Hiệp Đồng Hôn Nhân Giúp Ta Thực Hiện Tài Vụ Tự Do

Chương 35

Chung Tử Yên đang nhấm nháp cảm nhận từng miếng khoai ngọt ngào như được ngâm trong mật, nghe thấy vậy ngẩng đầu: “Ngon lắm, cảm ơn anh!”

Tuy rằng khoai lang là món dễ tìm, tùy ý tìm ở cửa hàng ven vệ đường cũng có thể thấy. Nhưng củ khoai này do chính tay Vệ Hàn Vân mua, tức khắc giá trị tăng lên rõ rệt, như có giá ngàn vàng.

Để tóm gọn, Chung Tử Yên chỉ có thể nói bốn chữ: “Giá trị gia tăng.”

Phân phát xong khoai nướng cho từng người, mấy chiếc xe chuyên dụng nhanh chóng lái vào tầng hầm.

Chung Tử Yên rất mẫn cảm với loại xe này, lập tức quay đầu nhìn qua.

“Sắp đến giờ ra sân bay rồi đúng không?” Bà cụ Dư liếc nhìn đồng hồ, ánh mắt có chút tiếc nuối: “Mấy cái xe này đến giúp chuyển đồ. Mấy bộ quần áo hôm nay mua, còn có nhạc cụ cho Yên Yên nữa….. Thiết nghĩ nhạc cụ quá lớn, một chiếc máy bay chắc không để vừa, ta đã sai người tìm thêm một chiếc khác.”

Nghe những lời này, Chung Tử Yên nhớ lại nội thất chiếc máy bay tư nhân rộng rãi sang trọng, lại nghĩ đến đống nhạc cụ, có chút trầm mặc: “.....” Rốt cuộc đồ nhiều lắm ư?.....

Nói đến đây, cô nhìn thấy Vệ Đạc Hải đang từ xa đến gần, bên cạnh còn có Vệ lão và quản gia.

Vệ Đạc Hải đã thay quần áo, trên mặt vẫn còn chút tức giận, nhìn thoáng qua cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Vệ Tử Khiêm là người đầu tiên nhìn thấy anh ta, nhanh chóng trợn tròn mắt, thái độ ghét bỏ không chút nào che dấu.

Chung Tử Yên không muốn chào Vệ Đạc Hải, đứng sát vào Vệ Hàn Vân, cùng lúc hắn ta nhìn qua, thấy ánh mắt Vệ Hàn Vân đang chăm chú nhìn mình, đành gượng cười tiến tới: “Em trai….”

Lời vừa nói ra, hắn lại lần nữa ngẩn người, sắc mặt đần độn, như đang tìm kiếm lời nói trong tâm trí.

Vệ Hàn Vân đương nhiên không để Vệ Đạc Hải vào trong mắt, rót thêm nước vào cốc của Chung Tử Yên.

Vệ Đạc Hải: “.....” Cuồng nộ.jpg

Lão quản gia đúng lúc chen vào, nói: “Thiếu phu nhân, đây là món quà lão gia đưa đến làm tiệc tạm biệt.”

Chung Tử Yên lúc này mới chú ý đến chiếc hộp dài, trông vô cùng nặng nề trên tay lão quản gia.

“Ông nội lại tặng gì cho dì nhỏ vậy?” Vệ Hàm Yên hiếu kỳ nhanh chóng xen vào.

Lão quản gia nhanh chóng mỉm cười: “Đây là bộ ngọc “Như ý”, tổng cộng có bốn khối, thiếu phu nhân đã khen qua…”

Chung Tử Yên: “....” Không, không phải, cô chỉ thuận tiện nói thôi, đâu cần hào phóng như vậy…

“Lão gia nói nếu thiếu phu nhân thích thì hãy mang đi. Lão gia từ trước đến nay chưa bao giờ keo kiệt với người trong nhà.” Quản gia cười nhẹ, hơi cúi đầu: “Tôi đem ngọc lên xe nhé?”

“Đi đi, cẩn thận chút!” Vệ mẫu nhàn nhạt dặn dò.

Chung Tử Yên: “.....” Đừng nói tại sao cô lại từ chối, quà được tặng, ai ngu đến mức nói không?

……

Chung Tử Yên đến Yên Đô, ngoại trừ mang theo chút lễ vật cùng chút tấm lòng thành, thì chẳng còn gì cả.

Đến lúc rời thành phố H, một máy bay tư nhân cũng không đủ mang đồ về.

Sau khi lên máy bay, Vệ Hàn Vân đưa cho Chung Tử Yên hai bao lì xì: “Em quên mở.”

Một cái là của Vệ lão đưa cho, cái còn lại là của Vệ mẫu.

Chung Tử Yên lúc này mới nhớ ra, đón lấy phong bào rồi mở chiếc do Vệ mẫu tặng, trong đó là một chiếc chìa khóa.

Trong chìa khóa có gắn một tấm bảng kim loại, ghi rõ địa điểm, Chung Tử Yên nhìn qua liền biết đó là một căn chung cư cạnh trung tâm thương mại, rất gần Hậu Thổ.

Khái quát qua, cả căn hộ là một tầng bằng phẳng, diện tích hơn 400 mét vuông. Thô tục mà nói, ước tính qua, căn hộ này cũng có giá hàng chục triệu.

Chung Tử Yên - người có nhà, có xe, có đảo, có máy bay, có cả du thuyền, cũng không khỏi xúc động.

…… Đây mới chỉ là làm dâu một tháng thôi đó! MỘT THÁNG!!!!

Chung Tử Yên hí hửng, mở sang bao lì xì của Vệ lão.

Chiếc phong bì màu đỏ, mỏng dính như thế không có gì bên trong, mở ra chỉ có một tờ giấy.

Chung Tử Yên nghĩ thầm, chắc chắn đó là một tấm séc, cô kéo nó ra, đập vào mắt là dòng chữ [ Ngân Hàng Quốc Gia ]

Thứ Vệ lão đưa ra là một tờ séc chứng nhận gửi tiền lớn của Ngân Hàng Quốc Gia, tên người nhận là cô, thời gian là trước khi cô đến Yến Đô một ngày.

Số tiền là một chuỗi tám số, bên cạnh còn có các ký tự viết hoa.

Chung Tử Yên: “.........” Cô không tin bộ não của mình lại có thể đếm nhanh như vậy. Có tám chữ số trước dấu thập phân. Làm tròn thành một trăm triệu!!!

Bảo sao mấy đứa con hoang của tiện thϊếp đánh chết cũng không buông, hóa ra là bám được vào cái ghế tựa bằng vàng thô, ai muốn buông chứ!!!!

Chung Tử Yên đặt biên lai gửi tiền và chìa khóa lại với nhau, nhìn chằm chằm vào chúng một lúc, rồi hỏi ngược lại Vệ Hàn Vân: "Anh không cảm thấy mình bị lỗ sao?"

“Không lỗ.” Vệ Hàn Vân mỉm cười chắc chắn.

Chung Tử Yên: “....”