Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 53

Gương mặt của chàng trai kia che mất gương mặt của cô gái nhỏ bên dưới. Cho dù Hứa Chi Hạo không nhìn thấy mặt cô gái đó nhưng anh ta cũng biết cô gái nhỏ đó ai.

Bọn họ đang làm gì thế này.

Du Hàn hôn Bối Doanh Doanh, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy bóng dáng đứng cách bọn họ khoảng ba mét, anh dừng lại, lông mày nhíu lại. Bối Doanh Doanh cũng nhìn thấy khách không mời mà đến, hoảng hốt đến ngây người, ngay sau đó cô bị Du Hàn kéo ra phía sau lưng anh.

Hứa Chi Hạo nhìn chằm chằm bọn họ, tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng nhả ra mấy chữ: "Hai người đang làm cái gì thế?"

Du Hàn nhìn anh ta, áp suất xung quanh lạnh dần, lời nói ra khỏi miệng còn lạnh hơn rất nhiều:

"Không phải anh đã thấy rồi sao?"

Cảnh hai người hôn nhau thắm thiết như một cây kim đâm vào mắt Hứa Chi Hạo. Anh ta trơ mắt nhìn cô gái anh ta thích nhất đón nhận nụ hôn của người khác, cơn tức giận xộc lên --

Nấm đấm vung về phía trước.

Nhưng Du Hàn đã bắt được cổ tay anh ta, dùng sức hất anh ta ra, rất nhanh hai người đã lao vào đánh nhau. Bối Doanh Doanh chạy lên giữ lấy Du Hàn, giọng cô run rẩy: "Du Hàn, đừng đánh nữa..."

Du Hàn nhấc Hứa Chi Hạo ngã dưới đất lên, ấn mặt anh ta lên trên vách tường. Hứa Chi Hạo không thể động đậy, anh ta không ngờ Du Hàn còn đánh nhau giỏi hơn mình.

Anh ta chửi tục, Du Hàn lặng lẽ nhìn anh ta, lông mày nhíu lại đầy vẻ tức giận.

"Ai cho phép anh ngấp nghé bạn gái của tôi?"

Một đấm vừa rồi, anh đã muốn đấm tên này từ lâu rồi.

Bối Doanh Doanh lại gần giữa chặt cánh tay Du Hàn, hốc mắt đỏ bừng, muốn mở miệng nói chuyện nhưng giọng lại nghẹn ngào. Anh chỉ có thể thu lại vẻ mặt tức giận, buông tay ra, sờ đầu cô: "Không sao, cậu đừng khóc."

Hứa Chi Hạo nhìn hai người bọn họ, nhổ một ngụm máu trong miệng ra, "Du Hàn, mày có tư cách gì để đứng cùng một chỗ với Doanh Doanh? Một tên nghèo kiết xác như mày xứng với em ấy sao?"

Khóe môi Du Hàn cong lên: "Tôi không có tư cách thì sẽ đến lượt anh chắc?"

Bối Doanh Doanh tiến lên một bước đối diện với ánh mắt của Hứa Chi Hạo, "Sao anh có thể chưa có sự đồng ý của tôi đã vào nhà của tôi? Tôi yêu ai, thích ai, cần anh phải đến đây quyết định giùm là có xứng hay không sao?"

"Doanh Doanh..."

"Bây giờ mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi." Cô trầm giọng nói.

Đáy mắt Hứa Chi Hạo hiện lên vẻ hoảng hốt, anh ta bước lại gần một bước, mềm giọng nói: "Anh chỉ muốn tìm em nói một chuyện thôi."

"Tôi hình như không có chuyện gì để nói với anh."

"Chỉ mất một lúc thôi," anh ta buông bỏ tất cả kiêu ngạo, trở nên cẩn thận dè dặt, "Anh nói xong sẽ lập tức đi liền."

