Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 84: Ngoại truyện 15

Du Hàn nghe vậy, mỉm cười, in xuống cánh môi của cô một nụ hôn, giọng trầm thấp:

"Cực kỳ hoan nghênh bà Du đến đây giám sát."

Cô cười cong mày, "Em và Miên Miên sẽ không quấy rầy an chứ? Em nghe Tiểu Lý nói anh đang vô cùng bận rộn, vẫn còn đang họp."

Du Hàn ôm "áo bông nhỏ" vào trong ngực ước lượng cân nặng, lúc nhìn cô trên mặt anh đều là vẻ dịu dàng: "Không quấy rầy, anh ngồi cùng hai mẹ con một lúc rồi lại đi làm việc."

Du Hàn gọi Tiểu Lý vào, sau đó hỏi Bối Doanh Doanh có muốn ăn gì không để Tiểu Lý đi xuống Starbucks đối diện mua, sợ một lúc nữa cô sẽ thấy buồn chán.

"Chỉ cần mua cho tôi một cốc caramel macchiato. Với lại cậu giúp tôi mua thêm cà phê và bánh ngọt cho mỗi nhân viên trong cuộc họp. Cứ coi như tôi mời mọi người uống. Mọi người đã làm việc vất vả rồi."

Tiểu Lý liên tục gật đầu rồi đi mua, cảm động đến rớt nước mắt.

Du Hàn búng trán của cô, "Không cần đối với bọn họ tốt như vậy đâu."

Cô mỉm cười ôm Miên Miên lại, "Đây không phải là anh ca bài ca mặt đen, còn em ca bài ca mặt trắng sao. Anh nhìn dáng vẻ bình thường nghiêm mặt của anh xem, dọa người đến mức nào chứ, bọn họ ở bên cạnh anh làm việc, trong lòng chắc chắn đang phải chịu áp lực rất lớn đó, anh có biết không hả? Mặc dù em biết anh cũng rất thích bọn họ." Du Hàn hung dữ thì hung dữ, nhưng đối với nhóm của mình, chắc chắn vẫn rất quý mến từng người bọn họ.

Du Hàn ôm cô ngồi lên đùi, hạ giọng hỏi cô: "Anh rất đáng sợ sao?"

Cô không cười nữa, "Anh bình thường chỉ cực kỳ dịu dàng với con gái thôi."

"Còn với em thì sao?"

Cô bĩu môi, "Vậy... Nếu như em không nghe lời, có phải anh cũng sẽ hung dữ với em không?"

Con người màu đen của anh nhiễm ý cười, "Có người nào đó đang đổ oan cho anh rồi, khi nào mà anh nỡ hung dữ chứ?" Anh vuốt ve mái tóc của cô, "Đối với Doanh Doanh, anh dung túng vô điều kiện."

Bối Doanh Doanh nhớ lại chuyện của hai người bọn họ từ khi mới quen nhau cho đến giờ, ngoại trừ khi mới quen biết anh hơi hung dữ với cô một chút, nhưng chậm rãi cô cũng nhận ra khi đối diện với cô anh cũng có một mặt rất dịu dàng.

Vốn dĩ trên người anh đầy những gai nhọn, nhưng chỉ cần đứng trước mặt cô, anh sẽ lập tức ngoan ngoãn bị thuần phục.

Du Miên nhỏ bé dường như nghe hiểu hai người bọn họ đang nói chuyện gì, đôi mắt to tròn chuyển động, giọng sữa mềm oặt: "Bố... Mẹ, mẹ ơi... Ô..."

Dáng vẻ ngốc nghếch chọc cười hai người bọn họ.

-

Du Miên dần dần lớn lên, sau khi biết đi, điều đó đồng nghĩa với việc con bé trở thành thành viên nhỏ ồn ào nhất trong nhà, mỗi ngày đều thích chạy nhảy khắp nơi.

Sáng sớm đồng hồ báo thức reo lên, Bối Doanh Doanh vươn tay tắt nó, anh rời giường trước, cô vừa định kéo chăn lên chớp mắt thêm một lúc, từ ngoài cửa đã truyền đến bước chân lạch bạch lạch bạch rồi một bóng dáng nhỏ bé chạy vào cửa.

