edit: Olwen
Nam sinh nói xong lời này, ngồi thẳng người, Bối Doanh Doanh cảm thấy có một dòng điện chạy qua toàn thân, da trên cổ như có lửa đốt, nhanh chóng nóng lên.
Cô xấu hổ vùi đầu vào bài thi, không dám nhìn cậu, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả tay cầm bút cũng đổ mồ hôi.
Cô liếʍ môi, thấy cậu không để ý, lùi một chút, sau đó lại nhìn —
Rồi lại lùi một tý…
Du Hàn thấy cô ngày càng lùi ra xa, y như một con thỏ nhỏ, đôi mắt ướŧ áŧ chuyển động, dáng vẻ sợ hãi.
Mẹ kiếp đáng yêu vãi.
Cô cúi đầu định giả chết, đột nhiên cảm nhận được hơi thở của nam sinh đang ở gần.
Cô lùi thêm hai bước nhỏ, ai ngờ cậu tiến một bước lớn, đến gần cô. Nam sinh nhịn cười, thấp giọng hỏi: “Trốn cái gì? Lại sợ tớ à?”
Bối Doanh Doanh: …
Khuôn mặt cô đỏ ửng chưa kịp hết lại thêm một tầng đỏ nữa, giọng nói nhỏ như muỗi: “Không có…”
“Vậy ngồi xa thế làm gì, sao tớ giảng bài cho cậu được, hả?”
Giọng nói nam sinh trầm thấp, âm cuối được cậu nói thấp hẳn, như đang dỗ dành.
Cô xấu hổ đến mức sắp khóc, đẩy bài thi đến trước mặt cậu.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng về phía cô, ung dung cảnh cáo cô: “Lần sau xem cậu còn dám mất tập trung không.”
Bối Doanh Doanh: Hu hu hu.
Cậu lấy bút từ trong tay của cô, đang định bắt đầu giảng bài thì có người đẩy cửa vào.
“Ở đây nhỉ…”
“Hey anh Hàn —”
Hai nam sinh đi vào, thấy Du Hàn đang ôm một cô gái trong lòng, tư thế mờ ám.
Hai người: Mẹ nó???!!!
Lập tức bị kinh sợ đến nỗi không nói lên lời.
Bối Doanh Doanh thấy tiếng động ngoài cửa, quay đầu thấy ánh mắt tò mò của bọn họ, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh Hàn… Hai người… Hình như bọn em đến không đúng lúc phải không?”
Trong lòng họ như ngựa phi nước đại, hồi học lớp mười, Du Hàn hoàn toàn không gần gũi với con gái, bình thường ở lớp cũng chưa từng chủ động nói chuyện với nữ sinh, bọn họ đều trêu Du Hàn bị lãnh đạm*, chứ đừng nói là ở chung một phòng với con gái!
*Lãnh đạm: không có biểu hiện tình cảm, tỏ ra không muốn quan tâm đến (Theo GG)
Mà bây giờ, phá vỡ tam quan*.
*Tam quan(三观): thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới. Tam quan được cấu thành từ 3 yếu tố gồm: thế giới quan hay vũ trụ quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Không ngờ lên lớp mười một, anh Hàn đã mở ra được thất tình lục dục*.
*Thất tình chính là 7 sắc thái biểu cảm khác nhau của con người: vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục. Lục dục là 6 nguyên nhân khiến cho con người đem lòng yêu mến một ai đó: Sắc dục, hình mạo dục, uy nghi tư thái dục, ngôn ngữ âm thanh dục, tề hoạt dục, nhân tương dục. Thất tình lục dục có thể khiến con người ta mất đi lý trí và không kiểm soát được bản thân.
Du Hàn còn chưa kịp đùa đủ, lúc này những ý nghĩ trong lòng lại bị bọn họ nói ra, cậu đứng dậy, bình tĩnh nói: “Hai người đến hơi muộn đấy. Hai người này là bạn học hồi lớp mười của tớ, Vương Thụ Trạch, Viên Gia. Đây là Bối Doanh Doanh.”
Vương Thụ Trạch to cao, nước da ngăm đen, từ trước đến nay, cậu được đặt cho biệt danh “Than đen”, Viên Gia rất nhã nhặn*, đeo kính, có dáng vẻ thư sinh, nhưng thật ra cậu rất “nhây”.
*Nhã nhặn: lễ độ, đúng mực trong quan hệ tiếp xúc.
Vương Thị Trạch vỗ đầu: “À, hóa ra cậu là Bối Doanh Doanh! Bọn tớ còn tưởng cậu là bạn gái của anh Hàn.” Hóa ra là đồng đội.
Cô xua tay, gấp gáp phủ nhận: “Không phải…”
Vương Thụ Trạch, Viên Gia: Đã hiểu, một thời gian sau sẽ phải.
Nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của hai người, cô không hiểu, quay đầu nhìn Du Hàn, sau đó người kia liếc bọn họ một cái: “Uống gì không? Không uống thì bắt đầu vào chuyện chính.”
“Uống, nhất định phải uống, anh Hàn mời đúng không? Em phải uống hai cốc.”
Du Hàn nhếch miệng: “Tôi mời cậu hẳn ba cốc, cậu không uống hết thì đừng có đi học.”
“Anh nói đấy nhé. Ông chủ lên đơn.”
Bối Doanh Doanh thấy họ thực sự gọi ba cốc, sau khi đồ lên, Vương Thụ Trạch cầm ống hút đồng thời hút cả ba cốc, cô kinh ngạc.
Viên Gia cười: “Tớ giải thích một chút, cậu ấy bị hỏng thận nên uống hơi nhiều nước.”
“Sụt sụt —” (tiếng uống nước)
Du Hàn nhìn nước trên bàn, nhíu mày: “Vương Thụ Trạch uống đủ không.”
“Viên Gia con mẹ nó cậu mới hỏng thận!”
Viên Gia cười ra tiếng: “Được rồi tôi làm sao bằng cậu được, một tuần hai lần…”
Bối Doanh Doanh hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, nghi hoặc nhìn Du Hàn, sau đó có một ánh mắt lạnh băng nhìn về phía đối diện, Viên Gia lập tức nhận ra còn nữ sinh, lập tức ngậm chặt miệng.
Bốn người bắt đầu nói chuyện chính, trước đó Viên Gia từng tham gia thi biện luận, đã có kinh nghiệm, nói cho bọn họ khái quát về quá trình thi đấu.
Bối Doanh Doanh nghe xong, mới muộn màng nhận ra thi biện luận không dễ như trong tưởng tượng, nó đòi hỏi phải có kiến thức sâu rộng và bản lĩnh, suy luận logic, khả năng truyền đạt phải có sức thuyết phục, phải bình tĩnh khi đứng trên sân khấu.
Không phải là một việc dễ dàng gì.
“Doanh Doanh nếu là lần đầu tham gia, hay là thử thi ở phần đầu?” Biện luận tương đối dễ, nhưng ở phần mở đầu, như mò kim đáy biển, ấn tượng đầu tiên với giám khảo rất quan trọng.
Thi biện luận được chia thành bốn người biện luận về các mặt khác nhau của vấn đề, ngoài biện luận tự do, những người biện luận khác sẽ tiến hành phát biểu trong các lượt tiếp theo, ví dụ như chất vấn, nhận xét, kết luận, vân vân và mây mây.
Cô gái rối rắm gật đầu, Viên Gia cười: “Xem ra cậu vẫn hơi lo lắng? Thật ra cũng giống như đứng phát biểu thôi, cậu từng tham gia mấy sự kiện tương tự chưa?”
“Chưa…”
Du Hàn mở miệng: “Dám đăng ký tham gia thi đã là rất dũng cảm rồi, trước đó chưa có kinh nghiệm cũng không sao.”
Trong lòng Bối Doanh Doanh ấm áp: “Tớ cảm thấy còn cần chút thời gian nữa để chuẩn bị, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức sẽ không cản trở mọi người đâu.”
Vương Thị Trạch uống trà sữa, xua tay: “Không đâu tớ mới là người cản trở, tớ căng thẳng là xoắn lưỡi, nếu không phải bố tớ bắt tớ tham gia mới cho tiền sinh hoạt, tớ cũng chẳng dám tham gia.”
Nhà Vương Thụ Trạch giàu có, nhưng cậu ấy lại không thích đọc sách, dù người trong nhà có dịu dàng hay mắng mỏ, dùng mọi cách để cậu ấy ngoan ngoãn đi học một chút, Viên Gia là bạn cùng bàn của cậu ấy, nên lần này thi biện luận cậu ấy đã bị réo tên.
Sau khi nghe mọi người cổ vũ, trong lòng cô cũng bình tĩnh chút ít, thấy sắp đến giờ vào học, bốn người định rời đi.
Trước mặt Vương Thụ Trạch có ba cốc trà sữa, tất cả đều hết…
Vương Thụ Trạch vỗ bụng: “Anh Hàn, nói lời phải giữ lời.”
Du Hàn: “Cậu lợi hại.”
“… Vương Thụ Trạch, cậu đừng có mà làm ra vè nghèo rớt mồng tơi.” Viên Gia nói.
Bối Doanh Doanh đi theo Du Hàn đến quầy thu ngân, cô tò mò hỏi: “Bình thường cậu ấy cũng uống như thế à?”
Du Hàn cười: “Cậu ấy thích uống trà sữa.”
