Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 8

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Bác sĩ lập tức trả lời: “Nội tạng của cậu đây rất yếu, vòng giám thị giật điện làm nhịp tim cậu ấy có sự thay đổi và khiến năng lực hành động bị ảnh hưởng, sau đó hệ thống ngục giam thấy trong 5 phút cậu ấy không về phòng nên đưa ra hình phạt.”

Yến Tử Hàn nghe xong thì im lặng.

Chân Lâm Ngọc cần được chữa, rất nhanh sau dưới tác dụng của thuốc cậu đã ngủ. Nhưng Yến Tử Hàn cũng không rời đi. Hắn đứng đó nhìn bác sĩ chữa cho Lâm Ngọc.

Quan chỉ huy sau đó có đi vào, ngay lúc Nguyên soái nói xin lỗi với người ta thì y cảm thấy khϊếp sợ. Nhìn dáng vẻ bây giờ của Yến Tử Hàn trông như rất để ý Lâm Ngọc.

Một câu xin lỗi chẳng có gì là ghê gớm, nhưng người nói câu đó lại là Nguyên soái của họ. Nguyên soái không bao giờ có lòng thương cảm với kiểu đàn ông yếu đuối, nếu mà khóc như vậy trước mặt Nguyên soái thì đã bị cây thương của hắn đập chết mười lần rồi. Đừng nói tới chuyện người đó là một Hùng tử Trùng tộc, Nguyên soái ghét sâu đến mức vang danh.

Cẩn thận nghĩ lại thì từ lúc bắt đầu thái độ của Nguyên soái với người này đã rất khác thường rồi.

Hắn không chỉ để cho cậu ta sống, mà còn dẫn về chữa trị. Cậu ta chạy, Nguyên soái lập tức xuống tinh hạm tìm người, tìm được rồi cũng không phạt mà chỉ hạ lệnh nhốt cậu ta lại. Kết quả bây giờ vòng cũng tiếc cho mang, còn nói xin lỗi với người ta …

Lấy việc ra ngẫm lại thì mỗi chuyện có nghĩ cũng không dám, hơn nữa còn làm cho mỗi một người …

Quan chỉ huy quả thật bội phục.

Cuộc họp vừa nãy chỉ mới tiến hành có một nửa, Quan chỉ huy còn có chuyện muốn xin chỉ thị của Nguyên soái, nhưng lúc này y chẳng dám nói gì chỉ đành im lặng đứng đó.

Yến Tử Hàn - người nãy giờ đứng chờ, đột nhiên xoay người rời đi. Quan chỉ huy lập tức đi theo.

“Ai phụ trách hệ thống ngục giam?”

Quan chỉ huy nhìn Nguyên soái rồi nói một cái tên, Nguyên soái gật đầu, dọc theo đường đi cũng không nói nữa.

Nửa giờ sau, Yến Tử Hàn đã xong cuộc họp dang dở ban nãy.

Trong lúc đó Quan chỉ huy vẫn luôn cẩn thận nhìn sắc mặt Nguyên soái, nhưng cố thế nào y cũng không nhìn ra được gì, nhưng sau khi cuộc họp kết thúc thì  Nguyên soái lại cố tình để người phụ trách hệ thống ngục giam lại.

Người phụ trách kia lúc đầu bị kêu ở lại thì có chút thấp thỏm, nghe Nguyên soái hỏi chuyện xong thì đại khái biết là có một phạm nhân bị thương vì cảnh báo của hệ thống, sau đó cũng không còn chuyện gì.

Người phụ trách vừa cười lấy lòng vừa nhỏ giọng biện giải: “Nguyên soái, công việc của hệ thống ngục giam là phòng ngừa tội phạm chạy trốn, không phải để kiểm tra đo lường trạng thái cơ thể của bọn họ. Chuyện ngoài ý muốn này có xác suất rất nhỏ, không thể nói rằng hệ thống xảy ra trục trặc được.”

Yến Tử Hàn nhìn người phụ trách, đột nhiên cười một tiếng, “Vậy à?”

