Vệ Đạc Hải mỉa mai vài lời, cuối cùng không thấy ai cổ vũ, đành hậm hực rời đi.
Trước khi đi, dường như sợ rằng áo bị ám mùi thịt nướng, hắn còn cố tình phủi hai bên vạt áo.
Chung Tử Yên im lặng, nhìn Vệ Đạc Hải rời đi, ném que xiên thịt rồi nói với Vệ Hàm Yên: “Dì đi vệ sinh một chút.”
Vệ Hàm Yên nhìn chằm chằm giá nướng khoai, chằng buồn quay lại, giơ ngón tay đồng ý: “Chờ đến lúc dì nhỏ trở về, cùng lúc khoai sẽ chín thôi!”
Chung Tử Yên nhìn mấy củ khoai nướng cháy đen cháy đỏ, thầm nghĩ mình vẫn nên ăn mấy xâu thịt nướng thì hơn, ăn mấy củ khoai này chẳng đủ lót dạ, có khi mình lại bội thực cũng nên….
Giống như lần ở Yến Toa, Chung Tử Yên nhanh chóng bắt kịp Vệ Đạc Hải - người đang hậm hực đến tìm Vệ lão mách lẻo, rồi bắn cho hắn một tia phép thuật.
Chiêu thức này vô cùng kỳ lạ. Nó không hẳn là phép thuật sát thương, mà có tác dụng vô cùng ảo diệu “Bạn càng muốn nhớ kỹ, lại càng quên nhanh….”
Nếu được sử dụng tốt, chiêu thức này đôi khi còn có thể lật ngược tình thế một trận chiến gay gắt, cam go.
Chung Tử Yên đã từng dùng phép thuật này trên người Vệ Hàn Vân, hiệu quả vô cùng tốt, nhanh chóng làm anh quên đi nỗi muộn phiền.
Do chênh lệch quá nhiều về sức mạnh, cô nhanh chóng giải phóng phép thuật này lên tâm trí Vệ Đạc Hải.
Vệ Đạc Hải trong lòng nhiều tạp niệm, luôn canh cánh chuyện Vệ Hàn Vân và anh trai anh nắm quyền chi phối Vệ Gia, Vệ lão còn phải kiêng dè đôi chút, nói trắng ra chính là dưới một người trên vạn người, làm sao hắn ta có thể cam tâm?!
Đắm chìm vào dòng suy nghĩ đố kỵ, ghen tuông, chờ đến lúc bị tia phép thuật bắn vào người, ánh mắt Vệ Đạc Hải dại ra, hắn ta ngẩn người, một lúc sau mới hồi lại tâm trí, tiếp tục tiến bước.
Cách đó một chút, Chung Tử Yên đứng lấp ló sau cây cột cẩm thạch to lớn, thấy vậy
yên tâm quay vào toilet. Chờ đến lúc cô trở ra, Vệ Đạc Hải đã đi mất.
Chung Tử Yên thản nhiên trở lại căn bếp ngoài trời, liếc nhìn miếng khoai vừa bị Vệ Tử Khiêm bẻ đôi. Củ khoai cháy đen, chỉ còn chút vàng nhạt ở giữa, nhìn mọi người với ánh mắt thách thức. Thấy vậy, Vệ Tử Khiêm thất vọng thở dài một tiếng, ném củ khoai vào thùng rác.
Vệ Đạc Hải gõ cửa, đường hoàng bước vào thư phòng của Vệ lão.
Giữa đường hắn như bị trúng tà, tâm trí như bay đâu hết, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, hiện tại, đầu óc hắn có chút mê man, cũng không biết mình đã quên mất thứ gì, không quá để bụng.
Vệ lão đang cầm máy tính bảng lướt xem gì đó, thấy hắn tiến vào thì đặt xuống, nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì?”
Vệ Đạc Hải nhìn thoáng qua máy tính bảng, thấy màn hình lóe lên màu vàng óng của củ khoai lang, tự nhủ mình nhìn nhầm, nhanh chóng cười nói: “Bố, con hơi lo lắng về chuyện của anh hai. Không biết xử lý ra sao nên muốn hỏi ý kiến bố.”
Không như mấy người khác trong nhà chỉ biết ăn chơi lêu lổng, anh trai của Vệ Hàn Vân là một bậc kỳ tài hiếm có.
Thân là con trưởng của gia đình hào môn, vốn mang trọng trách to lớn, anh lại không quan tâm đến chuyện của gia tộc, dứt khoát theo học trở thành nhà khảo cổ chuyên nghiệp, hiện tại đang là giáo sư vang danh quốc tế.
Ngay sau đó, Vệ Hàn Vân xuất hiện, cứu người anh cả khỏi vòng xoáy giữa gia tộc và đam mê.
Cảm thấy con trai mình xảy ra chuyện, Vệ lão nhíu mày nhìn Vệ Đạc Hải: “Nó làm sao?”
Vệ Đạc Hải nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên ánh sáng tối tăm: “Anh ấy……”
Hắn vừa nói xong, cả người liền trống rỗng, ánh mắt đờ ra, hiển nhiên không nhớ ra mình định nói gì nữa.
Vệ lão kiên nhẫn chờ mấy giây, thấy Vệ Đạc Hải ngẩn người, nóng nảy gõ bàn: “Nói mau!!!”
“Không phải, con nhớ rõ anh ấy… Hả, hình như là….” Vệ Đạc Hải thay đổi lời nói, ngơ ngác, không hiểu sao mình lại không nhớ lý do tìm đến cha.
“Nhãi ranh, thấy ta có vẻ rảnh nên tới gây chuyện sao?!” Vệ lão tức giận, cầm máy tính bảng đập vào Vệ Đạc Hải: “Không có việc gì làm thì cút ra ngoài, tốn thời gian của ta!!!”
Vệ Đạc Hải chật vật xấu hổ ôm đầu, kêu la thảm thiết: “Ba từ từ, con chắc chắn có thể nhớ được, anh trai thật sự đã xảy ra chuyện rồi…”
“Cút!”