Sau khi Du Hàn rời đi, Bối Doanh Doanh đứng trước bể bơi, Hứa Chi Hạo nhìn chằm chằm gò má của cô.

"Em thật sự đang hẹn hò với Du Hàn sao?"

Cô ngẩn người, "Chuyện này tôi phải bàn bạc với anh sao?"

Hứa Chi Hạo đè nén cảm giác chua xót trong cổ họng, mềm giọng khuyên bảo: "Doanh Doanh, anh biết bây giờ em còn nhỏ, trong chuyện tình cảm vẫn còn chưa có thể đưa ra những lựa chọn chính xác. Du Hàn không thích hợp với em, hai người các em không hề môn đăng hộ đối, bố mẹ em sẽ không đồng ý."

Bối Doanh Doanh liếc anh ta: "Xin hỏi anh là ai, tôi thích người nào có liên quan đến anh sao? Cần anh phải can thiệp à? Hứa Chi Hạo, có phải anh tự cho rằng chúng ta quá thân quen rồi không?"

Hứa Chi Hạo phát hiện, cô gái nhỏ bình thường dịu dàng ngoan ngoãn, khi đối diện chuyện liên quan đến Du Hàn cô sẽ xù lông nhím ra, nhưng thể cô đang liều mạng che chở cho tên đó, chứ không phải anh ta.

"Là vì anh quan tâm em, em cảm thấy em và cậu ta có thể bên nhau lâu dài sao?"

Cô nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: "Anh thích tôi sao?"

Hứa Chi Hạo ngẩn người, trong lòng có một giọng nói gào thét hãy nói ra với cô đi, nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, cô lần nữa đã lên tiếng: "Nếu như anh thích tôi, hôm nay tôi sẽ nói thẳng ra cho anh biết, tôi không hề thích anh một chút nào, cho dù là bạn bè cũng không được."

Cảm xúc trong mắt anh ta cuồn cuộn, tia máu trong mắt đỏ cả lên, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ: "Anh khiến em thấy chán ghét như vậy sao?"

Cô không nói gì, giống như là đang ngầm thừa nhận.

Anh ta quay qua nhìn chằm chằm cô, hầu kết chuyển động, giọng điệu hèn mọn: "Doanh Doanh... Em đừng chán ghét anh."

Anh ta sợ cô ghét mình, sẽ không để ý đến anh ta nữa.

Bối Doanh Doanh quay đầu lại, "... Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?"

"Doanh Doanh, anh biết chuyện kia rồi. Sau này nếu như Bối Sơ Nhan còn dám làm em phải chịu tổn thương, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta."

"... Chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần phải nhúng tay vào".

Anh ta cụp mắt, giọng rất nhẹ: "Anh sẽ che chở cho em cả một đời."

Bối Doanh Doanh ngẩn người.

Trước khi anh ta rời đi, bỏ lại cho cô một câu cuối cùng:

"Anh sẽ chờ em. Em sẽ biết được người nào thích hợp với em nhất."

Sau khi Hứa Chi Hạo rời đi, Bối Doanh Doanh đứng tại chỗ, suy nghĩ bay bổng, đến khi sau lưng cô vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Có phải anh ta lại nói cái gì với cậu không."

Cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Du Hàn, lạnh như trời đông giá rét.

Ánh mắt cô dời đến khóe miệng bầm tím của anh. Cô giật mình, vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên vết thương, "Cậu có đau không..."

Cô nhíu mày, vẻ mặt đau lòng này của cô khiến cho anh dịu đi một chút, anh nắm lấy tay của cô, dịu dàng trấn an: "Không sao, không hề đau chút nào." Anh khẽ cong môi: "Cậu hôn một cái là sẽ đỡ liền."

Cô ngẩn người, sau đó thật sự bước lại gần, kiễng chân hôn lên khóe miệng anh, xấu hổ cụp mắt xuống: "Hôn rồi nhé."

Anh bị dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu này của cô làm cho bật cười: "Hoàn toàn không đau một chút nào."

