Đêm nay, cả hai đều không ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác dậy, vẫn phải ăn mặc thật tốt.
Người đại diện chuẩn bị cho anh bộ âu phục kia có thể dùng, tóc cũng phải xử lý một chút, không thể tùy hứng như vậy, dù sao cũng là gặp trưởng bối.
Vương Nhất Bác khẩn trương như muốn đi gặp cha mẹ đối tượng.
Tiêu Chiến cũng vậy, lâu như vậy không gặp được bạn nhỏ, muốn làm cho cậu kinh diễm, nói không chừng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu một chút.
Tiêu Chiến vui vẻ nghĩ, trước gương thử chọn quần áo thật lâu.
2 giờ chiều, Tiêu Chiến và An Ảnh Hậu vừa xuống thang máy, còn chưa ra khỏi cửa khách sạn, Vương Nhất Bác đã đi tới trước mặt.
Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn không vuốt tóc dài lên, nhưng vẫn có mái tóc đẹp, cậu nghĩ không cần phải thành thục như vậy.
Cậu không trang điểm nhưng lại có một chút kem, khiến làn da trông trẻ trung hơn, mặc một bộ âu phục màu sáng, bước chân tiết lộ vẻ trẻ trung mới có được sức sống.
Tiêu Chiến thì mặc một bộ âu phục màu đen, không để tóc hơn phân nửa như lúc làm việc, mà là hơi tách tóc sang hai bên, còn đeo một chiếc kính viền vàng. Cả người thoạt nhìn nho nhã lại thân sĩ, giơ tay nhấc chân đều là một nhân sĩ thành công mới có được tự tin.
Anh nghĩ rằng đứa nhỏ đã lâu không nhìn thấy anh thế này, có lẽ sẽ thích nó.
Đích xác, Vương Nhất Bác trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Chiến có chút kinh diễm, thì ra người này còn có thể đẹp như vậy. Trước đây cái loại đứng đắn, giống như một giáo sư cũ, một ngày nhấn mạnh nghỉ ngơi và ăn uống lành mạnh, mặc dù rất phiền, nhưng không thể chịu đựng được khuôn mặt đẹp, vì vậy cậu cũng sẵn sàng lắng nghe.
Hiện tại ăn mặc như vậy không biết hình dung như thế nào, dù sao cũng là đặc biệt đẹp mắt.
Từ khi nào chính cậu nông cạn như vậy, cư nhiên sẽ bị mặt một người đả động... Ôi, nhanh chóng thu hồi lại.
Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ hôm nay cũng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, đã lâu không nhìn thấy, so với trước kia càng đáng yêu hơn, làn da cũng vậy, quay phim còn có thể bảo trì làn da tốt như vậy, thật muốn nhéo một cái.
"An Ảnh Hậu xin chào, em là Vương Nhất Bác, anh Tiêu đã đề cập qua cho chị, rất vinh hạnh được cùng chị ăn cơm." Vương Nhất Bác đi tới trước mặt An Ảnh Hậu, nhu thuận nói.
An Ảnh Hậu: "Em chính là Nhất Bác a, bản thân trông lại đẹp trai như vậy, lúc trước Chiến Chiến cho chị xem ảnh là một tiểu nam sinh rất nhu thuận đáng yêu." An Ảnh Hậu nhìn nam hài trước mắt, càng thích, nụ cười trên mặt thế nào cũng không che dấu được.
Hoàn toàn bỏ qua Tiêu tổng muốn xen vào bên cạnh.
Thì ra đây chính là người tiểu tử kia nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy, hiện tại nhìn thấy, hình như là có thể lý giải, có thể nói cho đại tỷ một tiếng, để cho nàng chuẩn bị tốt lại có một đứa con trai đẹp trai.
"Ảnh? Ảnh nào cơ, anh Tiêu có cho chị xem ảnh?" Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc, cậu nhớ chưa từng gửi cho Tiêu Chiến hình ảnh gì của cậu ấy, chẳng lẽ là ảnh trên mạng?
Tiếu Chiến vừa nghe xong, vội vàng cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, nói muốn nhanh chóng xuất phát, liền thúc giục hai người lên xe.
Hơn nữa còn rất đáng nói, tấm ảnh kia là anh chụp lén, thừa dịp bạn nhỏ có một lần ở thư phòng xem kịch bản ngủ thϊếp đi, anh đi vào xem thật lâu thật sự nhịn không được liền chụp lại, còn đặt làm hình nền máy tính của mình.
