỏ này, cuối cùng cũng chịu đổi xưng hô rồi.”

Vì cuộc hôn nhân lợi ích, hai đứa nhỏ sống chung với nhau hòa bình cũng đã khó rồi. Hai vợ chồng vẫn luôn lo lắng về mặt này. Sau khi nghe An Ca gọi là ba mẹ, cũng an tâm đi nhiều.

Sau khi An Ca nhận được tiền lì xì của ba mẹ Cố Sâm, thấy con số liền kinh hãi, “Nhiêu đây cũng nhiều quá rồi? Nếu không thì tôi trả lại một chút cho anh.”

Cố Sâm nhìn An Ca được lì xì mà vui như đứa trẻ, trong mắt vẫn luôn mang ý cười mà hắn cũng không nhận ra, nói, “Cứ cầm đi, là tấm lòng của ba mẹ mà. Nếu em còn muốn, anh cũng lì xì cho em.”

An Ca cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Cố Sâm, “Thôi hôm nay tôi toàn lấy được hai phần, cũng xem như là anh cho tôi rồi.”

An Ca ở bên này phát tài, Triệu Mặc và Đới Chí Hào cũng được hưởng ké hào quang. Miệng lưỡi ngọt ngào chúc tết dì chú, nhận được không ít tiền mừng tuổi.

Cả hai vui vẻ cười nói không ngừng.

Nhưng không biết, ở cách đó không xa có hai người luôn nhìn chằm chằm bọn họ, là Từ Khải và Quý Danh Thịnh.

Hai người đàn ông mặt lạnh cắn răng, nhịn lại cơn ghen tức trong lòng, nhíu mày, liếc nhìn Triệu Mặc và Đới Chí Hào.

Ánh mắt lạnh lùng căm ghét, giống như muốn nuốt sống người ta.

Cố Sâm chú ý bọn họ, môi cong lên thành nụ cười giễu cợt, hơi nghiêng người vẫy tay gọi, “Dượng Từ, ngài cũng tới sao?”

Tiếng gọi cũng xem như rất lớn, khiến hai vợ chồng An gia và Cố gia cùng xoay đầu nhìn.

Từ Khải hoàn toàn không nghĩ Cố Sâm sẽ gọi mình, đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó liền đoán bên trong có âm mưu gì đó. Nhưng tình huống bây giờ, hắn không muốn đi qua thì cũng không được, ở đó có An Thừa Lâm và Cố Tín Hồng.

Từ Khải lập tức thu hồi ánh mắt nhìn Đới Chí Hào, đổi sang mặt mày vui vẻ bước nhanh qua phía này.

Trước tiên hắn chào hỏi hai vợ chồng An gia và Cố gia, sau đó mới nhìn Cố Sâm, khen ngợi, “Công ty của Tiểu Cố tổng làm ăn không tệ, tuổi trẻ tài cao là đời kế nhiệm đầy hy vọng của Cố gia.”

“May là có dượng Từ chiếu cố.” Cố Sâm cười, kéo cánh tay An Ca, giới thiệu, “Tiểu Ca, đây là chồng trước của cô anh, dượng Từ. Qua mừng tuổi cụ đi.”

Cụ?

Từ Khải cười nhạt, bàn về vai vế hắn đúng là vế trưởng bối, nhưng hắn cũng chỉ mới hơn 30 mà thôi. Cố Sâm gọi hắn như vậy, chắc hẳn đã biết quan hệ giữa hắn và Đới Chí Hào.

Dám cắm sừng hắn, Đới Chí Hào đúng là không muốn sống nữa!

Từ Khải cắn răng trong lòng, trên mặt nở nụ cười chống đỡ, “Tôi nào dám nhận lời mừng tuổi của An thiếu gia, hôm nay ăn tết, mọi người cùng vui.”

An Ca liếc một cái đã hiểu ý của Cố Sâm, hắn cười khôn khéo nói, “Dạ cháu chào dượng Từ, cháu xin chúc tết dượng, chúc dượng năm mới bình an thuận lợi, vạn sự đại cát ạ.”

Nói xong quơ quơ điện thoại, làm động tác y hệt mấy đứa trẻ khác trong hội trường: Xin tiền lì xì.