Cô thành thật kể lại cho anh những gì Hứa Chi Hạo vừa nói với mình: "Hứa Chi Hạo cũng biết chuyện của Bối Sơ Nhan."

"Ừm, sau đó thì sao?"

"Mình xác định là anh ta thích mình..." Cô lập tức nói, "Nhưng mình đã từ chối anh ta rất rõ ràng rồi. Mình chỉ thích một mình cậu thôi." Cô ngửa đầu nhìn anh.

Du Hàn nghe vậy, trong lòng anh như bị đánh mạnh một cái, anh ngước mắt lên, sờ sờ đầu của cô: "Ừm, tôi biết trong lòng Doanh Doanh chỉ có một mình tôi."

Bối Doanh Doanh mỉm cười, "Thật ra mình cũng rất tò mò sao anh ta lại thích mình... Rõ ràng mình với anh ta không hề tiếp xúc nhiều."

"Mặc dù rất ghét anh ta, nhưng tôi không thể không nói rằng ánh mắt anh ta cũng rất tốt."

Cô không khỏi bật cười: "Này..."

Anh ôm lấy mặt của cô, "Được rồi, bây giờ tôi không cho phép cậu nghĩ đến anh ta nữa."

Bối Doanh Doanh cong môi cười, "Ừm."

Chỉ nghĩ đến Du Hàn thôi.

Cuối tháng sau, điểm số thi đại học của Bối Sơ Nhan đã có. Mục tiêu ban đầu của cô ta là 985 điểm, không ngờ điểm số thực tế lại thấp hơn rất nhiều, chỉ cao hơn điểm sàn ba mươi điểm.

Những trường đại học mơ ước của cô ta toàn bộ đã tan thành mây khói. Tâm trạng của Bối Sơ Nhan một lần nữa lại sụp đổ, tự giam mình trong phòng, cả ngày không ra ngoài.

Bạn bè, giáo viên nhắn tin đến, cô ta không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể tắt nguồn điện thoại.

Một người luôn lấy việc học ra làm điều tự hào bây giờ lại khó mở miệng. Xung quanh có rất nhiều bạn bè họ hàng thân thích hỏi điểm thi của cô ta. cô ta lần đầu biết cảm giác mất hết mặt mũi là thế nào.

Bối Doanh Doanh nghe Viên Man Hà nói điểm số của Bối Sơ Nhan, trong lòng cô cũng thấy làm lạ. Lúc cô nói chuyện này với Du Hàn, anh nói: "Tương lai có rất nhiều chuyện khó có thể đoán được."

Cuối cùng Bối Sơ Nhan chọn một trường đại học ở ngoài miền Bắc. Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đó, cô ta nằm trên giường, khóc cả một buổi tối.

Tối trước khi Bối Sơ Nhan đến trường học, Bối Trại Nga gọi ba người nhà bọn họ đến ăn cơm. Nói mãi cuối cùng Bối Hồng, Viên Man Hà và Bối Doanh Doanh cũng đến nhà bà nội cùng ăn cơm.

Trên bàn cơm, cả một bàn đầy món ăn phòng phú nhưng mọi người đều chần chừ mãi không động đũa. Bối Sơ Nhan cúi đầu, Bối Hồng im lặng, không ai nói chuyện.

Từ khi nghỉ hè đến nay, đây là lần đầu tiên Bối Sơ Nhan ngồi cùng bàn ăn cơm với bố mẹ, Hai tháng rồi, Bối Hồng không hề hỏi thăm cô ta.

Bối Trại Nga nhìn trạng thái này giữa hai người, thở dài một tiếng, nói với Bối Hồng: "Được rồi, ăn cơm đi. Hôm nay Nhan Nhan biết các con đến còn đặc biệt xuống bếp làm món xôi ngọt thập cẩm đấy, nói là món bố thích ăn nhất."

