Mỹ Nhân Hệ Phật

Chương 12: “Gửi WeChat của Lâu Tiêu cho tao.”

Hành vi đánh giáo viên của Ngô Gia Khải đã làm thay đổi tính chất của cả sự việc, đồng thời, khiến cho vấn đề có thể được giải quyết bằng một bản kiểm điểm 800 chữ phát triển thành mời phụ huynh.

Nếu là trường bình thường, học sinh bình thường, thật khó nói được kết quả như thế nào. Nhưng quan trọng là, Tụ Anh là một trường tư thục, chú của Ngô Gia Khải thuộc ban giám đốc của trường.Phần giữa của ca khúc gốc có nhịp điệu gấp gáp nên cô nhớ rõ nhất lời của đoạn này, các phần khác càng về sau cô càng không nhớ được, đành phải sửa ngay lúc đó.Trên khuôn mặt ưu sầu của người phụ nữ lộ ra một nét cười, cô ấy nói: “Giọng của cháu rất hay, rất có thiên phú trong phương diện âm nhạc, không học nhạc thì tiếc quá.”Thế nên, hai mẹ con xa lạ này, một người thì thay cô đánh giáo viên, một người hỏi cô có muốn chuyển trường chuyển lớp không, thật ra có phải là vì cô đâu, chỉ là coi cô như cô gái kia thôi.

Vì thế mọi chuyện trở nên “huyền diệu”. Nam sinh đã từng ném bóng vào người Lâu Tiêu, cầm đầu lừa Lâu Tiêu lên sân khấu trong lễ kỷ niệm thành lập trường bị đuổi học, cho chuyển trường. Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-8 cũng được thay bằng một giáo viên họ Từ.Ông nội cũng mắng: “Vô dụng!”Thầy Từ khác với giáo viên chủ nhiệm cũ, những lời thầy nói với Lâu Tiêu trong phòng họp nhỏ rất cảm động, trên đường về trường học, thầy hứa với Lâu Tiêu, nhất định sẽ sửa lại những quan niệm sai lầm của các bạn cùng lớp, không phụ sự tin tưởng của Lâu Tiêu đối với thầy.Tiếc là, cô không phải cô gái ấy, Ngô Gia Khải và mẹ anh ta cũng không thể quay lại thời điểm trước khi bi kịch xảy ra, vì cô gái ấy mà ẩu đả với giáo viên, giúp cô gái ấy chuyển lớp chuyển trường, đổi sang một hoàn cảnh học tập mới.

Ngô Gia Khải bị đình chỉ học, nhưng không phải vì anh đánh giáo viên, mà là vì trạng thái tinh thần của anh bây giờ không thích hợp để đến trường, cần một khoảng thời gian để khuây khỏa đầu óc, nếu không, không ai biết được anh sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.Cậu hơi trào phúng nghĩ vậy, nhanh tay kết thúc trò chơi.Người phụ nữ ngơ ngác nhìn Lâu Tiêu, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, vậy… Vậy nếu có lúc cháu muốn chuyển trường, nhớ nói với cô nhé, được không?”

Ca học tối hôm ấy, giáo viên chủ nhiệm mới đến gọi Lâu Tiêu từ lớp học lên, dẫn cô đến phòng họp nhỏ ở tầng hai.Tỏ tình với chính bạn trai của chị mình, bị người ta lừa lên sân khấu lễ kỷ niệm thành lập trường, dùng tiếng hát có sức cuốn hút kinh người làm choáng ngợp thầy trò cả trường, đã vậy còn đánh nhau với con trai ở sân bóng rổ.

