Khi ta về tới nhà, đã mười giờ tối, phòng khách vẫn còn sáng đèn. An An đang ngồi trên sofa đọc sách. Ta vừa cởi giày vừa nói, “Tối đọc sách không tốt cho mắt đâu!”
“Tối chơi máy tính cũng không tốt cho mắt, nhưng tôi vẫn thấy cậu vui vẻ chơi mỗi ngày.”
Ta nghẹn lời, cũng đúng, thật là há miệng mắc quai, bèn mím môi, làm động tác kéo khóa.
An An thả quyển sách xuống bàn, nói, “Mai đi uống với nhóm Trình Duy, cậu đi không?”
“Ở đâu?”
“Một quán bar ở trung tâm thành phố, tôi và Trình Duy đều có cổ phần trong đó, mới được trang hoàng lại nên bọn tôi tới ủng hộ ông chủ.”
Ta vốn rất thích náo nhiệt, nghe vậy đồng ý ngay lập tức, “Vậy thì đi! Gồm những ai?”
“Vài người bạn, và một ít nhân viên trong công ty Trình Duy.”
Nhân viên công ty Trình Duy? Hẳn không phải nhân viên văn phòng bình thường! Coi bộ ông chủ chỗ đó rất có máu mặt, “Nghe có vẻ náo nhiệt, có trò vui gì không?”
“Cậu đi ăn là được rồi, còn muốn xem trò gì?”
“Ví dụ như quy tắc ngầm gì đó!”
“Thật không biết trong đầu cậu chứa những thứ gì. Trò hay không có, nhưng có ca hát không tệ, cậu có thể nghe hát.”
Có ăn, có nhạc nghe! Biến hình lâu như vậy, rốt cuộc cũng được một lần đi chơi đêm rồi!
Tối hôm sau, ta cố ý ăn diện một phen, dùng sáp vuốt tóc, mặc sơ mi trắng, quần tây đen chín tấc, mang giày thể thao, trông vô cùng trẻ trung.
Thanh niên trong gương thật sự là tuấn tú đến mức không thể diễn tả hết bằng lời, ta vươn tay làm động tác khoe cơ bắp, nhéo nhéo thử, hài lòng gật đầu, nhờ rèn luyện đều đặn cơ thể đã săn chắc hơn trước rất nhiều.
Ta ra phòng khách, thấy An An vẫn mặc đồ như ngày thường, tức sơ mi và quần tây đen, bèn vui vẻ nói, “Cậu xem chúng ta mặc trông có giống cha con không?”
An An nghe vậy, hình như rất tức giận nhưng cố kiềm chế, hít sâu một hơi, sau đó nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, giọng lành lạnh, “Tôi không có con trai già dữ vậy.”
An An vừa quay đầu đi ta lập tức giơ ngón giữa lên. Đối với người ngoài rộng rãi đối với ta lại hẹp hòi! diêgsn.đàn/lê,quý;ui.đôn Người ta chỉ đùa một chút thôi, có biết cái gì gọi là hài hước không? Ai nói chuyện với cậu ta mà không có một trái tim khỏe mạnh đoán chừng lúc này phải uống thuốc trợ tim để không bị tức chết rồi!
Lúc ta và An An tới, trong phòng đã có rất nhiều người. Trình Duy đang nói chuyện vui vẻ với người khác, thấy bọn ta, lập tức đứng lên đón, “Rốt cuộc cũng tới rồi! Tôi còn định gọi điện giục hai cậu đây! Cậu bé, chúng ta lại gặp nhau!”
Ta cười híp mắt nói với Trình Duy, “Lâu không gặp, anh lên ký à?”
“Phốc…” Cô gái ngồi bên cạnh cười ra tiếng. Trình Duy trợn mắt hỏi ta, “Lên ký?! Mấy ngày nay tôi không ăn cơm đàng hoàng, không những không gầy còn mập… Cậu đừng dọa tôi!” Tôi cứ thích dọa anh đấy ha ha!
Lúc nãy ta không chú ý, giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện, cô gái ngồi bên cạnh kia không phải là nữ ca sĩ đang nổi sao? Ta rất thích nghe nhạc của cô này, bèn đứng lên đầy đẩy Trình Duy, để Trình Duy đổi chỗ với ta, sau đó hào hứng bừng bừng nói, “Có thể cho tôi xin chữ kí không? Tôi rất thích nghe cô hát, đặc biệt là bài ‘Hoa hồng trắng’!”