Du Miên đứng trước giường, ngẩng đầu quan sát một lúc, sau đó tò mò trèo lên giường, chậm chầm sờ lên chỗ phồng lên, cô bé vén chăn lên nhìn thấy Bối Doanh Doanh, nhẹ nhàng kéo tay áo của mẹ: "Mẹ ơi, rời giường thôi..."

"..." Bối Doanh Doanh không nhúc nhích.

"Mẹ ơi —— "

"..." Vẫn bất động như cũ.

Du Miên ngẩn người một lúc, cô bé cúi người hôn bẹp một cái lên mặt mẹ, Bối Doanh Doanh cố nén không cười, vẫn quyết định "giả chết".

Lần này Du Miên hoàn toàn ngớ người luôn: "@%*."

Cô bé lại bò xuống dưới giường, bàn chân trần nhỏ nhắn vội vàng chạy về phía phòng tắm, cô bé đẩy cửa ra, lúc này Du Hàn đang cạo râu, anh nhìn thấy cục cưng nhỏ, cúi xuống một tay ôm lấy cô, "Sao hôm nay Miên Miên dậy sớm vậy?"

Du Miên chỉ phòng ngủ: "Mẹ, mẹ... Ngủ."

"Ừm, mẹ con còn đang ngủ, con muốn tìm mẹ làm gì? Bố có thể giúp con."

Cô bé làm nũng: "Muốn mẹ cơ."

Anh bật cười, "Miên Miên thối này, không yêu bố nữa rồi hả?"

"Yêu bố..."

Du Miên nhìn cằm của bố đầy bọt trắng, bỗng chốc cô bé muốn tiến lại gần hôn bố một cái, lại bị bố một tay chặn lại, "Miên Miên muốn làm gì thế?"

Cô bé ngơ ngác nói:"Kem."

Du Hàn bị lời này của con gái chọc cười, "Đồ ngốc, đây không phải kem đâu, nếu như con thích ăn kem, hôm nay tối bố đi làm về sẽ mua cho con bánh kem."

"Mua bánh kem gì thế? Đúng lúc bị cảm không thể ăn bánh kem."

Ngoài cửa vang lên một giọng nữ.

Không biết Bối Doanh Doanh tỉnh từ lúc nào, cô đang dựa người trên cạnh cửa, mỉm cười nhìn hai cha con.

Du Miên vươn tay về phía cô: "Mẹ mẹ ôm —— "

Bối Doanh Doanh ôm lấy con gái, sau đó đi đến trước mặt Du Hàn, anh theo thường lệ trao cho cô nụ hôn chào buổi sáng: "Chào buổi sáng bã xã."

"Chào buổi sáng ~"

Du Miên chu môi: "Mẹ ơi hôn hôn..."

Bối Doanh Doanh bật cười, cũng hôn cô bé một cái, ôm cô bé đi ra ngoài, "Sáng sớm con đã đến tìm mẹ làm gì thế..."

Sau khi Bối Doanh Doanh mặc quần áo cho Du Miên xong, cô trở lại phòng ngủ, vừa giúp Du Hàn sửa lại quần áo, vừa nhẹ giọng dặn dò: "Trưa mai em sẽ về, anh phải trông chừng con cẩn thận vào đấy, đồ nóng đừng để con bé ăn."

Hôm nay là cuối tuần, cô và Châu Tố đã hẹn nhau ra ngoài đảo của thành phố Lâm chơi, đúng lúc cô có thể chụp ảnh chân dung cho bọn họ."

Anh ôm cô, giọng hơi khàn: "Vậy anh thì sao?" Cô còn không thèm quan tâm anh.

Môi đỏ của cô cong lên,ôm lấy cổ anh, "Em sẽ nhớ chồng lắm, chồng chờ em về nhé."

Anh chỉ chỉ bên mặt trái của minh, cô nghe lời hôn một cái, "Sao em cảm thấy anh còn giống trẻ con đòi dỗ dành hơn cả Miên Miên nhỉ."

Hai người âu yếm một lúc, Bối Doanh Doanh nói cô sắp muộn rồi, Du Hàn giúp cô xách vali nhỏ xuống dưới lầu, lúc này cô nhóc con đang chơi xếp gỗ ở trong phòng khách.

"Miên Nhi, lại ăn sáng nào con."

Du Miên bị Bối Doanh Doanh gọi vào trong phòng ăn, cô bé cũng nghe mẹ dặn dò một lượt, cuối cùng Du Miên tủi thân hỏi cô: "Hôm nay mẹ không ở nhà ạ?"