Có hai người phụ nữ đang ngồi chờ ở đó, một người ăn bận rất có thần thái, một người khác hình như là trợ lý.Thịnh Dực bị bắt phải đắm chìm trong bầu không khí ham học mà buồn bực muốn chết, cậu kiên quyết không làm như các bạn cùng lớp khác, chỉ lo chơi điện thoại của mình trong hộc bàn, còn thỉnh thoảng làm phiền anh bạn cùng bàn Luyện Vọng Thư: “Này, mày xem, toàn là đồ ăn, thích ăn đến mức nào cơ chứ.”Người phụ nữ lại trò chuyện với Lâu Tiêu thêm vài câu, trước lúc đi, cô ấy hỏi Lâu Tiêu: “Bài hát cháu hát ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường…”Nhưng Luyện Tịch như vậy mới là Luyện Tịch mà ông nội và Luyện Vọng Thư thân thuộc nhất. Luyện Tịch trong mắt người khác dù có lạnh lùng, lãnh đạm đến mức nào, giống “tổng giám đốc bá đạo” được đắp nặn trên phim cỡ nào, thì trong lòng bọn họ, Luyện Tịch vẫn là một cậu anh hai từ bé đã bị chị gái với em trai bắt nạt, sau khi ba mẹ qua đời không thể không tiếp nhận gia nghiệp, phải thật cẩn thận giấu đi mọi suy nghĩ của mình, nỗ lực làm cho bản thân mình nhìn có vẻ sâu không lường được.

Người phụ nữ thần thái đeo tai nghe nghe gì đó, cầm khăn giấy trong tay, đôi mắt sưng đỏ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Phải đến khi trợ lý nhắc nhở, người phụ nữ mới tháo tai nghe xuống, đứng dậy chào hỏi với Lâu Tiêu: “Chào cháu.”Ngoài mặt Luyện Vọng Thư không quan tâm, nhưng trong lòng đã đếm kỹ lại toàn bộ những ấn tượng Lâu Tiêu để lại cho mình từ lúc mới gặp đến bây giờ —

Lâu Tiêu không nhận được lời tự giới thiệu của đối phương, chỉ đành chào lại: “Cháu chào cô ạ.”Ca học tối hôm ấy, giáo viên chủ nhiệm mới đến gọi Lâu Tiêu từ lớp học lên, dẫn cô đến phòng họp nhỏ ở tầng hai.

“Cháu lại đây ngồi đi.” Người phụ nữ dắt Lâu Tiêu đến bên cạnh mình, trợ lý bên cạnh cẩn thận kéo ghế dựa ra giúp Lâu Tiêu.Đây là cuộc sống thời học sinh của người ta ư? Xuất sắc thật.

Lâu Tiêu lại gần ngồi xuống, dù sao vẫn đang ở trường, không phải sợ gì cả.Người phụ nữ không ngờ Lâu Tiêu sẽ từ chối, nhẹ giọng hỏi: “Cô có thể biết là vì sao không?”

Sau khi ngồi xuống, người phụ nữ hỏi Lâu Tiêu: “Cháu có muốn chuyển lớp không?”Hai anh em ăn xong cơm tối mới về, giữa đường Luyện Tịch nhận được một cuộc điện thoại, bảo tài xế thay đổi địa điểm đến.

Lâu Tiêu: “Dạ?”Người phụ nữ thần thái đeo tai nghe nghe gì đó, cầm khăn giấy trong tay, đôi mắt sưng đỏ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Phải đến khi trợ lý nhắc nhở, người phụ nữ mới tháo tai nghe xuống, đứng dậy chào hỏi với Lâu Tiêu: “Chào cháu.”Thầy Từ: “Mẹ của Ngô Gia Khải.”Sau khi người phụ nữ tiếc nuối rời đi, thầy Từ dẫn Lâu Tiêu về lớp.

Người phụ nữ vô cùng nghiêm túc: “Hoặc là chuyển trường, chỉ cần cháu muốn, cô có thể cho cháu chuyển sang lớp khác, hoặc là tìm cho cháu một ngôi trường tốt hơn.”……Luyện Vọng Thư: “Vâng, chị ấy đấy ạ.”Trên Luyện Tịch có một cô chị lớn hơn ba tuổi, phóng khoáng, không thích gò bó, yêu tự do, suốt ngày du lịch khắp thế giới, lần nào về cũng mang theo một bức ảnh, người đàn ông đứng bên cạnh trong ảnh không lần nào giống lần nào.

