Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 67

Cách thời điểm ly dị còn chín tháng nữa.

An Ca cảm thấy đêm đó mình đã nói rõ với Cố Sâm, còn lại mấy tháng hai người chỉ cần giống như trước giả làm chồng chồng ân ái. Ở chung nhà sinh sống hòa bình, đến kì hạn ly dị thì đi.

Ít nhất hắn cho là vậy.

Hắn dần dần phát hiện, trong nhà có sự biến hóa từ từ.

Ngày hôm sau, hoa trên bàn được đổi, là một bó hoa cúc màu tím có điểm hoa nhỏ màu trắng. Cảnh sắc thiên nhiên phối hợp khiến người ta ăn cơm cũng vui vẻ hơn.

Ngày thứ ba là một bó hoa bách hợp, hoa màu hồng vàng trắng xen lẫn nở rộ, mùi hương tỏa thơm ngát.

Ngày thứ tư là một giỏ hoa tú cầu.

Căn nhà trống rỗng dần dần thay đổi một cách lặng lẽ.

Đầu tiên là thêm một dì quét dọn, rồi tới một đầu bếp và phụ bếp. Dì Vương cũng không cần phải tới vào mỗi buổi sáng, chiều về nhà nữa. Mà là cùng đầu bếp bọn họ ở lại trong nhà.

Hết năm, công ty được nghỉ. Cái thế giới này cũng ăn mừng khắp nơi.

Nhưng thị trường nước ngoài cũng không nghỉ, An Ca không được nghỉ ngơi. Mấy ngày hôm nay mỗi buổi tối hắn đều làm tới sáng, chiều mới dậy.

Sống mấy ngày như vậy, hắn cũng không biết trong nhà đã thay đổi cái gì.

Cho nên sáng hôm nay, An Ca ngồi ăn bánh quẩy vừa làm xong, uống sữa đậu nành thơm nồng mới đột nhiên nhận ra.

Mấy ngày nay không có ăn cơm gọi ở ngoài nữa!

Hắn lại nhìn xung quanh, phụ bếp đang nấu súp cho hắn, nồi canh sôi ùng ục bốc khói lên. Nhìn ra ngoài cửa sổ, dì Vương đang quét lá rụng, dán giấy mừng năm mới, treo dây đèn rực rỡ. Trong nhà còn có một dì dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cây cảnh.

Căn nhà luôn luôn lạnh lẽo, đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn.

Bình hoa ở giữa bàn ăn hôm nay là một bó hoa hồng, hoa và lá che mặt Cố Sâm ngồi đối diện, chỉ thấy cánh tay đưa lên đưa xuống ăn cơm. An Ca nghiêng người, né bình hoa hồng, hơi hạ giọng hỏi, “Trong nhà sao nhiều người vậy?”

Cố Sâm để đũa xuống, nhìn vào mắt hắn nói, “Em ngại ồn à?”

“Không phải.” An Ca chỉ những chỗ lúc trước không được trang trí, “Cảm thấy bây giờ giống nhà hơn. Sau này anh định ở đây lâu dài?”

Cố Sâm đáp, “Lúc trước đúng là hơi trống. Nếu em thấy ồn ào thì anh bảo bọn họ rút.”

“Tôi không sao, rất tốt là khác. Hoa này cũng rất đẹp.”

Cố Sâm hỏi, “Ăn cơm có quen không?”

An Ca cắn miếng bánh quẩy, uống hớp sữa đậu nành, “Lâu rồi tôi không ăn bữa sáng kiểu này, tôi thấy ăn cũng được.”

Cuộc sống không cần tới công ty làm người ta trở lười. An Ca sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt thì mặc quần áo ngủ đi xuống lầu. Trên đầu vẫn còn mấy cọng tóc chỉa ra, không nghe lời đong đưa khi hắn di chuyển, nhưng trông không hề có một chút lôi thôi, ngược lại còn thêm mấy phần hoạt bát năng động. Với lại hắn còn mặc bộ đồ ngủ in hình con gấu rất to, càng thấy nhỏ hơn tuổi, cúi đầu ăn sáng giống như bé trai mới lớn tham ăn.

