Không thể không nói ba tên kia chọn ngày quá hay. Lúc này Gia Vượng đã đi công tác nước ngoài hai tuần, phải ba bốn ngày nữa mới về.
Ta thấy bọn chúng cầm dao, rất sợ Kỳ Kỳ và An An bị thương, hốt hoảng nhìn An An. An An cũng đang nhìn ta, cho ta một ánh mắt trấn an, giúp ta bình tĩnh lại.
Ta nói với An An, “Bọn chúng đến có chuẩn bị, hình như quyết tâm phải cho Kỳ Kỳ một bài học.” An An gật đầu, cảnh giác nhìn tên đứng trước mặt.
Bọn chúng hoàn toàn không cho bọn ta có cơ hội chuẩn bị tinh thần. Kỳ Kỳ nhanh chóng bị nắm cổ áo. Ta và An An đồng thời nhảy bật lên đánh về phía bọn chúng.
Ba tên kia vung dao loạn xạ, may mắn ta và An An mặc dù không cao như bọn chúng, nhưng động tác linh hoạt hơn nhiều, cộng thêm có một hàm răng sắc bén làm vũ khí.
An An nhào tới cắn cái tay cầm dao của tên côn đồ trước mặt. Tên đó hét thảm một tiếng, cây dao rơi xuống đất, sau đó nằm lăn ra đất rêи ɾỉ. An An lại nhào tới lần nữa cắn cổ tên đó, tất nhiên không định cắn chết, nên không đυ.ng đến mạch máu quan trọng, chỉ cắn ngoài da đủ để tên đó sợ hãi không dám vọng động nữa.
Tên đối diện với ta vẫn đang vung dao loạn xạ, ta cũng nhảy lên cắn tay tên này một phát, đáng tiếc cây dao không rớt. May mắn là tên này không dám nhào tới nữa, có lẽ vì sợ bị kết cục thê thảm giống đồng bọn.
Ta thấy An An xử lý xong một tên, bèn kêu nó đi giúp Kỳ Kỳ.
Tên nắm cổ áo Kỳ Kỳ thấy đồng bọn ngã trên đất, tức giận vung tay đánh Kỳ Kỳ một cái thật mạnh, khiến Kỳ Kỳ lảo đảo lui về sau.
“Bảo lũ chó của mày không được phép nhúc nhích!”
Kỳ Kỳ nhổ một ngụm nước miếng, dứt khoát nói, “Không!”
Ta nghe vậy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đúng, phải như vậy, dám phản kháng mới cơ hội thắng, nếu cứ yếu đuối, bọn chúng sẽ tiếp tục được voi đòi tiên.
Kỳ Kỳ vừa dứt lời, An An đã nhảy lên lưng tên đó. Hiện giờ An An khá cao to, cộng thêm tên đó chỉ mười mấy tuổi, dù có to khỏe hơn chúng bạn thì cũng chỉ là một thiếu niên, chưa phải người trưởng thành, cho nên đối với tên đó An An không hề nhẹ. dikubễn.đàn.lê.qnpuý,đpôn An An cắn một phát trên lỗ tai tên đó, ngay lúc tên đó quơ dao phản kích thì mau lẹ nhảy tới bên cạnh Kỳ Kỳ.
Động tác quá xuất sắc!
Ta ‘ngao’ một tiếng ca ngợi An An, nếu có thể huýt sáo thì ta đã huýt sáo để ca ngợi rồi, đáng tiếc miệng chó không huýt sáo được.
An An nhìn ta một cái ý bảo ta chú ý tên đối diện, ta đáp lại nó bằng một ánh mắt ‘cứ yên tâm’.
Tên đứng trước mặt ta đã khẩn trương cực độ, hai mắt nhắm chặt lại không ngừng vung dao, trái một cái phải một cái, nhưng không hề trúng ta cái nào, trông rất buồn cười.
Tên cầm đầu ngã lăn xuống đất bịt lỗ tai kêu đau. Kỳ Kỳ đánh bạo tiến lên đạp tên đó một cước. “Đừng tưởng rằng người yếu thì sẽ vĩnh viễn yếu đuối bởi vì mày không thể mãi mãi là kẻ mạnh, sẽ luôn có người mạnh hơn mày!”Nói hay quá!
