Tiêu Chiến thu thập đơn giản mấy bộ đồ liền theo Vương Nhất Bác về nhà, nhưng trên đường đi, anh càng nghĩ càng thấy không đúng.
Vương Nhất Bác rất không đúng...
Biểu hiện của Vương Nhất Bác một chút cũng không giống hai người chỉ đơn giản là cãi nhau, trước kia Vương Nhất Bác cũng rất dính người, nhưng không giống như bây giờ... tình trạng này có thể nói là cố chấp. Nhưng giờ cậu đã không muốn nói, Tiêu Chiên cũng sẽ không trực tiếp vạch trần.
Tiêu Chiến cho rằng mình chuyển ra cái nhà kia, Vương Nhất Bác cũng nên dọn đi rồi mới đúng. Nhưng khi anh đi theo Vương Nhất Bác về nơi quen thuộc này, Tiêu Chiến sửng sốt đứng trước cửa ra vào.Nếu không phải hai người thay đổi đều là thật, anh cũng muốn hoài nghi có phải nhóc con này đang giở trò trêu mình không.
Vương Nhất Bác mở cửa, Tiêu Chiến ngước mắt nhìn vào, đồ vật lớn nhỏ trong phòng, thậm chí ngay cả vị trí sắp xếp không khác gì lúc anh chưa xuyên qua...
Ngay cả dép lê Vương Nhất Bác lấy từ trên kệ giày để dưới chân anh, chính là đôi mà trước kia anh thường đi.
Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được không đúng...
Anh không phải đã xuyên không đến 5 năm sau sao? Vì cái gì ở đây hầu như cùng 5 năm trước không thay đổi gì... mặt khác bỏ qua, nhưng ngay cả đôi dép lê này? Cũng đại khái phải khoảng 5 năm rồi anh không đi qua??? Vậy ý nghĩa... Tiêu Chiến bị suy nghĩ của mình làm kinh ngạc...
- Chiến ca, hoan nghênh về nhà!
Vương Nhất Bác buông dép lê rồi nói.
Tiêu Chiến còn có chút không tiêu hóa được suy đoán của mình, cố ý giả ngu
- Gì, không phải tách ra có vài ngày thôi sao, cũng không quan trọng.
Trong phòng ngủ khắp nơi đều có đồ vật anh lưu lại, nhưng vấn đề là... những vật này đều là của 5 năm trước đi? Chẳng lẽ 5 năm qua anh không mua thêm cái gì mới sao? Nhưng mà quần áo của anh treo trong tủ đều không thấy...
Chia tay mình chỉ mang quần áo? Này không giống tính cách của mình lắm...
Tiêu Chiến nghĩ thầm, bắt đầu hoài nghi suy đoán trước kia của mình...
Vào lúc này, Vương Nhất Bác lập tức chân chó chạy tới, cướp lấy hành lý Tiêu Chiến nói:
- Chiến ca, em giúp anh sắp xếp đồ nha.
Sau đó treo quần áo Tiêu Chiến sát cạnh quần áo của cậu mới cảm thấy mỹ mãn nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt cầu khen ngợi.
Tiêu Chiến giả ho hai tiếng nói:
- Em nói cho anh biết tình hình của mấy năm qua đi...
Vương Nhất Bác lập tức hưng phấn nói:
- Mấy năm nay anh siêu siêu nổi đó! Fan của anh bây giờ nhiều siêu cấp vô địch!! Anh quay một bộ phim đạt được...
Vương Nhất Bác nói về Tiêu Chiến miệng lập tức bla bla không ngừng, căn bản không dừng được, phảng phất như... những thành tựu này là của chính cậu vậy, trên mặt cũng tràn đấy thần sắc tự hào, đắc ý ngút trời.
- Vậy còn em?
Tiêu Chiến đột nhiên ngắt lời nói.
Vương Nhất Bác sững sờ...
- Em... thì cứ vậy thôi, coi như cũng được, thành lập phòng làm việc của mình, quay phim điện ảnh, phim truyền hình, thỉnh thoảng tham gia show, cũng tạm được.
- Đúng rồi, Chiến ca, anh chắc đã đói rồi, anh muốn ăn gì? Em mang anh ra ngoài ăn nha?
- Đi ra ngoài quá phiền, em lên mạng đặt chút đồ, anh nấu
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bởi vì quá gầy, mặt góc cạnh sắc bén, quyết đoán nhất định phải nuôi má sữa của cậu trở về.