Lâu Tiêu ngập ngừng lắc lắc đầu: “Không được ạ.”Thì ra là thế.Lâu Tiêu hiểu ra, chẳng trách cô ấy lại cố tình hỏi cô có muốn chuyển lớp hay chuyển trường không. Lâu Tiêu đoán, chắc là có liên quan đến bài hát về cô gái tự sát.

Người phụ nữ không ngờ Lâu Tiêu sẽ từ chối, nhẹ giọng hỏi: “Cô có thể biết là vì sao không?”

Lý do của Lâu Tiêu rất thực tế: “Trường này gần nhà cháu, đi học tan học rất tiện. Nếu chuyển lớp, cháu sợ cháu không theo kịp, vì mỗi lớp có tiến độ chương trình học khác nhau ạ.”Cạnh dãy số có chữ “Ngô”.So sánh với Luyện Tịch, từ xưa đến nay chỉ yêu đương đúng một lần, đã thế còn thất tình, khác một trời một vực.

Người phụ nữ hơi nghiêng người về phía Lâu Tiêu: “Nhưng cháu học ở lớp đó sẽ bị bắt nạt.”

Lâu Tiêu: “Vậy thì người nên đi không phải là cháu ạ.”Lâu Tiêu không để ý mấy đến lời hứa của thầy, nói thì ai chẳng làm được, nhưng cô lại tò mò: “Cô vừa nãy, là phụ huynh của Ngô Gia Khải ạ?”Người phụ nữ sửng sốt.

Tại sao người bị hại là cô, mà người phải chuyển đến một ngôi trường xa nhà hơn, hoặc một lớp học có tiến độ học tập khác cũng là cô?

“Với lại…” Lâu Tiêu quay đầu nhìn thầy Từ: “Nhà trường đã thay giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-8 rồi ạ, nếu thầy quản được trò, bây giờ cháu chuyển đi rất phiền.”Hành vi đánh giáo viên của Ngô Gia Khải đã làm thay đổi tính chất của cả sự việc, đồng thời, khiến cho vấn đề có thể được giải quyết bằng một bản kiểm điểm 800 chữ phát triển thành mời phụ huynh.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn Lâu Tiêu, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, vậy… Vậy nếu có lúc cháu muốn chuyển trường, nhớ nói với cô nhé, được không?”Cô ấy vẫn nghĩ rằng Ngô Gia Khải đã từng đăng bài hát này lên mạng, nữ sinh “Lâu Tiêu” trước mặt từng nghe được nên mới hát hay như vậy, thế nhưng cô chỉ nghe đúng một lần, sửa ngay lúc đó?Hôm nay không phải đi học, đương nhiên cũng không có bài tập ca tối. Lớp 10, 11 của B-level và C-level bây giờ chắc chắn đang tắt đèn phòng học, mở máy tính máy chiếu xem phim.

Trợ lý bên cạnh vội lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết một dãy số rồi đưa cho Lâu Tiêu.Thỉnh thoảng, ông nội lại liếc cửa sổ phòng làm việc một cái, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng hỏi thằng cháu trai đang thay đất cây phong lan cho mình: “Vọng Thư, anh con dạo này làm sao thế?”Lâu Tiêu: “Vậy thì người nên đi không phải là cháu ạ.”

Cạnh dãy số có chữ “Ngô”.

Lúc sau, người phụ nữ lại hỏi Lâu Tiêu có từng học nhạc bao giờ chưa, Lâu Tiêu dựa theo trải nghiệm của nguyên chủ để trả lời: “Tiết học nhạc ở trường có tính không ạ?”Luyện Vọng Thư đang chơi game nhìn thoáng qua ảnh đại diện và nickname. Ảnh đại diện là một bức hình meme mèo chảy nước miếng, nickname là tên họ thật — Lâu Tiêu.