"Ừm, nhưng mà sẽ có bố ở nhà với con, con ở nhà ngoan nhé? Mẹ về sẽ mang quà cho con."

Du Miên đành phải ngoan ngoãn gật đầu, cô bé ăn sáng xong, hai bố con đưa mắt nhìn Bối Doanh Doanh rời đi, Du Miên được bố ôm vào trong lòng, dáng vẻ giống như sắp khóc đến nơi, "Mẹ, mẹ ơi..."

Anh đóng cửa lại, dỗ dành cô bé: "Miên Miên ngoan nhé, mẹ sẽ nhanh về với Miên Miên thôi."

"Hu hu hu..."

Bình thường Du Miên rất dính Bối Doanh Doanh, lúc này chắc chắn không chịu nổi cảm giác không có mẹ, Du Hàn ôm cô bé ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, dỗ dành một lúc lâu, sau đó cô bé chơi với con gấu bông nhỏ và con thỏ nhỏ cô bé ghiền hơi, dần dần cũng quên mất chuyện mẹ không có nhà.

Du Hàn tay trái cầm gái nhỏ, tay phải cầm thỏ nhỏ, bắt đầu l*иg giọng cho hai nhân vật, cô nhóc cuối cùng cũng nín khóc, bắt đầu tập trung nghe bố kể chuyện.

Nếu cảnh tượng này bị nhân viên trong công ty nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ há hốc mồm.

Ngày thường, Du Hàn ở công ty là một người lãnh đạo lạnh lùng quyết đoán, một lời đã quyết sẽ không có lời thứ hai, vậy mà bây giờ anh đang l*иg tiếng cho hai con gấu bông...

Cũng chỉ có Du Miên mớ có thể khiến cho Du Hàn nể mặt mũi như vậy.

Sau khi anh dỗ con gái xong, anh gọi điện cho Du Linh, nói buổi trưa nay hai bố con về ăn cơm.

Một lúc sau, hai bố con về đến nhà họ Du, Du Linh rất vui, bà chuẩn bị rất nhiều món cháu gái thích ăn, Du Hàn cũng coi như có thời gian rảnh xử lý một chút chuyện ở công ty.

Buổi chiều, Du Hàn nhận được điện thoại của Vương Thụ Trạch, người ở đầu dây bên kia mời anh đi dự một buổi tiệc rượu, là một người bạn rất thân trong nhóm bạn bè của bọn họ tổ chức, "Tối nay đảm bảo cậu sẽ cực kỳ hài lòng, cậu có đến không?"

"Không đi."

"... Sao thế, hôm nay vợ của cậu cũng không có ở nhà, cậu đừng tưởng tôi không biết."

"Tôi đang trông Miên Miên."

"À đúng rồi, Miên Miên không đi cùng mẹ con bé sao? Vậy cậu dẫn theo Miên Miên cùng đi luôn? Dù sao cũng chỉ là mấy người bạn quen biết.

Du Hàn đóng quyển tạp chí trong tay, "Để tôi suy nghĩ đã."

"Ok, thằng nhóc thối nhà tôi hôm nay cũng theo đến, thằng bé mà biết cậu dẫn theo Miên Miên đến, chắc chắn sẽ mừng phát điên luôn."

Du Hàn cúp điện thoại, quay đầu thấy ngoài của có một cái đầu nhỏ đang thập thò, cô bé rất nhanh lại thụ đầu trốn ——

Anh nhướng lông mày, không lên tiếng, qua mấy giây sau anh lại thấy cái đầu nhỏ của cô nhóc nghịch ngợm thò ra.

Lúc này anh mới nói: "Còn không vào, muốn bố ra ngoài đó bắt con sao."

Cô bé do dự hai giây, sau đó chạy lạch bạch lạch bạch vào trong: "Bố ơi..."

Du Hàn ôm lấy con bé, mỉm cười hỏi: "Nói đi, nhìn lén bố làm gì?"

"Con tỉnh ngủ rồi, bố chơi..."

"Miên Miên muốn bố cùng chơi với con sao?"

"Vâng," Cô bé ngoan ngoãn ghé vào l*иg ngực của bố, một lúc sau ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía bàn đọc sách, hiếu động nghĩ đến việc muốn nghịch bút.