Anh lái xe, vốn là lái phụ dì út, kết quả dì út nói mình muốn nghỉ ngơi một chút, thành thật ngồi ở phía sau, Vương Nhất Bác không thể không ngồi xuống ghế phụ.
Cũng tốt, có thể cùng bạn nhỏ ngồi gần một chút. Tiêu Chiến nghĩ thầm.
Dì út ngồi ở phía sau, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho chị cả.
[Đứa nhỏ em thấy rồi, rất ngoan rất đẹp trai một nhóc, nhìn nhỏ hơn Chiến Chiến, bất quá cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, hai người rất xứng đôi.]
[Nhưng nhìn bộ dạng của Nhất Bác phỏng chừng mới coi Chiến Chiến là bạn tốt, có thể căn bản không biết ý nghĩ Chiến Chiến, xem ra còn cần một thời gian nữa mới có thể mang người về xem.]
Bất quá nàng cảm thấy đứa nhỏ Nhất Bác kia đối Chiến Chiến vẫn có chút ý tứ, vừa rồi Nhất Bác nhìn thấy Chiến Chiến một khắc ánh sáng trong mắt cũng không phải ánh mắt nhìn một người bạn tốt bình thường nên có.
Mình có thể đến đúng thời điểm thích hợp một chút, coi như là giúp tiểu tử kia một phen, so sánh năm đó tiểu tử này coi như là ngoại trừ đại tỷ của nàng ra là duy nhất ủng hộ nàng.
Không bị kẹt xe, khoảng nửa tiếng đồng hồ mấy người liền đến phòng đã đặt trước.
Đây là một cửa hàng dưới danh nghĩa Tiêu thị, bởi vì tính riêng tư của nó rất tốt, sẽ không tùy tiện để cho người ngoài ra vào, cho nên rất nhiều ngôi sao nổi tiếng cùng nhân sĩ thượng tầng đều thích đến nơi này, hơn nữa món ăn làm rất ngon, các loại thức ăn đều do đầu bếp địa phương chế biến, kiểu dáng tinh mỹ, ngon miệng. Nhưng cửa hàng này thường chỉ tiếp nhận khách hàng VIP, trong khi khách hàng VIP phải chi tiêu hơn 1 triệu vạn để đủ điều kiện xử lý.
Vương Nhất Bác hình như cũng đi theo ba và anh đến ăn một lần, nhưng sau đó cũng chưa từng tới.
Cậu nhớ rõ thịt luộc ở đây có vị rất ngon, những nơi khác cũng không làm được tốt như vậy.
"Tiêu tiên sinh, xin chào ngài, chào mừng ngài đến, ngài nhìn xem món ăn ngài gọi lúc trước, còn có muốn tăng thêm hay không, tôi thấy ngài là ba người. Lúc trước nói hai cái, đồ ăn có thể thiếu một chút hay không." Người quản lý đứng ở một bên cung kính đề nghị.
Vừa nói vừa nói, quản lý chú ý tới Vương Nhất Bác, vị tiên sinh này không phải là vị tiểu thiếu gia của Vương gia kia sao? Lúc trước cũng từng tới, hiện tại cùng tổng giám đốc Tiêu cùng nhau, chẳng lẽ bọn họ là bằng hữu?
Lúc trước vị Vương thiếu gia này cũng muốn làm VIP, nhưng bởi vì trước đó cậu chưa từng tiêu thụ qua, cho nên hắn cự tuyệt.
Bây giờ...
"Nhất Bác, em xem em có cái gì muốn ăn, liền thêm vào, lúc trước không nghĩ tới em muốn tới, cho nên khả năng không có đồ ăn em muốn ăn." Tiêu Chiến ôn nhu đưa thực đơn cho Vương Nhất Bác.
"Trước đây em đã tới đây một lần, em cảm thấy miếng thịt luộc có hương vị rất ngon, còn có một ít món ăn Tứ Xuyên cổ điển." Vương Nhất Bác nghe Tiếu Chiến trả lời.
"Được được được được, tôi liền phân phó phòng bếp cho ngài thêm, ngài chờ một chút, ngồi vào trước, ta cho ngài mấy món điểm tâm nhỏ trước." Quản lý nghe xong lập tức trả lời,
cũng may vị Vương thiếu gia này không nhắc tới chuyện VIP. Quản lý có chút sợ hãi, dù sao vị Vương thiếu gia này cũng là bằng hữu của tổng giám đốc.