Trên khuôn mặt ưu sầu của người phụ nữ lộ ra một nét cười, cô ấy nói: “Giọng của cháu rất hay, rất có thiên phú trong phương diện âm nhạc, không học nhạc thì tiếc quá.”Người phụ nữ vô cùng nghiêm túc: “Hoặc là chuyển trường, chỉ cần cháu muốn, cô có thể cho cháu chuyển sang lớp khác, hoặc là tìm cho cháu một ngôi trường tốt hơn.”Lâu Tiêu: “Bài hát ấy cháu mới chỉ nghe một lần, nhịp điệu còn dễ nhớ, nhưng lời thì quá khó, cháu đành phải sửa lại những chỗ cháu không nhớ.”

Lâu Tiêu: “Cảm ơn cô đã khen ạ.”Bầu không khí của A-level vẫn nồng đượm hơi thở học tập như thường, trong đó cũng bao gồm lớp 11-1.

Người phụ nữ lại trò chuyện với Lâu Tiêu thêm vài câu, trước lúc đi, cô ấy hỏi Lâu Tiêu: “Bài hát cháu hát ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường…”Người phụ nữ bắt lấy tay Lâu Tiêu, nghiêm túc dò hỏi: “Cháu có nghĩ đến việc chuyển sang lớp âm nhạc không?”

Người phụ nữ hơi khựng lại một chút, hít một hơi thật nhẹ, giọng nói khàn khàn: “Sao cháu lại muốn sửa lời bài hát?”

Lâu Tiêu nói thật: “Cháu quên lời ạ.”Ngô Gia Khải bị đình chỉ học, nhưng không phải vì anh đánh giáo viên, mà là vì trạng thái tinh thần của anh bây giờ không thích hợp để đến trường, cần một khoảng thời gian để khuây khỏa đầu óc, nếu không, không ai biết được anh sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.Ông nội tức lên: “Một thời gian nữa? Anh tưởng tôi không biết à? Anh làm con gái nhà người ta giận dỗi bỏ đi rồi! Anh xem lại anh đi, chỉ cần bằng nửa chị anh, thì tôi có phải nhọc lòng thế không? Hả?”

Người phụ nữ sửng sốt.

Lâu Tiêu: “Bài hát ấy cháu mới chỉ nghe một lần, nhịp điệu còn dễ nhớ, nhưng lời thì quá khó, cháu đành phải sửa lại những chỗ cháu không nhớ.”Lâu Tiêu: “Dạ?”Luyện Vọng Thư vừa lên xe đã ngủ bù, mở mắt ra thì thấy xe đang ngừng ở ven đường, nhìn ra cửa sổ, đúng lúc thấy bạn gái cũ của anh cậu đang nói gì đó với anh cậu, sau đó quay người rời đi, để lại anh cậu lẻ bóng một mình.

Phần giữa của ca khúc gốc có nhịp điệu gấp gáp nên cô nhớ rõ nhất lời của đoạn này, các phần khác càng về sau cô càng không nhớ được, đành phải sửa ngay lúc đó.Người phụ nữ hơi nghiêng người về phía Lâu Tiêu: “Nhưng cháu học ở lớp đó sẽ bị bắt nạt.”

Việc này đối với cô không tính là khó, vì ở thế giới gốc của cô, giá trị của cô trong mắt người khác là ca hát. Mỗi bài hát sẽ cho ra một hiệu quả dị năng khác nhau, ngày nào cô cũng phải học thuộc rất nhiều bài hát, nhưng nhớ lời luôn là điểm yếu của cô, bất đắc dĩ mới phải nắm giữ kỹ năng sửa lời tức thì.Sau khi ngồi xuống, người phụ nữ hỏi Lâu Tiêu: “Cháu có muốn chuyển lớp không?”

“Chỉ, chỉ một lần?” Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên.

