Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 10

Chẳng phải nói “làm thịt bồ câu” sao, tại sao em của hắn lại bị làm thịt trơ trụi thế này.

Cố Nhất Hoài vốn định dùng tiểu thiếu gia ngu xuẩn, tiêu xài phung phí của An gia để giễu cợt, hạ thấp Cố Sâm, kết quả anh em bọn họ chẳng những bị mất mặt, mà còn chảy máu đầu thua bao nhiêu tiền. Biết rõ Cố Sâm nói khích, nhưng Cố Nhất Hoài vì mặt mũi vẫn chuyển cho Cố Hành một trăm ngàn, thấp giọng cảnh cáo, “Thua nữa thì hết, tháng sau ăn không khí mà sống.”



Phòng đánh bài.

Một bộ bài có 54 lá, đối với An Ca mà nói dễ nhớ cũng dễ suy tính. Tề Minh Vũ bọn họ càng làm động tác nhỏ, An Ca càng có thể dễ dàng suy đoán mục đích của bọn họ, cũng tiến hành phòng vệ.

Qua mấy bàn, Tề Minh Vũ bọn họ đã sớm bị rối lên, thậm chí còn nghi ngờ có người phản bội theo phe An Ca, mới để cho An Ca nhìn thấu bài của bọn họ như vậy.

Bọn họ mặc dù cài bẫy ở sau lưng An Ca, nhưng bên ngoài cũng không dám cương với vị thiếu gia phóng khoáng kiêu căng này.

Mỗi người thua một – hai trăm ngàn, cũng chỉ có thể tiếp tục cắn răng chơi tiếp. Trong lòng đau khổ tính toán thời gian, hy vọng có thể mau chóng kết thúc.

Chỉ có An Ca là vui thôi.

Hắn mở điện thoại ra, nhìn từng tin nhắn được gửi tới:

[Nhận thanh toán từ Tề Minh Vũ: +10000.00]

[Nhận thanh toán từ Tề Minh Vũ: +20000.00]

[Nhận thanh toán từ Cố Thành: +20000.00]

[Nhận thanh toán từ An Minh Nguyên: +40000.00]

[Nhận thanh toán từ Tề Minh Vũ: +20000.00]



Cộng tổng số tiền lại, cũng gần năm trăm ngàn.

Đánh bài với người có tiền đúng là rất thoải mái!

Nhưng hắn cũng không quên chính sự.

Nhìn Tề Minh Vũ uống rượu phạt, cũng biết thuốc không phải do Tề Minh Vũ bỏ. Người thật sự hãm hại nguyên chủ, chỉ mượn tay Tề Minh Vũ mà thôi.

An Ca một tay cầm bài, một tay lắc lắc chai rượu gần hết, giọng bình thản mà tự nhiên hỏi, “Anh Minh Vũ, rượu này không tệ, anh lấy ở đâu đó?”

Tề Minh Vũ thua nhiều nhất, cũng uống nhiều nhất. Rượu mạnh cộng thêm ván trước thua, khiến hắn tức muốn ngất xỉu, đỏ mắt giận dữ nói, “Anh nuôi mà ba mày nhận về kêu anh đưa cho mày.”

Anh nuôi — Trình Quý Hạo.

An Ca suy nghĩ, trong đầu nhảy ra cái tên này.

Trình Quý Hạo lớn hơn An Ca 5 tuổi, là con của bạn của ba nguyên chủ.

Năm Trình Quý Hạo 15 tuổi, ba mẹ vì một tai nạn mà đều bỏ mạng. Ba của nguyên chủ, An Thừa Lâm nhớ bạn già, thương hắn còn nhỏ không ai chăm sóc, liền nhận Trình Quý Hạo làm con nuôi.

Tính cách của Trình Quý Hạo ôn hòa, tao nhã, lễ phép. Sau khi vào nhà họ An vẫn xem An Ca như em trai mà chăm sóc, nhận được tín nhiệm của ba mẹ nguyên chủ. Vì thế, ban đầu Trình Quý Hạo nói muốn vào công ty của An gia để báo đáp công ơn nuôi dưỡng, ba mẹ của nguyên chủ liền vui vẻ đồng ý. Còn vui vẻ yên tâm Trình Quý Hạo là một đứa trẻ ngoan muốn tri ân báo đáp.

Nhưng trong tình tiết truyện, ba mẹ của nguyên chủ vì tức giận nguyên chủ mà chết, sau khi chết, quyền kinh doanh, quản lý công ty liền giao cho Trình Quý Hạo.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ mau chóng trở thành nhân vật chốt thí, tranh giành nội bộ trong An gia cũng không tốn nhiều giấy mực để giải thích. Suy nghĩ kỹ lại, kết cục này có chút khả nghi:

Ba mẹ của nguyên chủ là người lãnh đạo và nắm cổ phần của công ty, tại sao lại lấy danh nghĩa của mình để gánh nợ?

Trình Quý Hạo nếu thật sự cảm kích công ơn nuôi dưỡng của ông bà, tại sao lại bỏ mặc nguyên chủ với mấy món nợ này?

Tại sao lại để hắn lưu lạc đầu đường xó chợ, đói chết dưới gầm cầu?

Trình Quý Hạo có thể là hao tâm tổn sức, từng bước một ở sau lưng hủy diệt nguyên chủ và An gia.

“Tiểu Ca, sao lại ở đây đánh bài với mấy người này?”

Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng An Ca.

Là Trình Quý Hạo.

Trong nháy mắt âm thanh lọt vào tai, trong lòng An Ca lập tức dấy lên những cảm xúc đan xen: Chán ghét, bài xích, bực dọc…

Đây không phải cảm xúc của hắn.

Là phản ứng theo bản năng của thân thể này đối với giọng nói đó.

Nguyên chủ ghét Trình Quý Hạo.