Bối Sơ Nhan sợ hãi ngẩng đầu, thấy Bối Hồng chỉ món sườn kho trên bàn, quay đầu nhìn con gái nhỏ ngồi bên cạnh: "Nào, Doanh Doanh ăn cơm đi, không phải con thích nhất món sườn này à."

Cho dù Bối Trại Nga có cố gắng hòa giải thế nào, Bối Hồng cũng không hề nhìn Bối Sơ Nhan lấy một cái. Đầu Bối Sơ Nhan cúi càng lúc càng thấp, nước mắt rơi lên mu bàn tay.

Bối Trại Nga thấy vậy, khó chịu đặt đũa xuống, bất đắc dĩ nói: "A Hồng, con như thế này là có ý gì? Mẹ nhìn đủ rồi, trong khoảng thời gian này Nhan Nhan cũng đã chịu rất nhiều khổ sở rồi, cho dù con có muốn phát cáu thì mẹ cũng nhìn đủ rồi! Ngày mai Nhan Nhan sẽ phải đến trường mới, con cho con bé sắc mặt này hả?"

Bối Hồng cũng tức giận: "Mới thế này mà đã đủ rồi? Con thấy còn chưa đủ đâu!"

Bối Sơ Nhan không nhịn được, thấp giọng nức nở. Bối Trại Nga thấy vậy, vỗ lưng cháu gái, vừa đau lòng vừa giúp cháu gái nói chuyện, "Con xem con đó, chuyện tai của Doanh Doanh tốt xấu gì cũng qua lâu rồi. Lúc đó Nhan Nhan còn rất nhỏ, cũng không thể trách con bé được?"

Bối Hồng chán nản, đặt đũa xuống rồi đứng lên: "Mẹ, con thấy là do mẹ cứ nuông chiều con bé như vậy đó! Dù sao cũng đừng mong con tha thứ cho nó!"

Bối Hồng quay người rời đi, Bối Sơ Nhan úp mắt xuống mặt bàn khóc ròng. Bối Trại Nga, tức giận nhưng không làm gì được, an ủi cháu gái lớn, "Được rồi, được rồi, không khóc nữa..."

Viên Man Hà đứng dậy: "Mẹ, để con đi xem Bối Hồng một chút, mọi người ăn cơm trước đi."

Bà đi ra ngoài phòng khách, thấy Bối Hồng đang ngồi trên ghế sô pha, mặt xị xuống.

Bà ngồi xuống bên cạnh ông, nhẹ nhàng vỗ lên vai ông, mềm giọng dỗ dành: "Anh nói xem sao lại tức giận rồi." Bà thở dài, "Em biết anh đang tức giận chính bản thân mình."

Lời này đâm trúng vào lòng Bối Hồng, ông cảm thấy tự trách về cách bản thân mình đã dạy dỗ Bối Sơ Nhan bao năm nay, ông vẫn luôn chú trọng vào học hành và phát triển tài năng của Bối Sơ Nhan, lại quên không dạy cho con bé cách làm người, cách sống sao cho đúng. Ở một khía cạnh khác, ông nghĩ đến mười năm nay ông đều thiên vị con gái lớn, dẫn đến trong suốt quá trình con gái nhỏ vừa bị tổn thương về tai vừa không được sự quan tâm của ông.

Nếu như lúc đó ông quan tâm Bối Doanh Doanh nhiều hơn, kiên nhẫn làm bạn với con bé một chút, ít so sánh với Bối Sơ Nhan một chút, có lẽ Doanh Doanh sẽ không thu mình tự kỷ, sợ hãi ông như vậy.

Ông không làm tốt vai trò của một người bố, khiến con gái nhỏ của ông thiếu sự yêu thương của bố ròng rã mười năm trời. Mười năm này, có khả năng một đời ông cũng không trả hết.

Hai người đang nói chuyện, Bối Doanh Doanh đi đến, "Bố mẹ, hai người không ăn cơm ạ?"