Cô ấy vẫn nghĩ rằng Ngô Gia Khải đã từng đăng bài hát này lên mạng, nữ sinh “Lâu Tiêu” trước mặt từng nghe được nên mới hát hay như vậy, thế nhưng cô chỉ nghe đúng một lần, sửa ngay lúc đó?“Cháu lại đây ngồi đi.” Người phụ nữ dắt Lâu Tiêu đến bên cạnh mình, trợ lý bên cạnh cẩn thận kéo ghế dựa ra giúp Lâu Tiêu.

Người phụ nữ bắt lấy tay Lâu Tiêu, nghiêm túc dò hỏi: “Cháu có nghĩ đến việc chuyển sang lớp âm nhạc không?”

Lâu Tiêu: “… Không ạ.”Trợ lý bên cạnh vội lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết một dãy số rồi đưa cho Lâu Tiêu.

Kiếp này, hát chơi còn được, bảo cô lấy ca hát để sống, không thể nào, cô ám ảnh với cuộc sống như vậy.Nếu là trường bình thường, học sinh bình thường, thật khó nói được kết quả như thế nào. Nhưng quan trọng là, Tụ Anh là một trường tư thục, chú của Ngô Gia Khải thuộc ban giám đốc của trường.

Sau khi người phụ nữ tiếc nuối rời đi, thầy Từ dẫn Lâu Tiêu về lớp.Vuốt từ dưới lên trên, có thể dễ dàng thấy được góc độ và cấu trúc hình ảnh ngày càng tinh tế. Vuốt đến bức ảnh gần nhất, hình ảnh đã có thêm phần chỉnh sửa, trông rất hấp dẫn, khơi dậy cảm giác thèm ăn của người xem.

Thầy Từ khác với giáo viên chủ nhiệm cũ, những lời thầy nói với Lâu Tiêu trong phòng họp nhỏ rất cảm động, trên đường về trường học, thầy hứa với Lâu Tiêu, nhất định sẽ sửa lại những quan niệm sai lầm của các bạn cùng lớp, không phụ sự tin tưởng của Lâu Tiêu đối với thầy.Lâu Tiêu ngập ngừng lắc lắc đầu: “Không được ạ.”Ông nội “Hả?” một tiếng: “Là do cô gái lần trước bảo định dẫn về cho ông gặp ấy hả?”

Lâu Tiêu không để ý mấy đến lời hứa của thầy, nói thì ai chẳng làm được, nhưng cô lại tò mò: “Cô vừa nãy, là phụ huynh của Ngô Gia Khải ạ?”

Thầy Từ: “Mẹ của Ngô Gia Khải.”

Thì ra là thế.“Gửi WeChat của Lâu Tiêu cho tao.”

Thầy Từ: “Cũng là một nghệ sĩ piano, con gái của thầy học piano, rất ngưỡng mộ cô ấy.”Luyện Tịch mím môi, trong lòng tự nhiên có đôi chút tủi thân. Dường như là vì không hiểu sao, người thất tình là anh, người không được an ủi còn bị mắng là anh, không còn một chút hào nhoáng, uy nghiêm nào như lúc bình thường ở công ty hay trước mặt bạn bè.

Lâu Tiêu hiểu ra, chẳng trách cô ấy lại cố tình hỏi cô có muốn chuyển lớp hay chuyển trường không. Lâu Tiêu đoán, chắc là có liên quan đến bài hát về cô gái tự sát.Lâu Tiêu không nhận được lời tự giới thiệu của đối phương, chỉ đành chào lại: “Cháu chào cô ạ.”

Nếu bài hát kia không phải trò bịa đặt vô nghĩa, Ngô Gia Khải phản ứng kịch liệt với bạo lực học đường như vậy, hơn nửa là có liên quan đến nguyên nhân cô gái ấy tự sát và nhà trường.