Lúc Vương Nhất Bác đặt đồ ăn, Tiêu Chiến nhịn không được cầm điện thoại mở weibo, quen tay đăng nhập vào nick phụ, anh có chút tò mò, 5 năm trước siêu thoại bọn họ có 200 vạn fan, không biết đến giờ còn có bao nhiêu.
Nhưng vào siêu thoại anh có chút tiếc nuối phát hiện, siêu thoại cp đã từng nghiền áp các siêu thoại khác, theo top một rơi xuống top ba, nhưng cũng khó trách, hai người bọn họ mấy năm nay hầu như vương không gặp vương, rất nhiều rùa đến rồi lại đi, nhưng vẫn luôn chậm chạp tăng lên tới 300 vạn fan.
Anh đột nhiên có chút bội phục tình cảm của những fan cp này, rõ ràng dưới tình huống hai người không có hỗ động qua lại gì, còn cẩu thả lâu như vậy, một mực tùy ý đến cái năm 2026 trong miệng họ cũng chỉ còn lại có một năm.
Ánh mắt anh đột nhiên bị bài viết của một con rùa thu hút, mấy chữ đầu là một đống a a a a a, sau đó thề nói nàng cùng tiểu tỷ muội chắc chắn nghe được Vương Nhất Bác nói câu " Tiêu Chiến anh ở đó chờ em", hơn nữa kèm theo một đoạn video 10 giây, video không phải rất rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác nói câu nào đó qua điện thoại, sau đó giẫm lên ván trượt, trượt một phát không thấy tăm hơi...
Rõ ràng cách màn hình, cũng nhìn không được biểu cảm của Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến có thể cảm nhận được lúc ấy Vương Nhất Bác đang cấp bách đến tìm mình.
Bình luận top 1 dưới bài viết này là " các cô đeo tai nghe, mở âm lượng lớn nhất, đằng sau nói cái gì nghe không rõ, nhưng tuyệt đối có thể nghe ra hai chữ Tiêu Chiến", phía dưới một đống trả lời " a a a! Đã nghe thấy"
Tiêu Chiến phục năng lực soi đường của mấy con rùa này, còn cảm thấy có chút dễ thương... anh đột nhiên nghĩ cũng nên phát tí cơm cho mấy con rùa ngàn năm bị đói lâu ngày này rồi.
Vì vậy, anh đứng trước màn cửa sổ, chỉnh tốt góc độ, tay dơ lên một kí tự ye, tự chụp một tấm. Sau đó nhìn thơi gian, phát đúng lúc 12:18. Tiếp theo đăng nhập vào nick chính, trên cap thêm một kí tự ✌🏻, đăng lên.
Sau đó đăng nhập lại nick phụ, vào siêu thoại, quả nhiên ổ rùa bùng nổ. Từ kí hiệu tay ye của yebo, đến đường vân bức màn giống như đúc tấm ảnh phơi giày trước kia của Vương Nhất Bác, còn có 12:18 ý là yêu Nhất Bác...
Ngay cả chính Tiêu Chiến cũng không chú ý đến, góc trái bên dưới lộ ra tấm bản có chút màu xanh, bị bới ra là tấm ván trượt ở sân bay Vương Nhất Bác trước kia đã ôm qua.
Mọi suy đoán, so sánh ảnh gốc, đều chỉ ra Tiêu Chiến chắc chắn ở trong nhà của Vương Nhất Bác. Còn có con rùa hô to " đây không phải đã liên kết với nhau rồi à! Quả nhiên sáng này đệ đệ đến tìm ca ca, cho nên giữa trưa ca ca liền đăng ảnh tự sướиɠ tú ân ái rồi!"
Tiêu Chiến cảm thấy mình chơi lớn rồi, là anh đánh giá thấp tám tầng kính lọc của bọn rùa này, thế là có chút chột dạ nhanh chóng tắt weibo.
Vừa vặn đồ Vương Nhất Bác đặt đã đến, anh tranh thủ thời gian xách đồ vào bếp, chuyển di sự chú ý của mình. Vương Nhất Bác ngồi trên sofa không nghịch điện thoại, lego cũng không hứng thú,mắt trông ngóng nhìn chăm chú Tiêu Chiến đang nấu cơm trong phòng bếp.
Nhìn Tiêu Chiến đeo lên tạp dề hồng nhạt cậu mang về từ chương trình, sau đó thành thạo rửa rau thái thịt, Vương Nhất Bác cảm giác trái tim trống rỗng của mình lại từng chút từng chút được lấp đầy.
Một lát sau, Tiêu Chiến thực sự chịu không được ánh mắt mê mẩn của Vương Nhất Bác
- Nhất Bác, tới giúp anh thái thịt
Vương Nhất Bác lập tức nhảy đến.