Không biết tại sao mà mồ hôi lạnh của Người phụ trách chảy ròng ròng.

Yến Tử Hàn đứng khỏi bàn, đi đến phía sau Người phụ trách rồi đột nhiên đá vào đầu gối của người nọ một cái, sau đó dẫm thật mạnh xuống cổ chân.

Hắn làm ngơ với tiếng kêu đau của người dưới, trái lại thong thả ung dung nâng chân lên nhìn thoáng qua thời gian trên thiết bị ở cổ tay, “Ta cho anh 5 phút đi rót trà.”

Người nọ quỳ trên mặt đất không dám động đậy, mặt trắng toát, “Nguyên soái, chuyện này …”

Yến Tử Hàn cúi đầu nhìn, mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Sao nào, yêu cầu của ta quá đáng lắm à?”

Người phụ trách quỳ trên mặt đất lắc đầu liên tục, “Không không, đương nhiên không …”

“Vậy tại sao anh cãi lệnh ta?”

Cãi lời Nguyên soái chính là tội lớn! Người phụ trách sợ run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Nguyên soái tha mạng, tôi biết sai rồi! Tôi không làm được, không làm được!”

“Chậc, sao lại không làm được. Lạ thật đấy.”

Yến Tử Hàn cảm thán một câu sau đó dẫm lên đầu người phụ trách, bẻ mặt lại rồi nhìn chằm chằm mà hỏi: “Vậy anh nói xem đây là vấn đề của anh hay của ta?”

Người nọ nào dám nói là vấn đề ở Nguyên soái! Người phụ trách nói này cũng không phải, nói kia cũng không phải, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Yến Tử Hàn rốt cuộc lộ vẻ chán ghét, rút chân lại, “Cút. Đi sửa.”

“Dạ! Dạ!! Tuân lệnh, cảm ơn Nguyên soái, cảm ơn Nguyên soái.” Người nọ vội vàng chạy đi.

Quan chỉ huy liếc nhìn người kia một cái rồi lắc đầu. Người này không nên cãi lại, chọc Nguyên soái giận thì xui lắm.

Ai dám nghĩ đến một ngày kia Nguyên soái sẽ tống người mình không muốn cho vào ngục giam vào ngục giam, sau đó vì cơ thể người này quá yếu nên mới ... Nhưng dù thế nào thì Quan chỉ huy cũng không dám nói đỡ cho người khác, bởi sắc mặt Nguyên soái bây giờ quá kém.

Tâm trạng tồi tệ đó của Yến Tử Hàn vẫn tiếp diễn đến tối, khiến rất nhiều người đều bị ăn mắng. Quan chỉ huy nghĩ mãi, vẫn cẩn thận khuyên bảo: “Nguyên soái, ngài có muốn đến phòng trị liệu không?”

Yến Tử Hàn nhíu mày nhìn y, “Anh nói gì?”

Quan chỉ huy khẩn trương nuốt nước miếng, nói tiếp: “Người nọ chắc là tỉnh rồi, ngài có thể đi thăm.”

Yến Tử Hàn nghe vậy, sắc mặt lập tức hơi khó coi. Quan chỉ huy còn tưởng rằng Nguyên soái muốn bùng nổ, ai dè giây tiếp theo Yến Tử Hàn liền đứng lên, tức giận nói rằng: “Vậy đi thôi.”

--

Lúc Lâm Ngọc tỉnh lại thì thấy mình không ở ngục giam mà đang ở phòng trị liệu, không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.

Tuy rằng chân còn đau nhưng gần như không sao rồi, cái vòng trắng trên chân cũng mất hút và được thay thế bằng băng vải xanh nhạt, Lâm Ngọc thấy nó khá đẹp.

Lúc này cửa phòng cậu bị gõ mấy tiếng. Ngẩng đầu lên thì là An Đức.

An Đức thấy Lâm Ngọc như vậy thì rất đau lòng, cả ngày hôm qua anh không tìm được Lâm Ngọc nên đành về tinh hạm trước, sau đó mới biết Nguyên soái bắt người lại rồi ném vào ngục giam.