Thế nên, hai mẹ con xa lạ này, một người thì thay cô đánh giáo viên, một người hỏi cô có muốn chuyển trường chuyển lớp không, thật ra có phải là vì cô đâu, chỉ là coi cô như cô gái kia thôi.

Tiếc là, cô không phải cô gái ấy, Ngô Gia Khải và mẹ anh ta cũng không thể quay lại thời điểm trước khi bi kịch xảy ra, vì cô gái ấy mà ẩu đả với giáo viên, giúp cô gái ấy chuyển lớp chuyển trường, đổi sang một hoàn cảnh học tập mới.Có hai người phụ nữ đang ngồi chờ ở đó, một người ăn bận rất có thần thái, một người khác hình như là trợ lý.“Chỉ, chỉ một lần?” Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên.

……Hai anh em đến sớm, được ông nội gọi lại ăn sáng. Sau khi ăn xong, Luyện Tịch vào phòng làm việc để họp video, Luyện Vọng Thư đi phụ giúp ông, nghe chỉ huy của ông nội mà bận rộn trong hoa cỏ sân sau.

Hôm nay không phải đi học, đương nhiên cũng không có bài tập ca tối. Lớp 10, 11 của B-level và C-level bây giờ chắc chắn đang tắt đèn phòng học, mở máy tính máy chiếu xem phim.Lâu Tiêu: “Cảm ơn cô đã khen ạ.”

Trong đó có lớp 11-8 là đặc biệt hơn cả, thầy Từ mới đến nhân cơ hội này đứng trên bục giảng nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian còn lại chọn mấy bạn học sinh ra ngoài nói chuyện riêng, nhìn rất ra dáng.Luyện Tịch bình tĩnh liếc nhìn Luyện Vọng Thư một cái, Luyện Vọng Thư lấy giấy lau miệng, thừa nhận vô cùng thoải mái: “Em nói với ông đấy, ai bảo anh vô dụng thế.”

Bầu không khí của A-level vẫn nồng đượm hơi thở học tập như thường, trong đó cũng bao gồm lớp 11-1.Trên màn hình là tường nhà WeChat của ai đó, đúng như Thịnh Dực nói, cả dòng thời gian toàn là ảnh chụp đồ ăn.

Thịnh Dực bị bắt phải đắm chìm trong bầu không khí ham học mà buồn bực muốn chết, cậu kiên quyết không làm như các bạn cùng lớp khác, chỉ lo chơi điện thoại của mình trong hộc bàn, còn thỉnh thoảng làm phiền anh bạn cùng bàn Luyện Vọng Thư: “Này, mày xem, toàn là đồ ăn, thích ăn đến mức nào cơ chứ.”

Luyện Vọng Thư lỡ đãng liếc qua màn hình điện thoại cậu giơ sang một cái.

Trên màn hình là tường nhà WeChat của ai đó, đúng như Thịnh Dực nói, cả dòng thời gian toàn là ảnh chụp đồ ăn.Kiếp này, hát chơi còn được, bảo cô lấy ca hát để sống, không thể nào, cô ám ảnh với cuộc sống như vậy.

Vuốt từ dưới lên trên, có thể dễ dàng thấy được góc độ và cấu trúc hình ảnh ngày càng tinh tế. Vuốt đến bức ảnh gần nhất, hình ảnh đã có thêm phần chỉnh sửa, trông rất hấp dẫn, khơi dậy cảm giác thèm ăn của người xem.

Luyện Vọng Thư đang chơi game nhìn thoáng qua ảnh đại diện và nickname. Ảnh đại diện là một bức hình meme mèo chảy nước miếng, nickname là tên họ thật — Lâu Tiêu.Luyện Vọng Thư vừa tỉnh ngủ nhìn chằm chằm anh mình một lúc, thấy anh mình chắc chắn không định mở lòng tâm sự với cậu em này, một lần nữa chắc chắn anh mình là đồ ngốc, sau khi xuống xe đóng cửa sầm một cái thật mạnh, móc điện thoại ra nhắn cho Thịnh Dực một cái tin nhắn —Luyện Tịch vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, nói: “Một thời gian nữa ạ.”