Chủ quán nhìn hóa đơn: “Chào quý khách, tổng cộng là 83 tệ, mấy ngày nay khai trương nên giảm giá còn 73 tệ.”
Du Hàn lấy điện thoại ra, Bối Doanh Doanh nhẹ giọng gọi cậu: “Để tớ thanh toán được không?”
Cậu nhìn cô một cái, tiếp tục động tác trên tay: “Không cần.”
“Nhưng mà…”
Quầy thu ngân vang lên “Đã nhận được tiền”, Du Hàn đi ra cửa, cô đuổi theo: “Du Hàn, hay tớ chuyển tiền cho cậu nhé? Tớ nghĩ cậu không nên tiêu tiền tiêu vặt linh tinh như này…”
Cô còn chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng của cậu chen ngang: “Cậu nghĩ tớ mời không nổi sao?”
Cô sợ run lên, cảm thấy cậu nhất định hiểu sai ý của cô. Có lẽ vì tình hình kinh tế gia đình của cậu, nên khi nói đến vấn đề tiền bạc lòng tự trọng của cậu rất lớn, vừa rồi cô muốn trả tiền, là không muốn tạo gánh nặng trong lòng mình, nhưng lại không nghĩ đến lòng tự trọng của nam sinh ở vấn đề này.
Nam sinh đi ở phía trước, cảm giác tay áo bị kéo nhẹ, thấy cô ngẩng khuôn mặt trái xoan trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt trong veo, giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Tớ không nghĩ như thế. Du Hàn, cậu không được hiểu lầm tớ.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, khiến cảm xúc lo lắng và mất bình tĩnh của cậu tiêu tan, cậu sợ hãi nhìn cô một cái, cảm xúc không thể kìm nén, thế là lại dời ánh mắt, nhàn nhạt nói “Ừ”.
Cô nhìn điện thoại: “Vậy chúng ta đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất!”
Cô chạy bước nhỏ đến ngã tư đường chờ đèn xanh, lúc này có rất nhiều học sinh, xe cộ cũng rất nhiều, cô quay đầu thấy Du Hàn vẫn còn ung dung chậm rãi đi đến.
Người này trái lại không chút vội vàng.
Cô quay lại đi bên cạnh cậu, nghe thấy cậu bất đắc dĩ nói: “Chạy làm gì? Không phải vẫn phải đợi sao.”
Cô bĩu môi, ngẩng đầu nhìn thấy đã chuyển sang đèn xanh: “Đi thôi!”
Cô đang muốn đi về phía trước như mọi người, đột nhiên vai bị ai đó kéo không cử động được, cô ngẩng đầu thấy đường cong hàm dưới lưu loát của cậu, cậu nhìn cô — —
“Đợi một chút, không được đi nhanh như vậy, rất nhiều người.”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng, xấu hổ không dám nhìn cậu, đợi đến khi mọi người đã đi gần hết, nam sinh di chuyển bàn tay đang ôm vai cô lấy đi chiếc cặp, đẩy nhẹ một cái: “Đi thôi.”
Cô đi theo, mơ hồ cảm thấy cậu vẫn chưa buông tay…
Sao cứ có cảm giác cậu đi cùng một đứa trẻ???
–
Mấy ngày sau, trường học thông báo, tất cả các học sinh tham gia thi biện luận buổi chiều sẽ tập hợp tại tầng hai của tòa nhà, để thông báo về lịch thi đấu.
Sau khi tan học, Bối Doanh Doanh cùng Du Hàn đi đến địa điểm quy định, hôm nay bọn họ tan học sớm, nên lúc này còn rất nhiều người chưa đến.
Du Hàn gửi tin nhắn cho Vương Thụ Trạch, sau đó đưa cô đi ngồi ở ghế sofa.
Cô ngồi trên ghế, cậu dựa ở bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại, cô chống cằm nhàm chán: “Du Hàn…”
Cậu quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Có phải cuối tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu thi đấu trận đầu tiên đúng không?”
“Đúng vậy.” Cậu lại hỏi: “Chuyện gì sao?”
Cô còn chưa trả lời, đã nghe thấy giọng nói truyền đến từ cửa — —
“Sơ Nhan, lần này chúng ta cường cường liên thủ, đi thi ở tỉnh tuyệt đối không có vấn đề gì.”
“Cậu nói xem cậu bận như vậy còn có thời gian chuẩn bị cái này, quá là xuất sắc?”
“Còn ổn phải cố gắng…”
Bối Doanh Doanh nghe thấy giọng nói quen thuộc quay đầu, thấy Bối Sơ Nhan cùng ba nữ sinh đi đến.
Đứng ở giữa là Bối Sơ Nhan buộc tóc đuôi ngựa, môi đỏ cong cong, xinh đẹp động lòng người.