Viên Man Hà nở nụ cười, nắm lấy tay cô, "Doanh Doanh ăn cơm trước đi, bố mẹ vào liền."

Cô gật đầu, Bối Hồng hỏi cô: "Doanh Doanh cũng sắp chuẩn bị khai giảng rồi, ngày mai bối dẫn Doanh Doanh đi bảo tàng Khoa học và Công nghệ nhé? Con có muốn đi chơi không nào?"

Bối Doanh Doanh giật mình, cô gật đầu đồng ý.

Buổi tối, Bối Trại Nga giữ bọn họ lại ngủ lại ở nhà bà một tối. Bối Hồng nói ngày mai ông còn phải đưa con gái nhỏ đi chơi, phải về nhà sớm một chút.

Bối Sơ Nhan đi theo bọn họ ra đến cửa, nhìn bọn họ chuẩn bị rời đi, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Bố mẹ, hai người thật sự không tha thứ cho con sao..." Hai mắt cô ta đầy nước mắt.

Bối Hồng đứng lại, một lúc sau mới lên tiếng:

"Ngày mai tôi sẽ cho người chở cô ra sân bay."

Sau khi Bối Sơ Nhan ra miền Bắc học đại học, cuối cùng cũng đến tháng tám, rất nhanh học kỳ mới đã đến.

Buổi tối trước khi chính thức đi học, Viên Man Hà mang quần áo đã gấp gọn vào phòng cho Bối Doanh Doanh. Bà nhìn thấy con gái đang chuẩn bị cho bài tập cho ngày mai, đi đến bên cạnh con gái cười nói: "Buổi tối đừng học bài quá trễ, ngày mai là ngày đầu tiên của năm lớp mười hai, cần phải có tinh thần tốt mới được."

Cô nắm lấy tay của mẹ, ngửa đầu nói: "Mẹ, con có hơi lo lắng."

Mẹ cúi người xuống nhìn vào mắt cô, "Không có chuyện gì phải lo lắng hết, thật ra mẹ không hy vọng con trở thành một mọt sách chỉ biết học hành. Học tập không phải chuyện quan trọng nhất, điều mẹ hy vọng nhất là Doanh Doanh của mẹ mỗi ngày đều thật vui vẻ."

"Dạ, con biết rồi ạ."

"Đúng rồi, bố nói ngày mai sẽ tự đưa con đến trường đó."

Cô giật mình, "Bố không phải đi làm sao ạ?"

"Ông ấy nói con lớn từng này rồi còn chưa từng đi họp phụ huynh cho con lần nào, cho nên ông ấy muốn dành nhiều thời gian cho con hơn. Hơn nữa ngày mai có bố đi cùng Doanh Doanh cũng không phải lo lắng nữa."

Cô cụp mắt xuống, "Thật ra trong khoảng thời gian này, bố đối với con rất tốt. Con có chút không quen lắm..."

Viên Man Hà mỉm cười: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, con là bảo bối của bố mẹ, chúng ta không thương con thì thương ai?"

Bối Doanh Doanh gật đầu, mẹ dặn dò cô thêm vài câu sau đó rời khỏi phòng, Bối Doanh Doanh thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn tấm ảnh ngày bé chụp với bố mẹ đặt ở trên mặt bàn.

Thật ra cô có thể cảm nhận được, Bối Hồng đối với cô cực kỳ dịu dàng cũng rất chiều chuộng, ông đang cố gắng hết sức để đền bù cho cô, chữa lành vết nứt giữa bố con bọn họ.

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi đã lớn dần và thấm vào trong xương, cùng với sự xa lạ và thiếu thốn tình yêu thương của bố, không thể chữa lành trong một sớm một chiều.

Cô ấy tựa đầu vào khuỷu tay, buông một tiếng thở dài.

Ngày mùng một tháng chín, Nhiệt độ còn lại trong mùa hè kèm theo ánh mặt trời chiếu lên cánh cổng trường rộng mở.

