May mắn lại tăng thêm, một thời gian ngắn sau, Trầm Bội Bội tìm được một công việc lương cao, thậm chí nghe cứ như được đi nghỉ phép vậy.
Cô ta đi làm nhân viên quét dọn một thời gian trên hòn đảo tư nhân. Nhưng trước mắt, trên hòn đảo nhỏ đó tạm thời chưa có phòng.
Trước đó, Trầm Bội Bội có lên mạng tra qua, sau khi biết được giá cả đại khái của hòn đảo tư nhân đó, cả người có chút ngẩn ngơ: ‘Rồi sẽ có một ngày, cô ta có thể mua được món đồ có giá như vậy’
Từ thành phố H không có chuyến bay thẳng đến chỗ hòn đảo nhỏ đó, Trầm Bội Bội ngồi xe lửa đi đến sân bay Yến Đô. Sau khi đến đó tụ hợp với mọi người thì tốn hơn mười mấy tiếng bay, xuống đất lại đổi sang ngồi xe buýt, đến bờ biển ngồi trên du thuyền, lái vào vùng biển màu xanh lam trong vắt như gương, đi đến hòn đảo tư nhân thần bí ở phía trước.
Du thuyền tương đối xa hoa, người trên thuyền đều không kìm được hưng phấn, thì thầm với nhau, bàn tán xem chủ nhân của nó là người như thế nào, Trầm Bội Bội nâng niu, vuốt ve quầy bar ở tầng một.
Có tiền thật tốt….
Rất nhanh, mọi người đều đánh cược xem, rốt cuộc chủ hòn đảo này là nam hay là nữ.
Đại đa số mọi người đều chọn là nam, mà Trầm Bội Bội lại theo trực giác chọn nữ.
Cô biết rằng, sắp tới mình sẽ có thể sẽ kiếm được một khoản nhỏ.
Quá trình lên đảo đều rất thuận lợi, nhưng không lâu sau đó, vừa mới thu xếp ổn thỏa hành lý vào gian phòng nhỏ như ký túc xá, Trầm Bội Bội đột nhiên đau bụng.
Kinh nguyệt của cô ta tới trước thời hạn, hơn nữa còn đi cùng cơn đau kịch liệt.
Trầm Bội Bội cắn răng bỏ qua sự quan tâm của người bên cạnh, tự mình đi đến một nơi im ắng không người, nhìn thấy bờ biển dài vô tận mới ngừng lại.
Đại dương thật là lớn, cô ta nghĩ, mình cũng sẽ đạt được hết thảy những thứ này.
Trầm Bội Bội không mang theo thuốc giảm đau, mặc dù trời nóng bức, cô ta đau đến lạnh cả người, không khỏi ôm bụng cuộn mình ngồi xuống.
Đột nhiên, một cơn sóng mạnh từ ngoài biển dạt vào, đánh vào người Trầm Bội Bội.
Trầm Bội Bội kêu lên một tiếng, ngã ra đất, tay chân mềm nhũn, còn chưa kịp đứng lên, đã bị đợt sóng thứ hai cuốn đi.
Điều này là không thể nào——!!
Trầm Bội Bội hoảng sợ nghĩ, không hề có tác dụng.
Cảm giác cái chết dần vây quanh mình, Trầm Bội Bội hoảng sợ, đột nhiên cảm nhận được sức mạnh lớn không thể chống cự, vớt cô ta từ trong nước biển mặn chát lên.
Từ làn nước biển trong vắt và ánh mặt trời mùa hạ trên đảo rực rỡ chói chang, Trầm Bội Bội lại nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp không thể diễn tả được
A... A —— Thật may mắn.
Trầm Bội Bội nghĩ vậy, bình tĩnh mà nhắm mắt lại, đến khi được Chung Tử Yên đặt nằm trên bãi cát cũng không mở ra.
“Tỉnh lại đi.” Chung Tử Yên nhìn một chút, không có ý định cấp cứu, nghe khoảng cách của thanh âm, dường như cô không hề ngồi xuống.
Trầm Bội Bội nhắm hai mắt, giả vờ bất tỉnh, chờ khi mình và Chung Tử Yên tiếp xúc thân thể với nhau mới tỉnh lại, thuận thế nhào tới ôm lấy cô mà run rẩy.
Người bình thường chắc chắn sẽ không lạnh lùng mà đẩy cô gái đáng thương vừa rơi xuống biển ra.
Nhưng Trầm Bội Bội đã quên, Chung Tử Yên không phải người bình thường.
Thời điểm nghe được lời của Chung Tử Yên nói “Giả vờ như không nghe được”, Trầm Bội Bội cảm thấy cả người mình đang nóng lên, hận thời gian không thể chạy ngược thêm lần nữa.
Cô ta đành phải ho khan vài tiếng, giả vờ như vừa mới suy yếu tỉnh lại, tầm mắt mê mang, nhút nhát nhìn về phía Chung Tử Yên và Vệ Hàm Yên: “Hình…Hình như tôi bị rơi xuống biển, là mọi người đã cứu tôi sao?”
Chung Tử Yên nhìn cô ta không nói gì, đôi mắt bình tĩnh như đang viết ba chữ “cô nói dối”, khiến Trầm Bội Bội có chút chột dạ.
“Cô là người mới đến đảo làm việc sao?” Vệ Hàm Yên mặt lạnh hỏi: “Cô tên gì? Ai là người quản lý? Người đó không có nói cho cô không được tự tiện tới gần vùng này sao?”
Trầm Bội Bội cắn môi gật đầu: “Tôi vừa mới đến đây hôm nay, còn chưa kịp tập huấn...”
“Vậy sao?” Vệ Hàm Yên mỉm cười, lấy điện thoại ra muốn gọi điện: “Không huấn luyện đã để cho nhân viên làm việc, toàn bộ người cùng với cô đều không cần làm nữa, hôm nay toàn bộ sẽ hủy hợp đồng rời đi.”
Trầm Bội Bội không nghĩ Vệ Hàm Yên khó giải quyết đến vậy, có chút hoảng hốt đứng lên muốn ngăn cản đối phương: “Chờ một chút, Vệ tiểu thư, đây là lỗi của tôi, đừng vì tôi mà liên lụy đến mọi người! Còn nữa, tôi, tôi tên là Trầm Bội Bội.”
Động tác bấm số của Vệ Hàm Yên dừng lại một chút, không thể tin được mà nhìn về phía Trầm Bội Bội: “Cô chính là người gửi tin nhắn muốn bồi thường cho dì nhỏ của tôi?”
Hôm đó, lúc con bé vụиɠ ŧяộʍ block số của Trầm Bội Bội, vì Chung Tử Yên ngồi bên cạnh nên không dám nhìn kỹ nội dung tin nhắn, thuộc dãy số thôi cũng đã là cực hạn rồi.