Cố Sâm xuyên qua cành lá rũ xuống của bình hoa nhìn thấy một bé trai như vậy, bản thân cũng vô thức cong môi, vẻ mặt dịu dàng nói, “Vậy thì tốt, em còn muốn ăn gì thì cứ bảo nhà bếp nấu cho.”

Vào năm mới cũng là thời gian để thăm viếng, liên lạc bạn bè, cũng cố các mối quan hệ.

Còn chưa ăn sáng xong, đã có người bấm chuông cửa.

Khách đến thăm là một người trẻ tuổi mặc vest chỉnh tề, hắn bưng hai cái thùng lớn, nói, “Duẫn tiên sinh phái tôi tới gửi quà tết cho An thiếu gia. Nói cám ơn An thiếu gia đã chiếu cố trong khoảng thời gian này, còn hy vọng năm tiếp theo có thể tiếp tục hợp tác với An thiếu gia.”

An Ca đáp, “… Cám ơn.”

Sau khi tiễn khách đi, An Ca mở thùng ra.

Là hai thùng ướp lạnh, bên trong toàn là hải sản. Con cá diêu hồng đỏ tươi nằm sóng soài trong lớp đá, ngoài ra còn có hải sâm, bào ngư, tôm hùm, cua các loại.

Bên cạnh có một tờ giấy, ghi cặn kẽ thời gian vớt lên và nơi bắt. Trong đó có cá diêu hồng, cua, tôm hùm là mới bắt vào sáng nay, được gửi thẳng tới nhà hắn.

An Ca ngạc nhiên, “Oa, con cua to quá vậy! Tôm hùm bự quá trời luôn! Trưa nay chúng ta có thể ăn lẩu hải sản không?”

Cố Sâm liếc nhìn thư ký của Duẫn Nam đi xa, quay đầu nhìn An Ca vây quanh tôm hùm và cua chảy hết cả nước miếng, trong mắt có chút bất đắc dĩ, “Có thể.”

Chú đầu bếp nhìn nguyên liệu cao cấp tươi sống, cũng vô cùng vui vẻ nói, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm ra nồi lẩu hải sản ngon nhất cho An thiếu gia.”

An Ca vươn ngón tay chọt chọt yếm cua, “Duẫn Nam biết tặng quà ghê, mấy cái này ăn được nè.”

So với nhận loại trà đắt tiền, rượu quý giá gì, những thứ này trông càng chân thành hơn. Nhất là hải sản tươi vừa bắt vào sáng sớm lập tức đưa đến người nhận, khiến người ta cảm thấy rất được quan tâm.

Cố Sâm đứng sau lưng hắn, nhìn sắc mặt chẳng khác gì tảng băng nằm trong thùng đang ướp lạnh hải sản cả, hắn chậm rãi nói, “Duẫn gia bây giờ rất lộn xộn, Duẫn Đông Minh bệnh nặng còn có một Duẫn Nam không thoát khỏi liên quan. Một người tâm cơ như vậy bớt đi thì tốt.”

An Ca quay đầu nhìn Cố Sâm, cười khẽ, “Tôi biết, hắn bỏ tiền, tôi kiếm tiền, mối quan hệ cũng chỉ dừng lại ở đây thôi.”

Hơn nữa trước mắt nội chiến trong gia đình nhà họ Duẫn, An Ca cũng hiểu ra ít nhiều.

Duẫn Đông Minh nằm liệt giường không chỉ là do Duẫn Nam, mà còn có những người con khác, thấy ông già bị bệnh thì dẫn luật sư nhao nhao lên, ngoài sáng trong tối bắt ông mau viết di chúc.

Duẫn Đông Minh mặc dù quan hệ bừa bãi, nhưng ông luôn luôn rộng rãi với con mình, tự cho là không thẹn tất cả những người con của ông, nhưng không nghĩ tới khi mình bị bệnh nặng, tất cả con cháu đều mong ông mau chết đi cho xong.