Sáng sớm, một chiếc Lincoln lái vào trường trung học Cao Lâm khiến mọi người chú ý. Xe dừng lại, cửa sau mở ra, chiếu giày vải trắng bước từ trong xe ra lọt vào tầm mắt của mọi người.

Nhìn lên trên, cô gái mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh đậm, váy tây và áo sơ mi được ủi phẳng phiu, cuối cùng thì khuôn mặt ngọt ngào của cô gái đạp vào mắt bọn họ.

Cô gái có gương mặt trắng hồng, đẹp tựa như được đúc từ ngọc ra, mắt ngọc mày ngài. Làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời chiếu sáng dường như đang lấp lánh. Trên môi hồng nhạt, bờ môi hơi mím lại. Nếu bạn học đi trên đường tò mò ngoái lại nhìn, cô sẽ ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Bối Hồng đi đến bên cạnh Bối Doanh Doanh, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi đến phòng làm việc của thầy hiệu trưởng nói chuyện vài câu."

Sau khi hết tiết đọc sách buổi sáng, Bối Doanh Doanh mới được thả cho về phòng học. Kỷ Diệu thấy cô, không khỏi che miệng cười trộm: "Hôm nay có bạn học nói thấy bố của cậu đưa cậu đến trường nha, dáng vẻ như thiên kim tiểu thư đó nha, sáng sớm lại có người đăng bài tỏ tình với cậu."

Bối Doanh Doanh cong môi cười, vỗ đầu cô ấy, "Sao chuyện gì cậu cũng biết thế?"

"Hì hì." Cô ấy đến bên cạnh cô nói nhỏ vào tai cô, "Nhưng mà Du Hàn đợi cậu rất lâu rồi đó."

Bối Doanh Doanh ngồi xuống ghế của mình, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Du Hàn, cô chủ động giải thích chuyện sáng nay phải đến phòng thầy hiệu trưởng một chuyến. Du Hàn không nói gì, lấy túi bánh rán vừng cùng sữa đậu nành trong ngăn bàn ra đưa cho cô.

Hai mắt của cô sáng lên: Wow sao cậu mua bánh này!"

Anh xoay cái bút trong tay, giọng thản nhiên: "Không phải tối hôm qua cậu vẫn cứ nhắc mãi muốn ăn bánh rán vừng sao?"

Viên Man Hà cho rằng bánh rán vừng quá nóng cho nên hiển nhiên bánh rán vừng sẽ không xuất hiện trên bàn ăn. Tối hôm qua cô gái nhỏ trước khi đi ngủ gọi điện thoại cho anh, miệng liên tục lải nhải mấy câu, "Mình muốn ăn bánh rán vừng, cô chỉ là nói đùa lại không ngờ anh sẽ thật sự nghe lọt vào tai.

Cô vui vẻ cầm lấy một cái bánh rán vừng lên cắn một miếng, thỏa mãn híp mắt: "Du Hàn thật tốt."

Khóe miệng anh cong lên, nhéo mặt cô một cái, "Sao lại dễ dỗ vậy hả?"

"Bởi vì là cậu mua cho tới mà..." Cô nhỏ giọng nói chỉ đủ cho anh nghe thấy.

Anh hài lòng, bàn tay ở dưới gầm bài nắm lấy tay cô. Lúc này Lão Trương chủ nhiệm mới của bọn họ từ bên ngoài cửa lớp đi vào, lên tiếng đánh gãy âm thanh ồn ào trong lớp.

"Cả lớp yên lặng một chút nào, thầy thông báo một chút, lớp chúng ta hôm nay sẽ có bạn học mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào."

Sao? Lại là bạn học mới!

Mọi người thò đầu nhìn về phía ngoài cửa, ai cũng đều mong ngóng xem là bạn nam hay nữ, đến khi có một dáng vẻ một bạn học nữ mập mạp đi vào trong lớp.