Du Hàn mặc cô bé làm loạn, một lúc sau lại hỏi: "Tối nay mẹ không có nhà, Miên Miên có muốn cùng bố đi ra ngoài không?"

Cô gật đầu, "A bóng bóng..."

Trong đầu cô bé lập tức nhớ đến lần trước Bối Doanh Doanh và Du Hàn đưa cô bé đi chơi ở nhà banh, bên trong có cầu trượt mà bọn trẻ con thường thích chơi.

"Được, ngày mai mẹ về, bố mẹ sẽ đưa Miên Miên đi nhà banh chơi nhé. Vậy tối nay con có muốn cùng bố đi tìm anh Thần Thần không? Thần Thần là con trai của Vương Thụ Trạch.

Du Miên khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý. Thế là DU Hàn gọi điện cho Vương Thụ Trạch.

-

Buổi tối, tiệc rượu được tổ chức tại một hội trường cao ấp, bởi vì là tiệc riêng, cho nên người đến không nhiều, đều là bạn bè thân thiết, còn có người dẫn theo bạn gái.

Lúc Du Hàn đỗ xe ở dưới tầng hầm, đúng lúc xe của Vương Thụ Trạch cũng chạy vào.

Bọn họ vừa xuống xe, Vương Thần được Vương Thụ Trạch dắt tay nhìn thấy em gái nhỏ Du Miên thì cực kỳ phấn khích: "Miên Miên!"

Vương Thần chạy về phía Du Miên, cô bé nhìn thấy anh trai cũng cười tít cả mắt, khóe miệng tét ra: "Anh Thần ~"

Vương Thụ Trạch đi đến, nói với Du Hàn: "Con trai của tôi thật sự rất thích con gái của cậu."

Du Hàn liếc cậu ta một cái, đúng lúc điện thoại đổ chuông, anh nói muốn đi nghe điện thoại. Vương Thần dắt tay Du Miên, Vương Thụ Trạch nói cậu ta dẫn hai đứa bé vào trong trước, Du Hàn đồng ý.

Du Miên ngoan ngoãn đi theo Vương Thần, Vương Thần đưa một cái kẹo cho cô bé: "Em gái ăn đi."

Du Miên do dự một lúc cuối cùng không nhận lấy kẹo: "Mẹ, mẹ bảo không được ăn kẹo..."

Vương Thụ Trạch cúi đầu nhìn cô bé: "Mẹ con không cho con ăn kẹo sao?"

Cô bé gật đầu.

"Con nhìn xem Miên Miên ngoan biết mấy hả, Vương Thần con cất kẹo đi, con cũng đừng ăn."

Vương Thần hừ một tiếng, sau đó nhìn thấy em gái cười, cậu bé ngoan ngoãn cất kẹo vào trong túi.

Bọn họ đi vào trong tiệc rượu, có người quen nhìn thấy Vương Thụ Trạch dắt theo hai đứa bé, không khỏi lại gần trêu chọc: "Giám đốc Vương à, lúc nào cậu từ một đứa thoáng cái thành hai thế này?"

Vương Thụ Trạch hùa theo anh ta: "Sao nào, có phải rất hâm mộ tôi không?"

"Ha ha ha cậu được đấy."

Vương Thần nắm tay Du Miên đi đến khu bánh kem, "Miên Miên, em muốn ăn cái gì nào?"

"Cái này ạ..."

"Vậy anh sẽ lấy cho em hai quả dâu tây."

Hai đứa trẻ nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người phụ nữ bên cạnh, một trong những người đó có một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen nhướng mày, "Đây là con nhà ai?"

"Đứa bé trai kia là con của Vương Thụ Trạch, cô bé gái... thì không biết."

Du Hàn rất ít khi đưa con gái đến những nơi như này...

"Đáng yêu quá, đi qua đó nhìn một chút." Người phụ nữ nhấp một ngụm rượu vang, bước đi uyển chuyển bước đến trước mặt hai đứa bé, hỏi: "Hai bạn nhỏ, các em tên là gì thế?"

Vương Thần cảnh giác nhìn dì trước mặt, cậu bé còn chưa kịp lên tiếng, Du Miên đã ngoan ngoãn trả lời, giọng bập bẹ của trẻ con vang lên: "Miên Miên ạ."

Vương Thần: "..." Cậu bé kéo tay Du Miên, ra hiệu cô bé không thể nhanh chóng bị "mắc lừa" như vậy.