Cố Sâm cũng bè theo, “Dượng Từ, Tiểu Ca là năm đầu tiên ăn tết ở Cố gia chúng ta, ngài cũng đừng hẹp hòi. Ông nội mới cho cậu ấy hai triệu đó. Ba mẹ tôi cũng cho cậu ấy tám con số.”

Từ Khải: …

Ở tình cảnh cả nhà cùng vui này, tiểu bối đi xin tiền lì xì của trưởng bối, ai cũng không dám từ chối. Nhưng mình có phải trưởng bối gì đâu, đã sớm ly dị không còn quan hệ gì với Cố gia nữa rồi mà!

Cố Sâm kêu mình tới không phải để cảnh cáo mình về mối quan hệ của Đới Chí Hào, mà là muốn xin tiền lì xì cho An Ca?!

Dù sao Cố Sâm nói tới mức này, Cố Tín Hồng và An Thừa Lâm đang đứng nhìn, hắn cũng không có cách nào từ chối. Hắn mắng thầm trong lòng, ngoài mặt thì cười, “Đây, cũng gọi là dượng thì lì xì một bao cho An thiếu gia. Mong An thiếu gia đừng chê tôi lì xì ít tiền là được.”

Nói xong hắn cầm điện thoại quẹt mã gửi cho An Ca một bao lì xì có sáu, bảy con số.

An Ca nói, “Cám ơn dượng Từ.”

Cố Sâm bình thường không thích nói chuyện, khi nói là câu nào ăn câu đó.

Từ Khải cười haha, “Không có gì, đừng khách sáo.”

Hắn muốn mau chóng rời khỏi nơi này, ai ngờ Cố Sâm lại gọi hắn, “Dượng Từ, để giới thiệu cho ngài một người nữa.”

Cố Sâm cong môi cười, đưa tay kéo Đới Chí Hào run lẩy bẩy trốn phía sau mình ra trước, “Dượng Từ, đây là em họ của tôi, Đới Chí Hào.”

Giọng nói chậm rãi, nhả từng chữ một, “Chí Hào, chào dượng đi.”

Đới Chí Hào chột dạ không dám ngẩng đầu, cũng không dám không nghe lời anh họ, lắp bắp nói, “Chào, chào dượng.”

Cố Sâm tặc lưỡi một tiếng, “Đúng là ăn nói vụng về, mau chúc tết dượng, dù sao cũng xem là trưởng bối, có thể cho em tiền lì xì nữa.”

Dượng, trưởng bối.

Từng từ đều đè lên mặt mũi của Từ Khải.

Thì ra Cố Sâm gọi hắn tới, là đang chế giễu một người đã hơn 30 tuổi như hắn, lại dám động vào con của thân thích.

Nhưng ban đầu thằng nhóc ham chơi Đới Chí Hào này là bám dính vào hắn không chịu buông mà!

Hắn vốn không muốn chơi, nhưng sau đó phát hiện Đới Chí Hào tuy ham chơi nhưng suy nghĩ rất đơn giản, chỉ hơi mắng một chút đã nghe lời, hù dọa một vài câu là ngoan ngoãn nằm im trên giường. Thời gian dài, hắn dần dần cũng thích đứa trẻ này.

Ai ngờ Đới Chí Hào dám kêu đàn ông khác tới cắm sừng hắn, còn dám ở trong phòng của hắn làm chuyện bậy bạ với tên người mẫu Triệu Mặc kia.

Hắn tức đến đau phổi, bây giờ còn bị Cố Sâm cảnh cáo.

Từ Khải tức mà tay phát run, gần như cắn răng mới miễn cưỡng tạo thành nụ cười, nhìn Đới Chí Hào, cao giọng nói, “Gọi là Chí Hào đúng không? Nếu là em họ của Cố Sâm, vậy thì cũng nên lì xì một bao. Qua đây, muốn bao nhiêu?”

Đới Chí Hào chột dạ, căn bản không dám xin. Nhưng Cố Sâm nắm cánh tay hắn siết đau quá, hắn không thể làm gì khác hơn là gồng mình móc điện thoại ra, dập đầu nói, “Dượng muốn cho bao nhiêu thì cho ạ.”

Từ Khải chuyển cho hắn cũng cỡ số chuyển cho An Ca, sau đó mang ý sâu xa cảnh cáo, “Chí Hào còn đang đi học phải không? Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tốt nhất là bớt ham chơi lại, suy nghĩ sau này làm sao đặt chân vào xã hội, làm sao để sinh tồn.”