Anh rất muốn khuyên Nguyên soái thả Lâm Ngọc ra, nhưng Nguyên soái là người mà anh có thể đến gần sao, anh tất nhiên không có cơ hội đó. Hiện giờ thấy Lâm Ngọc bị thương, An Đức càng thêm áy náy, cảm thấy chính mình cũng có trách nhiệm.

Lâm Ngọc thấy Người da xanh từ khi vào cứ thở ngắn than dài lải nhải nói một hồi với mình, tuy rằng cậu chẳng hiểu gì nhưng vẫn cười với người ta một cái.

Người ta có ý tốt dẫn cậu ra ngoài mà cậu lại bỏ chạy như vậy, lòng vẫn có chút áy náy lắm.

An Đức thấy Lâm Ngọc bị thương mà vẫn không màng thì càng đau lòng, ý muốn bảo vệ Lâm Ngọc ngày càng mạnh hơn.

“Cậu vẫn sẽ bị đưa về ngục giam sao? Không thì … Tôi từ chức đưa cậu đi?”

--

Yến Tử Hàn khi đến tầng lầu của phòng trị liệu thì chân bước không khỏi nhanh hơn. Mùi hương trong không khí càng ngày càng nồng đậm, như thể có một sợi dây vô hình lôi kéo hắn đi về hướng Lâm Ngọc.

Cả ngày này đúng là Yến Tử Hàn rất khó chịu, bực bội.

Buổi sáng hắn đứng gần Lâm Ngọc nên không tránh khỏi việc ngửi rất nhiều pheromone. Lúc ấy hắn đang chú ý cơ thể Lâm Ngọc nên không nghĩ quá nhiều, ai ngờ một khi rời khỏi Lâm Ngọc thì đầu hắn không lúc nào là nhắc nhở bản thân rằng, ở đây không có mùi của sâu, sâu đâu?

Sâu kia ở phòng y tế! Vậy thì có liên quan gì hắn?

Nhưng dù Yến Tử Hàn có bác bỏ thế nào thì bản năng vẫn bám riết lấy mùi của Lâm Ngọc, còn thành kiểu muốn mà không được.

Sự vắng vẻ này khiến cả tinh thần lẫn nội tâm không yên được.

Giống như vừa ăn xong kẹo lại ăn tiếp trái khổ qua vậy. Vừa nắm được thì chợt mất đi, so với không có được từ lúc bắt đầu thì khó chịu hơn nhiều.

Yến Tử Hàn quả thực nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đèn quá chói, tiếng người nói chuyện quá ồn ào, đồ ăn có mùi lạ, ngay cả quần áo đang mặc cũng như đang cột chặt mình lại.

Hắn đang chống lại ý muốn đi gặp sâu kia thì bị Quan chỉ huy đoán được ngay.

Yến Tử Hàn rốt cuộc vẫn mang khuôn mặt nặng như chì mở cửa phòng y tế ra. Vừa lúc nhìn thấy Lâm Ngọc đang cười với người khác.

Lâm Ngọc thấy Yến Tử Hàn liền hoảng sợ, sau lại chú ý sắc mặt đang không tốt của hắn thì trong lòng rất khẩn trương.

Lâm Ngọc phản xạ có điều kiện ngay lập tức nở nụ cười, thậm chí còn xuống giường lại gần Yến Tử Hàn.

An Đức thấy Nguyên soái đến thì giật mình, lập tức quỳ một bên chân xuống ngay tại chỗ.

Yến Tử Hàn thấy sâu đi chân trần trên đất, không chỉ vậy còn nhảy đi bằng một chân thì rốt cuộc vẫn tiến lên đỡ.

Lâm Ngọc lập tức cẩn ôm lấy Yến Tử Hàn một cách cẩn thận, vừa quan sát vẻ mặt vừa cười với hắn.

Sắc mặt Yến Tử Hàn quả nhiên đã dịu xuống một chút.