Người phụ nữ mỉm cười, nhéo nhéo má của Du Miên, "Miên Miên —— em gái nhỏ đáng yêu quá, chị gái dẫn em đi chơi nhé?"

Lần này Du Miên có hơi ngớ ra, cô không đi theo.

Vương Thần ngăn trước mặt Du Miên, mặc dù cậu bé mới chỉ lớn hơn cô bé hai tuổi nhưng cực kỳ ra dáng đàn ông: "Bố nói, chúng con không thể đi theo người lạ."

Người lạ.

Người phụ nữ kia che miệng cười.

"Không sao đâu, chị sẽ không lừa các em đâu, chỗ của chị của kem ly này, các em có muốn ăn không?"

Du Miên nghe thấy có "kem ly" thì hơi do dự, cô bé đảo mắt thì nhìn thấy bóng dáng thân quen đang từ ngoài cửa đi vào.

"Bố ơi —— "

Người phụ nữ nhìn theo hướng cô bé gọi, cô ta nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Du Hàn, người đàn ông này mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi mở, cả người toát ra vẻ nam tính của đàn ông trưởng thành.

Trong lúc người phụ nữ kia còn đang sửng sốt, thì Du Hàn đã đi đến nơi, anh ôm Du Miên lên.

Hóa ra đây là con gái của Du Hàn!

Người phụ nữ kia mỉm cười chào hỏi với Du Hàn, anh lạnh nhạt đáp lại, Du Miên và Vương Thần nói muốn ăn kem ly, Du Hàn dẫn bọn trẻ đi qua chỗ khác.

Người phụ nữ trở lại chỗ của bạn mình, đám bạn thấy cảnh vừa rồi đều ngạc nhiên nhao nhao lên: "Hóa ra là con gái của Du Hàn, mẹ của tôi ơi."

"Sao hôm nay vợ của anh ấy không đến nhỉ?"

"Không biết nữa, nhưng mà nghe nói Du Hàn cực kỳ cưng chiều vợ và con gái của mình."

"Hâm mộ thật đấy."

Một bên khác, Du hàn múc cho hai đứa bé mỗi người một cục kem tròn, Du Miên vui vẻ cười đến híp cả mắt.

Du Hàn thấy vậy thì mỉm cười, ngồi xổm trước mặt con gái, "Con không được để cho mẹ biết đấy nhé, có biết không?"

Nếu Bối Doanh Doanh biết anh cho con gái ăn kem, chắc chắn cô sẽ quở trách anh.

Du Miên gật đầu, Du Hàn nhìn kem trong ly của con gái hơi nhiều, sợ con bé ăn xong sẽ bị đau bụng, thế là anh nói: "Bốr cũng muốn ăn."

Du Miên múc một thìa, đút cho anh ăn.

"Ngoan quá." Du Hàn ôm cô bé, "Miên Miên hôn một cái nào."

Du Miên hôn một cái lên mặt anh, trái tim anh như muốn tan chảy.

Đúng là cục cưng tri kỷ của anh mà.

-

Du Miên không ngừng lớn lên, đầu năm khi cô bé lên hai, Du Hàn đưa Bối Doanh Doanh đi Mỹ trị liệu tai của cô, bởi vì Du Miên rất dính bố mẹ, nên một nhà ba người cùng ra nước ngoài.

Lần phẫu thuật lần này không thể đảm bảo một trăm phần trăm tỉ lệ thành công chữa khỏi hoàn toàn cho cô, cũng có những rủi ro nhất định, cho nên Bối Doanh Doanh vừa mong chờ cũng vừa lo lắng thấp thỏm.

Nhưng vì có chồng vào con gái lúc nào cũng ở bên cạnh, nên trong lòng cô yên tâm hơn rất nhiều.

Việc điều trị được chia thành nhiều liệu trình rất dài, áp lực trong lòng cô cũng rất lớn.

Du Hàn mỗi lần đều an ủi cô: "Cho dù kết quả có như thế nào, em là cục cưng của anh, anh sẽ bảo vệ em cả cuộc đời này, đừng lo lắng.

Nhưng cuối cùng, khi Bối Doanh Doanh tháo máy trợ thính, kiểm tra thính lực cho thấy thính giác của cô đã được phục hồi đến 95%.