Luyện Vọng Thư từ tốn rời mắt, Thịnh Dục vẫn còn dông dài: “Lần trước tao bảo mày rồi còn gì. Tao nhìn thấy có bạn nữ đánh nhau ở sân bóng rổ ấy, đây, là bạn ấy đấy. Đứa bị đánh là đứa cầm đầu lừa bạn ấy, lúc đó tao chỉ đứng hóng thôi, ai ngờ còn có cả phần hai.”Lát sau, Luyện Tịch trở lại xem bảo tài xế lái đến chỗ ở gần trường học Luyện Vọng Thư.

Ngoài mặt Luyện Vọng Thư không quan tâm, nhưng trong lòng đã đếm kỹ lại toàn bộ những ấn tượng Lâu Tiêu để lại cho mình từ lúc mới gặp đến bây giờ —Thầy Từ: “Cũng là một nghệ sĩ piano, con gái của thầy học piano, rất ngưỡng mộ cô ấy.”

Tỏ tình với chính bạn trai của chị mình, bị người ta lừa lên sân khấu lễ kỷ niệm thành lập trường, dùng tiếng hát có sức cuốn hút kinh người làm choáng ngợp thầy trò cả trường, đã vậy còn đánh nhau với con trai ở sân bóng rổ.

Đây là cuộc sống thời học sinh của người ta ư? Xuất sắc thật.

Cậu hơi trào phúng nghĩ vậy, nhanh tay kết thúc trò chơi.

Thịnh Dực thấy nhìn bảng dữ liệu, “Wow” một tiếng, nhưng không dám bảo Luyện Vọng Thư cho chơi cùng. Vì một khi chơi game, Luyện Vọng Thư không còn là người, thắng bại là quan trọng nhất, đồng đội hay gì chỉ là công cụ, Thịnh Dực nghĩ rớt điểm vui vẻ vẫn hợp với mình hơn.

Cuối tuần, Luyện Vọng Thư ngồi xe Luyện Tịch về biệt thự trên núi của ông nội Luyện.Luyện Vọng Thư lỡ đãng liếc qua màn hình điện thoại cậu giơ sang một cái.

Hai anh em đến sớm, được ông nội gọi lại ăn sáng. Sau khi ăn xong, Luyện Tịch vào phòng làm việc để họp video, Luyện Vọng Thư đi phụ giúp ông, nghe chỉ huy của ông nội mà bận rộn trong hoa cỏ sân sau.

Thỉnh thoảng, ông nội lại liếc cửa sổ phòng làm việc một cái, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng hỏi thằng cháu trai đang thay đất cây phong lan cho mình: “Vọng Thư, anh con dạo này làm sao thế?”

Không có người ngoài ở đây, Luyện Vọng Thư chắc chắn không để lại chút sĩ diện nào cho ông anh mình, nói thẳng: “Anh ấy thất tình ạ.”

Ông nội “Hả?” một tiếng: “Là do cô gái lần trước bảo định dẫn về cho ông gặp ấy hả?”

Luyện Vọng Thư: “Vâng, chị ấy đấy ạ.”

Ông nội vỗ vỗ đùi, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Lúc ăn cơm trưa, ông nội cố tình hỏi Luyện Tịch bao giờ mới đưa bạn gái về gặp ông.

Luyện Tịch vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, nói: “Một thời gian nữa ạ.”

Ông nội tức lên: “Một thời gian nữa? Anh tưởng tôi không biết à? Anh làm con gái nhà người ta giận dỗi bỏ đi rồi! Anh xem lại anh đi, chỉ cần bằng nửa chị anh, thì tôi có phải nhọc lòng thế không? Hả?”Không có người ngoài ở đây, Luyện Vọng Thư chắc chắn không để lại chút sĩ diện nào cho ông anh mình, nói thẳng: “Anh ấy thất tình ạ.”