Chỉ cần là Lâm Ngọc thì sự bực tức của Yến Tử Hàn liền không cánh mà bay.

Pheromone của sâu này đúng là thuốc trị cho hắn, nó len trong không khí chui vào phổi rồi hòa vào máu, nhanh chóng cân bằng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố trong cơ  thể, thậm chí còn mang lại cho hắn một sự an tâm đặc biệt.

Lâm Ngọc đứng cạnh Yến Tử Hàn bỗng dưng không biết nên làm gì tiếp theo.

Yến Tử Hàn liếc An Đức đang quỳ trong phòng một cái, sau đó trực tiếp bế Lâm Ngọc lên.

Lâm Ngọc: ???

Một người đàn ông như cậu lại bị người ta bế lên thì thân mình chợt cứng lại, không thể tin nỗi.

Nhưng khuôn mặt Yến Tử Hàn chẳng có vẻ gì cả, bế người lên rồi đi ra ngoài.

Thật ra chiều cao của Lâm Ngọc và Yến Tử Hàn khá bằng nhau, có khác thì chỉ ốm hơn thôi. Nhưng Yến Tử Hàn bế cậu lên thì trông nhẹ nhàng cực kỳ, như thể cậu nhẹ như lông chim ấy.

Quan chỉ huy đứng ngoài thấy vậy thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh sau đã rũ mắt xuống.

“Khai trừ quân tịch của An Đức, đuổi đi.”

Quan chỉ huy không hỏi lý do, cũng không kinh ngạc, chỉ trả lời: “Dạ! Nguyên soái.”

Y nhìn thoáng qua Lâm Ngọc rồi hỏi: “Nguyên soái có muốn sắp xếp cho cậu ta ở chung với ngài không? Có thể nối khoang của ngài với chỗ cho khách ạ.”

Yến Tử Hàn dừng bước, lưng cứng lại.

Hắn xoay đầu nhìn Quan chỉ huy, vẻ không vui hiện lên trong mắt, “Anh cảm thấy ta muốn ở chung với con sâu này?”

Quan chỉ huy cúi đầu, “Thuộc hạ không có ý này, nhưng tôi thấy sâu đó rất thích Nguyên soái, tôi cảm thấy có cậu ta bên cạnh Nguyên soái cũng yên tâm.”

Khóe miệng Yến Tử Hàn hơi nhếch lên, im lặng một hồi rồi nhìn Lâm Ngọc.

Hắn cũng không biết tại sao vừa nãy mình lại bế người này lên nữa, nhưng thấy An Đức đang ở đó thì hắn theo bản năng liền làm vậy. Thậm chí do An Đức đang quỳ gối ở mép giường, hắn theo bản năng cũng không muốn cho Lâm Ngọc tiếp tục ở đó, dứt khoát xoay người rời đi.

Vì đang bị bế nên Lâm Ngọc xấu hổ cực kỳ, nhưng không dám phản kháng, lỗ tai hơi đỏ lên, lúc này cậu chẳng hiểu hai người đang nói gì nên đành nhìn chằm chằm Yến Tử Hàn.

Yến Tử Hàn đối diện với ánh mắt của Lâm Ngọc thì không biết làm sao, hắn quay mặt đi chỗ khác.

Quan chỉ huy suy nghĩ rồi nói thêm: “Hơn nữa ở chung với ngài thì cậu ta cũng sẽ không gặp người khác, có thể tránh người tìm đến quấy rầy cậu ta.”

Yến Tử Hàn nhấp miệng, xoay người tiếp tục đi nhanh về phía trước, không nhìn Quan chỉ huy nữa, nửa ngày sau mới chịu nhả ra một câu cộc lốc: “Được rồi, từ nay cậu ấy ở cùng ta.”

______

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Tử Hàn: Anh tưởng ta sẽ ở chung với sâu kia à?

Quan chỉ huy: Đúng vậy, nhìn ngài muốn ở chung với cậu ta lắm rồi đấy.

Yến Tử Hàn: …

Quan chỉ huy: Không cần cảm ơn đâu ạ.