Mối quan hệ giữa ông và người nhà thì ra lại mỏng như vậy, khi bệnh tình nặng thêm cũng chỉ có Duẫn Nam tới xem.

Duẫn Nam tuy vẫn đang xử lý chuyện mối quan hệ vô tình trong Duẫn gia, nhưng An Ca hợp tác với hắn cũng rất vui vẻ, bởi vì sau khi Duẫn Nam đưa tiền cho An Ca thì cũng không hỏi là đầu tư vào cái gì. Thái độ để mặc như An Ca muốn đầu tư cái gì cũng được, kiếm tiền cho hắn là được.

Một người góp vốn như vậy khiến người ta rất an tâm.

Hai thùng hải sản còn chưa cất xong thì chuông cửa lại reo lên.

Là đến tìm An Ca tặng quà.

Thư ký mặc áo vest chỉnh tề, tay cầm một hộp gỗ dài màu đỏ, thái độ lễ phép nói, “An thiếu gia, Lục tổng phái tôi đến tặng quà tết, hy vọng ngài không ngại quà nhỏ, xin nhận cho.”

An Ca cạn lời, “… Cám ơn quà của Lục tổng.”

Lục Phong tặng một bức tranh chữ, vô cùng văn nghệ. An Ca đọc không hiểu, nhưng nhìn giấy viết màu vàng nên hắn cảm thấy chắc là một vật phẩm quý giá.

Hắn cầm tranh cuộn, hỏi, “Hay là treo nó lên nhỉ?”

Chữ trên tranh là: Nãi hậu dung xa thập niên tử, định ứng toàn phế nhất sinh thi. Căn kha trực đãi như đồng thạch, thủy thị tham thiên lưu vũ thì(1).

(1) Chịu ;; mình không dịch được, bản gốc ở đây: 乃后容赊十年死, 定应全废一生诗. 根柯直待如铜石, 始是参天溜雨时.

Cố Sâm đứng sau lưng An Ca thấy rõ, hắn biết đây là mấy câu thơ trích trong bài “Hối thiểu tác”, sắc mặt liền trở nên căng thẳng, môi mím lại.

Lục Phong tặng bức này là có ý gì?

Hối hận? Hối hận thời đại học không nhận lời tỏ tình của An Ca?

An Ca cẩn thận cuộn tranh lại bỏ vào hộp gỗ, nói, “Haiz, bỏ đi, nhìn là thấy là vật phẩm cất giữ rồi, treo lên lỡ làm dơ thì hư mất bản đẹp của văn nhân.” Rồi xoay người hỏi Cố Sâm, “Nhận quà của người ta thì có phải tặng lại không?”

Nhưng hắn hoàn toàn không biết khi Cố Sâm đọc được mấy chữ trên tranh, ánh mắt còn lạnh hơn cả khi thấy hai thùng hải sản nữa, giống như con thú dữ bị giành lãnh thổ, kích hoạt tính công kích.

Cơ mà khi An Ca xoay người lại, hắn lập tức cất đi lệ khí, thay bằng vẻ mặt hờ hững, nhàn nhạt nói, “Nhận quà đương nhiên phải trả lễ.”

An Ca cau mày nghiêm túc suy nghĩ, “Tặng cái gì cho họ thì được nhỉ?”

Giống như nhà đại tư bản kiểu Duẫn Nam, tặng hắn món đồ trị giá trăm triệu thì hắn cũng không để ý. Mà Lục Phong thì càng khó hơn, đi tới ngày hôm nay là dựa vào thực lực, nhưng hắn có mối quan hệ rất rộng, có người bạn như vậy cũng giúp được sự nghiệp của An Ca thăng tiến. Có điều tính cách của Lục Phong quái gở, An Ca cũng không biết người ta thích cái gì.

Nhận quà thì dễ mà nghĩ tặng lại cái gì thì khó.

Cố Sâm nhìn An Ca phiền não, hời hợt đề nghị, “Mời bọn họ tới nhà ăn cơm đi, như vậy có thể biểu hiện thành ý của em.”

“Mời ăn cơm?” An Ca chần chờ, “Tới nhà này?”