Trên Luyện Tịch có một cô chị lớn hơn ba tuổi, phóng khoáng, không thích gò bó, yêu tự do, suốt ngày du lịch khắp thế giới, lần nào về cũng mang theo một bức ảnh, người đàn ông đứng bên cạnh trong ảnh không lần nào giống lần nào.

So sánh với Luyện Tịch, từ xưa đến nay chỉ yêu đương đúng một lần, đã thế còn thất tình, khác một trời một vực.Nếu bài hát kia không phải trò bịa đặt vô nghĩa, Ngô Gia Khải phản ứng kịch liệt với bạo lực học đường như vậy, hơn nửa là có liên quan đến nguyên nhân cô gái ấy tự sát và nhà trường.

Luyện Tịch bình tĩnh liếc nhìn Luyện Vọng Thư một cái, Luyện Vọng Thư lấy giấy lau miệng, thừa nhận vô cùng thoải mái: “Em nói với ông đấy, ai bảo anh vô dụng thế.”

Ông nội cũng mắng: “Vô dụng!”

Luyện Tịch mím môi, trong lòng tự nhiên có đôi chút tủi thân. Dường như là vì không hiểu sao, người thất tình là anh, người không được an ủi còn bị mắng là anh, không còn một chút hào nhoáng, uy nghiêm nào như lúc bình thường ở công ty hay trước mặt bạn bè.

Nhưng Luyện Tịch như vậy mới là Luyện Tịch mà ông nội và Luyện Vọng Thư thân thuộc nhất. Luyện Tịch trong mắt người khác dù có lạnh lùng, lãnh đạm đến mức nào, giống “tổng giám đốc bá đạo” được đắp nặn trên phim cỡ nào, thì trong lòng bọn họ, Luyện Tịch vẫn là một cậu anh hai từ bé đã bị chị gái với em trai bắt nạt, sau khi ba mẹ qua đời không thể không tiếp nhận gia nghiệp, phải thật cẩn thận giấu đi mọi suy nghĩ của mình, nỗ lực làm cho bản thân mình nhìn có vẻ sâu không lường được.Vì thế mọi chuyện trở nên “huyền diệu”. Nam sinh đã từng ném bóng vào người Lâu Tiêu, cầm đầu lừa Lâu Tiêu lên sân khấu trong lễ kỷ niệm thành lập trường bị đuổi học, cho chuyển trường. Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-8 cũng được thay bằng một giáo viên họ Từ.

Hai anh em ăn xong cơm tối mới về, giữa đường Luyện Tịch nhận được một cuộc điện thoại, bảo tài xế thay đổi địa điểm đến.

Luyện Vọng Thư vừa lên xe đã ngủ bù, mở mắt ra thì thấy xe đang ngừng ở ven đường, nhìn ra cửa sổ, đúng lúc thấy bạn gái cũ của anh cậu đang nói gì đó với anh cậu, sau đó quay người rời đi, để lại anh cậu lẻ bóng một mình.

Lát sau, Luyện Tịch trở lại xem bảo tài xế lái đến chỗ ở gần trường học Luyện Vọng Thư.

Luyện Vọng Thư vừa tỉnh ngủ nhìn chằm chằm anh mình một lúc, thấy anh mình chắc chắn không định mở lòng tâm sự với cậu em này, một lần nữa chắc chắn anh mình là đồ ngốc, sau khi xuống xe đóng cửa sầm một cái thật mạnh, móc điện thoại ra nhắn cho Thịnh Dực một cái tin nhắn —Trong đó có lớp 11-8 là đặc biệt hơn cả, thầy Từ mới đến nhân cơ hội này đứng trên bục giảng nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian còn lại chọn mấy bạn học sinh ra ngoài nói chuyện riêng, nhìn rất ra dáng.

“Gửi WeChat của Lâu Tiêu cho tao.”