Cô ấy vui vẻ giới thiệu bản thân với mọi người, "Mình tên là Kế Vũ, rất vui được làm quen với các bạn."

Lão Trương chỉ về phía chỗ ngồi trống bên cạnh Kỷ Diệu, ra hiệu cho cô ấy ngồi ở đó. Sau khi Kế Vũ ngồi xuống, quay qua nhìn Kỷ Diệu và bàn bên dưới của Bối Doanh Doanh, lấy một hộp bánh quy lớn từ trong cặp sách ra, cực kỳ nhiệt tình: "Này, các cậu ăn bánh quy không?"

Kỷ Diệu ngạc nhiên: "Sao cậu mang theo một hộp lớn thế?"

"À thì mình chưa ăn sáng."

"Wow một mình cậu ăn một hộp luôn?"

"Ừa, mẹ mình còn sợ mình ăn không đủ." Kế Vũ sờ gương mặt mập mạp của bản thân, "Thích ăn không phải là một cái tội đâu."

Kế Vũ chia bánh quy cho Kỷ Diệu đang ngạc nhiên, cũng chia cho Bối Doanh Doanh. Sau khi thân thiết hơn, bọn họ phát hiện Kế Vũ là một người ăn hàng chính hiệu. Ba cô gái đều tâm đắc với đề tài “sáng nay ăn gì”, rất nhanh đã trở thành những người bạn thân thiết.

Sau khi chuông vào học vang lên, Kế Vũ và Kỷ Diệu cuối cùng cũng quay lên, Bối Doanh Doanh cười nói với Du Hàn:

"Cậu có cảm thấy bạn học mới rất đáng yêu không? Lần đầu tiên mình thấy một bạn nữ không sợ béo, còn ăn rất vui vẻ như vậy nữa."

"Không để ý lắm." Anh cúi đầu làm bài tập.

Cô nghiêng đầu hỏi: "Nếu có một ngày mình trở nên cực kỳ thích ăn như vậy, cậu sẽ còn thích mình không?"

Lần này cuối cùng anh cũng quay đầu sang, một lúc sau, trêu ghẹo cô: "Tôi không ngại nuôi cậu thành một bé heo đâu."

"..." Cậu mới là heo đó!

Cô hậm hực không thèm để ý đến anh.

Giáo viên tiếng Anh đang giảng bài trên bục giảng. Cô nhìn nửa cái bánh rán vừng trong ngăn bàn, do dự một lúc, đẩy qua phía anh trả lại anh.

Một lúc sau, lại lấy ra nhìn một chút...

Rồi lại trả về.

Lần thứ ba, cuối cùng cô cũng không nhịn được, cúi đầu xuống nhanh chóng cắn một miếng, đúng lúc này ——

"Doanh Doanh, em trả lời xem câu này chọn đáp án nào."

Giọng nói dịu dàng của giáo viên tiếng Anh vang lên.

Cô gái nhỏ mới cắn một miếng bánh rán vừng còn chưa kịp nuốt, lúc này cô ngây người không biết làm gì.

Cô hoảng hốt còn chưa kịp ngẩng đầu, nam sinh bên cạnh đột nhiên đứng lên thay cô. Cô ngẩng đầu muốn nhìn xem, đầu bị anh ấn xuống.

Ưm ưm ưm [QAQ].

Cả lớp vang lên tiếng ồn ào, giáo viên tiếng Anh dường như phát hiện cái gì, cười hỏi: "Du Hàn, em có ý gì đây, muốn thay bạn cùng bàn trả lời câu hỏi?"

"Vâng."

"Vậy Doanh Doanh làm sao thế, sao cứ cúi đầu nãy giờ hả?" Cô giáo đi xuống bục giảng.

Nam sinh cúi đầu nhìn cô một chút, sau đó mở miệng, bên môi có ý cười rất nhạt ——

"Cậu ấy vừa mới bị em bắt nạt rồi khóc."

- -----oOo------