Cố Sâm gật đầu.

An Ca dè dặt hỏi, “Không quấy rầy anh chứ?”

Cố Sâm vẫn hờ hững, xoay người không nhìn An Ca, “Anh không có vấn đề gì. Duẫn Nam vừa mới tặng hai thùng hải sản mà, vừa lúc bảo đầu bếp nấu chiêu đãi bọn họ luôn.”

An Ca suy nghĩ, bây giờ hắn không có thời gian đi chuẩn bị quà trả lễ. Phái người đi mua thì cũng qua loa lấy lệ quá, mời hai người tới nhà ăn cơm đúng là vừa đơn giản vừa bày tỏ thành ý.

Cộng thêm, đây là gợi ý của Cố Sâm.

Hắn gật đầu đồng ý, “Cũng được, vậy phiền đầu bếp với dì Vương bọn họ vậy.” Còn hơi ngại ngùng nói với Cố Sâm, “Tôi mời bọn họ ăn tối, hơn sáu giờ tới, chắc chín giờ cũng xong. Sẽ cố gắng không quấy rầy tới anh.”

Cố Sâm không mang biểu cảm gì, nói, “Ừ.”



An Ca nhắn tin mời hai người ăn cơm xong, rất nhanh đã nhận được tin hồi âm.

Duẫn Nam: Cám ơn An thiếu gia đã mời, tôi rất mong chờ bữa tối hôm nay.

Lục Phong: Tới nhà cậu? Cố tổng cũng ở đó?

An Ca: … Đây là nhà của Cố Sâm, đương nhiên là có mặt Cố Sâm rồi. Nhưng hắn mời cơm, Cố Sâm chắc chỉ chào một tiếng rồi về phòng đi.

Vì thế hắn trả lời Lục Phong: Anh ấy chắc hẳn là ở nhà.

Khi đến giờ hẹn, Duẫn Nam và Lục Phong cùng xuất hiện trước cửa nhà. Hai người vì không muốn để không khí lạnh tanh, còn dẫn theo bạn tới.

An Ca mới mở cửa đi ra đón, Cố Sâm ở suốt trong phòng cả chiều cũng đột nhiên đi xuống, đi theo hắn ra cổng.

Cố Sâm mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, từ đầu tới chân đã được chải chuốt gọn gàng, tóc vuốt keo, mặt mũi rửa sạch sẽ, xuất hiện trước mặt hắn vô cùng đẹp trai. Hình như là mới tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm đào thoang thoảng.

Ủa? Mùi này là loại mình hay xài mà, thì ra Cố Sâm cũng thích?

An Ca cùng Cố Sâm đi ra sân, hắn nhẹ giọng dặn dò, “Anh chào hỏi xong thì cứ lên đi, không phiền tới anh.”

Cố Sâm cũng nhỏ giọng giải thích, “Khách tới nhà, anh không tiếp thì vô lễ quá.”

An Ca: ???

Ý của Cố Sâm là muốn ở cùng hắn cả tối sao, tốt bụng vậy hả?

Cổng mở ra, mấy vị khách xuất hiện trước mặt, An Ca lập tức mỉm cười, đang muốn ra đón thì Cố Sâm đột nhiên kéo tay hắn, còn dắt hắn ra ngoài đón khách.

An Ca: Ủa?

Cố Sâm dùng nụ cười lễ phép chào hỏi khách, vẻ mặt hờ hững xã giao như trước. Không giống một chỗ là, một tay hắn giơ ra bắt tay Lục Phong bọn họ, tay kia thì vẫn nắm tay An Ca.

Cố Sâm hơi nhướng mày, cong môi cười khẽ, “Hoan nghênh đã đến tệ xá làm khách, nếu có gì không chu toàn, xin hai vị thông cảm. Tôi nghe Tiểu Ca nói, khoảng thời gian này được Duẫn tiên sinh và Lục tổng chiếu cố, Cố Sâm tôi trước hết nói lời cám ơn hai vị.”

Ý chứng tỏ mình là chủ nhà, vô cùng rõ ràng.

An Ca: ???