Sau một hồi lỉnh kỉnh, hai người cuối cũng cũng được ngồi xuống ăn cơm, Vương Nhất Bác nếm một miếng, biểu cảm tựa như muốn khóc.
- Em làm gì thế! Khó ăn như vậy à?
Vẻ mặt Tiêu Chiến mông lung hỏi.
- Không phải, là ăn quá ngon! Đồ Chiến ca nấu là món ngon nhất em từng ăn qua.
- Lại bắt đầu rồi à Vương Nhất Bác.
- Thật! Em nói thật, cơm Chiến ca nấu ăn cả đời cũng không chán.
- Ít giả vờ đi, đợi tí nữa em rửa bát.
Lỗ tai Tiêu Chiến có chút hồng.
- Vâng ~...
Giờ đây đừng nói Tiêu Chiến kêu cậu rửa bát, cho dù có để cậu rửa chân thì cậu cũng cực kì vui vẻ.
Buổi tối, Vương Nhất Bác tắm xong từ phòng tắm đi ra, Tiêu Chiến nhìn cậu, quả nhiên lại không tự mình sấy tóc rồi.
- Vương Nhất Bác, ngồi lên sofa, anh sấy tóc cho em.
Trên mặt Vương Nhất Bác nhịn không được lộ ra dấu ngoặc nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trên sofa. Cảm nhận được làn gió ấm áp trên mặt, tay Tiêu Chiến ôn nhu xuyên qua mái tóc xù của cậu, cộng thêm việc sáng sớm nay Vương Nhất Bác đuổi máy bay, còn cảm xúc kích động cả ngày, thoải mái híp hai mắt, có chút buồn ngủ.
- Nhất Bác, tóc khô rồi, mệt thì lên giường ngủ trước đi.
- Vâng
Vương Nhất Bác nghe lời ngoan ngoãn nằm lên giường.
Tiêu Chiến tắm rửa dọn dẹp xong, mở cửa phòng ngủ ra liền thấy Vương Nhất Bác yên tĩnh nằm ở phía bên trái giường, để trống bên phải cho anh, Tiêu Chiến nhẹ chân nhẹ tay mở đèn bàn, tắt đèn phòng, chậm rãi nằm bên cạnh Vương Nhất Bác.
Lúc này Tiêu Chiến mới tỉ mỉ quan sát gương mặt Vương Nhất Bác, sau đó nhịn không được chọc học má cậu, không còn cảm xúc thịt đô đô phính phính nữa, Tiêu Chiến lại nhịn không được đau lòng.
Ngắm rồi ngắm, ý thức Tiêu Chiến dần mơ hồ, chậm rãi ngủ. Vương Nhất Bác nghe tiếng hít thở đều đều của Tiêu Chiến, vụиɠ ŧяộʍ mở mắt, sau đó nhích từng chút, kéo Tiêu Chiến vào ngực, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn nói một tiếng
- Ngủ ngon
Buổi sáng, khóe miệng Vương Nhất Bác ngậm cười tỉnh dậy,rất lâu rất lâu rồi cậu không được ngủ ngon như vậy rồi. Nhưng khi cậu mở mắt ra. Phát hiện trong ngực ôm là chăn đệm, bên cạnh rỗng tuếch, căn bản không có bóng dáng Tiêu Chiến, cậu lập tức luống cuống.
- Tiêu Chiến! Chiến ca! Tiêu Chiến à!
Không có người đáp lại... Vương Nhất Bác ngay cả dép cũng không đi, thoáng cái nhảy từ trên giường xuống.
Phòng bếp không có... phòng vệ sinh cũng không có... ở đâu cũng không có...
Cho nên, ngày hôm qua chỉ là cậu quá nhớ Tiêu Chiến mới nằm mơ sao?
Nhưng sao có thể chân thực đến thế? Rõ ràng cậu rành mạch nhớ được từng động tác lời nói của Tiêu Chiến mà!
Tiêu Chiến không có xuyên qua, không cùng cậu về nhà, không nấu cơm cho cậu, không giúp cậu sấy tóc, cũng không có ôm cậu ngủ...cái gì cũng không có...
Vương Nhất Bác sắp điên rồi, cậu ngơ ngác ngồi một mình trên sofa, hai mắt đỏ bừng, cứ như tâm tư của mình bị giơ cao cao lên rồi lại bị quẳng xuống một cách ác liệt...
Tất cả hạnh phúc hôm qua đều là giả dối...