Ta hớn hở mở cửa xe chỗ ghế phụ, không ngờ đã có người ngồi.
Trình Duy cười híp mắt phất tay với ta, “Khỏe ha người bạn nhỏ! Hình như cậu cao hơn rồi đó! Đi tán gái được rồi!”
Sống phải biết kính già yêu trẻ. Ta ngoan ngoãn chạy ra ghế sau ngồi.
Trình Duy nghiêng đầu hỏi ta, “Nghe nói hôm nay cậu muốn mời Trang Cận ăn một bữa to, tôi theo ăn ké được không?”
“Dĩ nhiên là được! Nể tình anh là anh họ của Trang Cận đó!”
“Cậu ta gọi thẳng tên họ cậu kìa, không có ý kiến gì à?” Trình Duy hỏi Trang Cận.
“Cậu ta thích là được.”
Trình Duy nghẹn lời. Ta hả hê cười trộm.
“Có vẻ tôi tự xen vào việc của người khác rồi!”
An An hỏi ta muốn ăn cái gì. Ta đáp, “Nói mời anh, đương nhiên là cho anh chọn rồi! Tôi ăn cái gì cũng được!”
“Sao không ai hỏi tôi muốn ăn cái gì hết vậy?” Trình Duy xen vào.
Không ai quan tâm. Ha ha!
An An dẫn bọn ta tới một nhà hàng Tây, khung cảnh yên tĩnh, trang hoàng nhã nhặn, nhạc nhẹ êm dịu… diễn;ln.đàn/lê,nlquý,n;đôn vừa nhìn đã biết không rẻ… Ta vô thức kéo kéo dây đeo ba lô, may mà có đem theo tiền khá khá.
Ta ngồi bên cạnh An An, Trình Duy ngồi một mình phía đối diện.
Thật ra ta không quen ăn cơm Tây, nhưng bữa ăn này mặc dù mỗi món lượng rất ít, nhưng vị lại khá hợp miệng.
“Anh nếm thử món này đi, ngon lắm!” Nói xong, ta xiên một miếng thịt đưa tới khóe miệng An An.
An An nhìn miếng thịt trước mặt hai giây, sau đó há mồm, ăn.
“Canh này ngon quá, anh mau nếm thử đi!” Ta cầm chén của An An lên, múc canh cho cậu ta.
Trình Duy thấy ta đẩy chén canh cho An An, đột nhiên nở nụ cười khó hiểu. Ta liếc Trình Duy một cái, sau đó nhìn An An với ánh mắt mong đợi.
An An bưng chén canh lên không chút do dự, thong thả ăn sạch.
Trình Duy giật mình, tay chống cằm trượt một cái, thiếu chút nữa đập mặt xuống bàn, hỏi An An, “Chẳng phải cậu vẫn luôn không thích ăn những món có nấm sao?”An An lấy khăn lau miệng, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Ta ngạc nhiên hỏi lại, “Anh ghét ăn nấm à?”
Ta thích ăn nấm nên mỗi lần nấu cơm ở nhà thường hay xào một dĩa nấm, không nghĩ tới việc An An có ghét món này hay không…
Trình Duy đáp thay, “Từ nhỏ cậu ta đã không thích những món có nấm…”
An An nói, “Hồi nhỏ là hồi nhỏ, bây giờ là bây giờ, ai rồi cũng thay đổi thôi.”
“Sau một hồi bệnh nặng đã bỏ được thói quen kiêng nấm, cũng không tệ!” Trình Duy gật đầu nói.
Ta hùa theo, “Đúng! Kiêng ăn không phải thói quen tốt!” diễ;n.đàn/ljê,qu"m;ý,đôn rồi khích lệ An An, “Nhất là anh vừa mới khỏi bệnh không lâu, phải ăn đa dạng để dinh dưỡng cân đối, tốt cho sức khỏe.”
An An cầm ly nước lên uống một hớp, rồi đặt ly xuống bàn, cười cười, “Cậu nói rất đúng. Sau này ngày nào chúng ta cũng ăn một dĩa cần xào thịt đi.”
Ta vừa nghe An An nói tới cần, lập tức cười khan nói, “Ăn thịt nhiều cũng không tốt cho sức khỏe đâu!”
“Vậy thì xào cần không cũng được.”
Đúng là tự bưng đá nện vào chân mình… Ông trời ơi, chém con một đao chết luôn cho rồi, còn hơn mỗi ngày ăn cần xào.
Trình Duy trợn tròn mắt hỏi, “Hai đứa ở chung?!”
Ta khó hiểu hỏi lại, “Có vấn đề gì sao?”
An An cũng nhìn Trình Duy, giọng chính trực, “Muốn hỏi như trên.”
Thật lâu sau Trình Duy mới gật đầu nói, “À… Cũng không có vấn đề gì hết…”
Lúc này bỗng có một người phụ nữ người nước ngoài xuất hiện, chộp lấy cánh tay ta khóc nói, “Con yêu, mẹ biết ngay là con còn sống mà! Bọn họ gạt mẹ nói con đã ra đi…” dứt lời, càng khóc dữ hơn.
Hả...
Dì ơi… Dì nhận lầm người rồi…
Con không biết dì…
Lúng túng…