Đồ ăn lục tục đi lên, mấy người còn đang nói chuyện.
An Ảnh Hậu: "Nhất Bác a, nếu em và Chiến Chiến là bằng hữu, chị có chút việc muốn phiền toái em một chút, tính tình Chiến Chiến vẫn tương đối lãnh đạm, bên cạnh cũng không có bằng hữu gì, nó có thể nói cho chúng ta biết có một người bạn như em, bọn chị rất vui vẻ, cho nên bình thường thì hy vọng em có thể bao dung nó nhiều một chút, mang theo nó, quen biết bạn bè của em một chút, mọi người chơi cùng một chỗ."
Vương Nhất Bác: "Được, tiền bối, kỳ thật anh Tiêu rất hiền hòa, ở chung với anh ấy rất thoải mái." Vương Nhất Bác ngẫm lại dáng vẻ bình thường của Tiêu Chiến, lúc đầu hình như có chút lãnh đạm, nhưng từ khi hai người bọn họ ở cùng nhau, hình như anh ấy thường xuyên cười a, hơn nữa lời nói cũng rất nhiều.
Bất quá An Ảnh Hậu nếu đã nói cậu khẳng định cũng chỉ có thể nói tốt.
"Nó ở nhà cũng không hiền hòa, ha ha, đúng rồi, nếu đã như vậy, chị còn có một chút yêu cầu phiền toái một chút, bên cạnh em có cô nương thích hợp nào biết hay không, chỉ cần ôn nhu thức đại thể, tính cách tốt, giới thiệu cho chúng ta Chiến Chiến, nó này đã 28 tuổi, sắp hơn nữa liền 30, còn một chút bóng dáng bạn gái cũng không có, mẹ nó có thể quan tâm, chị làm dì út cũng quan tâm theo." An Ảnh phía sau vừa nói vừa nhìn về phía Nhất Bác, muốn xem phản ứng của Nhất Bác.
"Hả? Cái này, một ngày tôi liền cùng những "hồ bằng cẩu hữu" của em lăn lộn, hơn nữa Tiêu tiên sinh ưu tú như vậy, nào lo không tìm được bạn gái." Vương Nhất Bác nghe An Ảnh Hậu nói, phỏng đoán trong nhà Tiêu Chiến có thể không biết anh ấy thích con trai, không thích con gái, vậy mình cũng không cần nói lung tung.
Về phần từ chối, một là bởi vì bên cạnh cậu quả thật không có nữ sinh thích hợp gì, cho dù có, cậu cũng cảm thấy không xứng với Tiêu Chiến, hai là bởi vì cậu không biết vì cái gì, chính là không muốn quản, vừa nghĩ đến mình nếu thật sự giới thiệu cho đối phương, vạn nhất đối phương đột nhiên cảm thấy nữ sinh không tệ, thật sự đi cùng nhau, cậu ngẫm lại khó chịu.
Cậu cũng không muốn đi quản lý vì sao lại khó chịu, coi như cậu không muốn để cho hảo huynh đệ nhanh như vậy có bạn gái, sau đó về sau sẽ không nấu cơm cho cậu ăn đi.
An Ảnh Hậu nghe Xong Nhất Bác trả lời, lại nhìn biểu tình của Nhất Bác, cô diễn nhiều năm như vậy, biểu tình nhỏ bé của đối phương cũng không thoát khỏi ánh mắt của cô, xem ra tiểu tử kia cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Yên tâm rồi yên tâm rồi, kệ thôi.
Tiêu Chiến ở một bên nhìn dì út và bạn nhỏ của anh hỏi một câu trả lời một câu, biết ý nghĩ của dì út, cũng không có ý định xen vào, chủ yếu cậu cũng muốn xem tiểu bằng hữu trả lời như thế nào.
Nhìn bộ dáng của tiểu hài tử, trong lòng anh liền cảm thấy muốn nhiều bằng hữu như vậy làm gì, có một đứa nhỏ của anh là đủ rồi, anh cũng không cần bằng hữu giúp anh cái gì, dù sao chính anh cái gì cũng có thể giải quyết, hoàn toàn có thể để cho bạn nhỏ được bảo hộ rất tốt, thậm chí tương lai nếu như bạn nhỏ muốn tự đạo diễn một bộ phim, hắn cũng có thể làm máy RÚT TIỀN. Dù sao có thể dùng tiền giải quyết cũng không tính là chuyện. (Editor: Niềm vui của người có tiền, tui không xứng có được :