Điều này cũng có nghĩa là cô có thể tháo thiết bị trợ thính. Bình thường chú ý bảo vệ đôi tai, không nghe những tiếng động mạnh có tần suất lớn là sẽ ổn.

Lúc cô tháo máy trợ thính xuống, cô bước ra ngoài ban công của phòng bệnh, cô có thể nghe thấy tiếng chim ríu rít bên tai, và tiếng gió cuốn lá cây, cô nhắm mắt lại, như đang hòa mình vào thiên nhiên.

"Bà xã."

Sau lưng cô, giọng nói của Du Hàn không cần truyền qua máy nữa, nó truyền đến tai cô một cách rõ ràng.

Cô quay đầu nhìn anh, hốc mắt ươn ướt.

"Em... Có thể nghe được rồi."

Du Hàn bước tới, anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô, sau đó quay mặt lại, dịu dàng hôn lên tai cô, giọng nói đầy âu yếm.

"Anh yêu em."

Mặc dù câu nói này anh đã nói với cô không biết bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn muốn nói lại lần nữa để cô thực sự nghe thấy.

Anh yêu cô, mỗi ngày từ lúc bình mình cho đến khi hoàng hôn.

-

Sau khi chữa khỏi tai của cô, một nhà ba người quay trở về thành phố T. Thời gian cứ thế trôi đi, cũng là lúc Du Miên đi học mẫu giáo.

Vào buổi sáng đầu tiên, Bối Doanh Doanh dậy sớm, cô dẫn con bé đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, sắp xếp lại cặp sách.

"Mẹ ơi, trong nhà trẻ có thỏ con không ạ?" Du Miên ngơ ngác hỏi.

Bối Doanh Doanh đang buộc tóc cho Du Miên, cô nhìn gương mặt của con gái trong gương, mỉm cười: "Miên Miên ngoan thì mẹ sẽ bảo cô giáo đưa con đi xem thỏ con nhé, được không nào?"

"Con muốn cho thỏ ăn rau..."

"Thế con có ăn rau không?"

"Lại còn không thích ăn cà rốt nữa?" Bên cạnh cửa vang lên một giọng nói.

Du Miên ngẩng đầu nhìn Du Hàn, ngọt ngào gọi: "Bố ơi ~"

Bối Doanh Doanh ngạc nhiên: "Hôm nay anh không vội đến công ty sao?"

Anh đi vào trong, "Không cần, lát nữa anh cùng em đưa cô nhóc nghịch ngợm này đi nhà trẻ."

Du Miên rất vui vẻ, cô bé nắm tay Du Hàn, "Bố..."

Anh vuốt tóc con gái, "Tối nay bố đi làm về sẽ dẫn con ra ngoài ăn McDonald"s nhé?"

Du Miên gật đầu như giã tỏi.

Sau khi Bối Doanh Doanh giúp con gái mặc quần áo tử thế xong, cô bảo dì giúp việc dẫn con bé xuống dưới lầu ăn cơm, cô đi vào trong phòng quần áo, đột nhiên người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô.

"Ông xã, anh làm gì thế..." Gò má cô ửng hồng.

Anh thì thầm vào tai cô: "Sáng sớm nay."

Cô nhớ sáng nay Du Hàn muốn lôi kéo cô làm một chú chuyện "vận. động. sáng. sớm"], nhưng anh bị cô lấy lý sắp không kịp đưa con gái đi học. Bây giờ cô nghe thấy anh nhắc đến chuyện này, cô quay người nhón chân lên hôn một cái, mềm giọng lấy lòng: "Ông xã ~"

Anh vuốt dọc theo chóp mũi của cô, "Tối nay em phải đền gấp đôi."

"..." Người này đúng là.

Hai người xuống lầu ăn sáng, Du Hàn đi ra nhà để xe trước nhà để lấy xe, Bối Doanh Doanh và con gái nắm tay nhau đứng trước cửa nhà chờ.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, bầu trời trong xanh như được nhuộm bằng sơn, và những đám mây xếp thành từng lớp như kẹo bông gòn.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cô hơi ngẩn người ra, cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe, cô mới quay đầu lại, Du Hàn ngồi trong xe nhìn cô, trên mặt anh đều là vẻ cưng chiều.

Cô chầm chầm cong khóe môi, dắt con gá đi về phía của anh.

Tương lai có anh, đẹp tựa như một bức tranh.

- -----oOo------