Ta vui vẻ ngoắt đuôi, hết nhìn An An, lại nhìn Kỳ Kỳ, sự thay đổi tích cực của Kỳ Kỳ làm ta cảm động muốn khóc, cảm giác như nhà có con trai trưởng thành.
Tên đứng trước mặt ta rốt cuộc cũng ý thức được tình hình hiện tại, không vung dao loạn xạ phô trương thanh thế nữa, vội chạy tới đỡ tên cầm đầu dậy, hỏi, “Sao rồi? Ổn không?”
“Mẹ kiếp….” Hình như tên này bị tình trạng máu tươi đầm đìa của đồng bọn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thừa dịp ta chưa chuẩn bị đã cầm dao đâm về phía ta không chút do dự.
Lúc này ta thấy hai tên ngã xuống, cứ tưởng mọi chuyện đã xong nên không cảnh giác, trong mắt toàn là tại sao An An có thể đẹp trai ngời ngời như vậy, trong đầu toàn là Kỳ Kỳ đã trưởng thành có thể dũng cảm đối mặt với đối thủ không nghĩ có thể chiến thắng. dlkniễn.đàm;n.lê,qumlý,đôn Ta đắm chìm trong một mớ xúc động không hề phát hiện hành động của tên này, hớn hở bước về phía An An.
Đột nhiên ta thấy mắt An An trợn to, chạy về phía ta nhanh như một tia chớp, sau đó lướt qua ta.
An An cắn kẻ muốn đâm ta!
Tên này dùng bàn tay còn lại bổ xuống đầu An An. Ta nổi giận. Mợ nó, dám đánh anh An của ta! Chán sống hả?! Ta nhảy lên, cắn tay tên này.
Tên này kéo bọn ta quay vòng vòng muốn hất bọn ta xuống, rốt cuộc thì hất văng An An. An An lưu loát lộn một vòng rồi đứng dậy tiếp tục xông về phía này.
Kỳ Kỳ thấy vậy chạy tới chỗ gốc cổ thụ tìm một cành khô làm vũ khí.
Tên này hất văng An An xong, lại bổ tay về phía ta. Ta nhả miệng ra, nhảy xuống đất. Tên này quát to một tiếng, ánh mắt hung ác, vung dao về phía ta.
Ta bị đυ.ng văng ra thật xa, đến khi lấy lại tinh thần đã thấy…. An An bị đâm một dao. An An đã hất ta ra. Máu tươi trên người An An bắn tung tóe ra như vòi nước, văng lên mặt tên côn đồ. Tên côn đồ còn hí hứng muốn đâm tiếp. Ta vội chạy lại, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tên côn đồ lại đâm thêm một dao xuống người An An, không kịp ngăn cản.
“An An….” Trước mắt ta chỉ còn một màu đỏ ngầu. An An nhắm mắt ngã xuống đất.
Lúc này Kỳ Kỳ đã tìm được vũ khí chạy về, vung nhánh cây đánh liên tục vào cổ tay và đầu tên côn đồ. Tên côn đồ bị đau, thả cây dao ra, ôm đầu ngồi xổm trên đất.
Ta lè lưỡi liếʍ mặt An An, hi vọng nó tỉnh lại. “An An, tỉnh lại đi! An An, mau tỉnh lại đi….” Ta nhìn Kỳ Kỳ kêu to, “Mau đưa An An đến bệnh viện, mau lên!”
Mặc dù Kỳ Kỳ nghe không hiểu, nhưng cũng biết nhất định phải đưa An An tới bệnh viện, bèn ném gậy đi, ngồi xổm bên cạnh An An, một tay đè miệng viết thương, một tay khác run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho Chương Nguyệt.
Thời gian chờ điện thoại dài như một năm. Khi Chương Nguyệt bắt máy, Kỳ Kỳ nức nở nói, “Mẹ! Mẹ mau xuống dưới đi, lái xe ra, bọn con đang ở ngay cổng chung cư. An An bị thương, phải đi bệnh viện gấp! Mẹ đừng hỏi gì hết mau xuống đây đi, cầu mẹ! Nhanh lên!”