Lần này đến phiên Trình Duy bật cười ra tiếng. Ta ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Có vẻ anh ta đã cố gắng nhịn cười, nhưng rốt cuộc nhịn không nổi, “Người cậu nói là Diệp Tâm! Còn đây là Tiêu Lạc, cậu nhận nhầm người rồi!”
Tiêu Lạc vẫn cười ký tên cho ta, “Nhận sai phải tự phạt một ly đúng không?”
Do ta sai nên uống một ly là phải. Ta nhanh chóng bưng ly rượu lên định uống, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, giành lấy cái ly, “Tỏ vẻ anh hùng cái gì?”
An An nhìn ta với ánh mắt cảnh cáo, rồi nâng ly rượu lên uống một hơi, sau đó úp ngược cái ly lại tỏ vẻ đã uống sạch, nói với Tiêu Lạc, “Hai ngày trước cậu ta bị bệnh phải nằm viện, còn đang uống thuốc, kỵ rượu, tôi là bạn, uống thay cậu ấy được chứ? Xin lỗi vì đã nhận sai người.”
Tiêu Lạc vội đáp, “A, không uống cũng không sao, tôi chỉ nói đùa vậy thôi, ha ha! Các anh nói chuyện tiếp đi, tôi đi hát đây.” Dứt lời đừng dậy chọn bài, trông có vẻ hốt hoảng.
An An là yêu quái à? Em gái đừng sợ, trông vậy thôi chứ cậu ta còn non lắm!
Bọn ta ngồi còn chưa nóng mông, ông chủ quán bar đã dẫn một dàn phục vụ bưng đồ vào, tất cả đều là món ngon. diZVễn.đàn/lêq,úyb.đôn Thấy đồ ăn ngon ta lập tức vui vẻ hẳn, trong lòng thầm tính nên ăn từ món nào trước. Thật vất vả đợi đến lúc Trình Duy và An An khách sáo với ông chủ xong, ta xoa xoa tay chuẩn bị càn quét, lại bị An An ngăn lại. “Nhớ, không được ăn chuối tiêu.”
May quá, An An không nhắc ta cũng quên mất, sém chút lại tự chuốc khổ vào thân. Ta nhìn An An với ánh mắt biết ơn, “Cậu cũng đừng uống nhiều, một lát còn phải lái xe đưa tôi về nhà đó! Say rượu không được lái xe! Chúng ta nói không với tài xế say rượu!”
Trình Duy thính tai, nghe vậy bèn chọc, “Cứ việc uống thoải mái! Ở đây cái gì không nhiều chứ tài xế thì rất nhiều, người nào cũng đủ sức đưa hai cậu về hết!” vừa nói vừa quét tay qua mấy trai xinh gái đẹp xung quanh.
Ta cố ý diễn, “Anh thật là, sao anh cứ thích quấy rầy thế giới của hai người vậy?” vừa nói vừa giả bộ dựa sát vào An.
Trình Duy sờ sờ mũi đáp, “A, xin lỗi.”
Ta cười hắc hắc với An An, vẻ mặt cầu khen ngợi, “Thấy tôi giỏi không? Chỉ diễn một chút đã giúp cậu không phải uống rượu!”
Sau đó, ta phát hiện ta quá ngây thơ rồi, mấy người này không những rất biết uống mà còn uống rất dữ, đẳng cấp khác hẳn những đồng nghiệp hồi trước của ta…
Lúc An An đi nhà vệ sinh, ông chủ quán bar lại tới mời rượu, hết cách ta đành phải uống hai ly. Chỉ bấy nhiêu thôi ta đã bắt đầu chịu không nổi, dùng cách đi vệ sinh để trốn.
Ta quyết định ra sảnh ngoài đổi không khí, thuận tiện nghe hát luôn. Ca sĩ ở đây quả thật hát không tệ, giọng khàn khàn đầy cảm xúc. Ngồi một hồi thấy nóng cả người, ta bèn tới quầy rượu xin một ly nước đá, uống vào hai hớp thấy tỉnh hẳn.
Lúc ta bưng ly nước đi, không để ý bị một người đυ.ng tới lảo đảo, xương ai chẳng cứng nên dĩ nhiên là rất đau.
Người kia lập tức vươn tay túm lấy cổ áo của ta, nghiến răng mắng, “Khốn kiếp! Cậu không có mắt à?!”