Đối với Đới Chí Hào, đây chính là lời uy hϊếp.

Cố Sâm nhàn nhạt nói, “Cái này không cần dượng phải bận tâm, dù sao cũng là người nhà họ Đới, cũng là em họ duy nhất của Cố Sâm tôi. Không lo cho nó là không được rồi.”

Một câu đơn giản thể hiện lập trường bảo vệ em họ của mình.

Từ Khải trong lòng chỉ muốn gϊếŧ người.

Bởi vì ngay cả lúc bọn họ trò chuyện, Triệu Mặc cũng phách lối không chịu nổi.

Triệu Mặc đứng phía sau bọn họ, thỉnh thoảng cố ý cười với hắn, còn vui vẻ nói chuyện với mấy người tới xin chữ ký, hoàn toàn không để hắn vào mắt.

Từ Khải lần đầu tiên bị mất mặt như vậy trong ba mươi năm qua. Hắn không cười giả tạo nữa, tay nắm thành quyền, hừ lạnh nói, “Vậy thì Cố tổng phải dạy dỗ em họ cho tốt, cẩn thận coi chừng cậu ta lầm đường lạc lối.”

Để một câu mang ý nghĩa sâu xa như vậy xong, hắn xoay người bỏ đi.

Đới Chí Hào sợ tới muốn khóc, “Sâm ca, anh nghe thấy không? Cái gì mà lầm đường lạc lối, hắn là muốn gϊếŧ em đi.”

Cố Sâm nhàn nhạt nhìn Triệu Mặc không đứng cạnh nữa, mà đứng chụp hình cùng mấy người tới xin chữ ký, xùy một tiếng, “Hắn cũng không sợ, em sợ cái gì. Không muốn bị người ta diệt thì nghĩ cách diệt đối phương trước đi.”

Đới Chí Hào nhỏ giọng thì thào, “… Anh cho là ai cũng mạnh như anh chắc.”

An Ca tò mò một chuyện khác, hắn hỏi Cố Sâm, “Từ Khải thích đàn ông, ban đầu tại sao lại kết hôn với cô của anh? Hai người họ ly dị, hai nhà cũng không tranh chấp gì sao?”

“Dù sao đó cũng xem như là một cuộc hôn nhân lừa gạt, nhưng ông nội của anh vẫn còn rất khách sáo với hắn.” Cố Sâm thở dài, vươn tay chỉ vào một nhóm, “Cái vị mặc đầm đỏ là cô của anh.”

An Ca nhìn sang, thấy một người phụ nữ mặc đầm đỏ vô cùng dễ nhận diện. Đứng bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi nắm tay cô, thân thiết giúp cô cầm ly rượu.

Nhìn một cái cũng biết là có quan hệ thân mật, không phải bạn trai thì cũng là tình nhân.

An Ca: …

Người của Cố gia còn loạn hơn cả hắn tưởng tượng.

Cố Sâm thấy An Ca cau mày, trông ánh mắt phức tạp, không nhịn được cười nói, “Bọn họ lúc đó hòa bình kết hôn, cũng ly dị trong yên bình, hôn nhân chẳng qua chỉ là một tình cảnh mà thôi. Bởi vì bọn họ kết hôn vốn là…”

Vì lợi ích của hai nhà.

Giống y hệt mục đích kết hôn ban đầu của Cố Sâm và An Ca vậy.

Đã từng là chuyện hắn cảm thấy rất bình thường, bây giờ lại thấy vô cùng xấu xí.

Hắn đã từng là loại người như Từ Khải.

Lần đầu tiên hắn ý thức được, hắn đã phạm phải một lỗi lầm lớn cỡ nào. Hắn vì lợi ích của mình mà làm bẩn thứ đẹp nhất trên đời — Tình cảm đầu tiên của hắn và An Ca.

Tổn thương mang tính chất vĩnh cửu này, cho dù có làm cái gì cũng không thể bù đắp được.

Cơ sở của hôn nhân là gặp nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, mà hắn và An Ca thì chẳng có gì cả.

Cố Sâm im lặng, nhìn An Ca hồi lâu mới thấp giọng nói, “… Anh xin lỗi.”

An Ca: ??