Cô ấy đi vào, mắt lướt nhìn một vòng, không ngờ thấy Bối Doanh Doanh đang ngồi, bốn mắt nhìn nhau.
Nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất.
Điều làm cô khϊếp sợ hơn là, bên cạnh Bối Doanh Doanh — Du Hàn đang đứng.
Sao bọn họ lại ở đây???!!!
Bối Doanh Doanh cảm giác như cái gai trong lòng cô lần nữa xuất hiện, cô ép bản thân thu hồi ánh mắt, nhưng thật ra Du Hàn hoàn toàn đem phản ứng của cô vào mắt, nhẹ nhàng nói với Bối Doanh Doanh — —
“Cuối cùng thì cũng biết vì sao cậu đi thi biện luận.”
Cô giật mình, cô không biết nên nói như nào với Du Hàn là cô tham gia thi là vì nghe được Bối Sơ Nhan cũng sẽ tham gia, cô muốn cho bản thân một cơ hội, đánh bại Bối Sơ Nhan.
Chỉ là tâm tư như vậy, liệu cậu có cảm thấy cô quá thực dụng…
Không ngờ, cậu hơi cúi đầu nói với cô:
“Tốt lắm, mấy lời của tớ cậu đều đã tiếp thu.”
Bối Doanh Doanh nhẹ nhõm thở ra, nhưng ánh mắt của Bối Sơ Nhan từ đầu đến cuối đều nhìn về phía này, giống như theo dõi nhất cử nhất động của cô với Du Hàn, cô cảm thấy bực mình.
Cô đứng lên: “Tớ đi vệ sinh.”
Một lúc sau, cô từ nhà vệ sinh đi ra, phát hiện Bối Sơ Nhan đứng một mình ở cửa.
Cô biết Bối Sơ Nhan nhất định sẽ đến tìm mình.
Cô đi ra ngoài, xung quanh không bóng người, Bối Sơ Nhan khoanh hai tay trước ngực, cau mày, một đống câu hỏi rơi xuống: “Sao mày lại ở đây? Không lẽ mày cũng tham gia thi biện luận?”
Bối Doanh Doanh nhìn chằm chằm Bối Sơ Nhan, nửa ngày mới nói: “Không được sao?”
Bối Sơ Nhan khó tin: “Mày??? Tham gia thi biện luận?” Cô cười: “Là bị giáo viên bắt tham gia sao?”
Cô nhìn nụ cười chế nhạo của chị mình, khóe môi hơi cong lên: “Là em tự nguyện đăng ký.”
Bối Sơ Nhan cảm thấy đây là điều khiến cô thấy kinh ngạc nhất trong năm nay, vậy mà cô em gái hướng nội không thích nói chuyện lại muốn tham gia thi biện luận.
“Có phải mày bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?” Bối Sơ Nhan hỏi: “Cuộc thi này không hợp với mày đâu, ngay cả nói chuyện mày cũng nói không rõ ràng, vẫn là nên đừng đi ra ngoài làm mất mặt.”
Bối Doanh Doanh run lên, miệng nở nụ cười: “Làm sao, không phải lúc trước chị rất muốn tôi tham gia thi hay sao?”
Bối Sơ Nhan: “…”
Không hiểu sao, trong lòng cô dâng lên cảm giác không thoải mái, giống như một người nhát gan đột nhiên thay đổi, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Trong lòng cô, Bối Doanh Doanh vĩnh viễn là một kẻ quái dị.
“Còn… Du Hàn thì sao? Mày giải thích thế nào về việc mày ở chung một chỗ với cậu ta?” Bối Sơ Nhan thu lại nụ cười trên mặt.
“Du Hàn là đồng đội của tôi.”
Bối Sơ Nhan sửng sốt, sau đó nghe thấy cô nói câu tiếp — —
“Mà tôi ở cùng với cậu ấy, sao lại phải giải thích với chị?”
Bối Sơ Nhan nghe vậy, nắm chặt tay: “Mấy lời lúc trước tao cảnh cáo với mày mày xem như gió thoảng qua tai sao? Tao đã nói với mày là Du Hàn rất ghê tởm, mày không nghe ra sao!”
“Là loại người như nào tôi tự mình biết.” Bối Doanh Doanh cười: “Tôi về trước, không lại có người thấy chúng ta nói chuyện, lại gây thêm rắc rối cho chị.”
“Mày…” Bối Sơ Nhan nhìn bóng lưng rời đi của cô, cảm giác như bị đánh một cái, nghẹn cả lòng.
Mấy giây sau, cô nghĩ đến gì đó, trong lòng lại cảm thấy dễ chịu.
Bối Doanh Doanh tham gia thi biện luận thì sao? Kết quả cô đã sớm đoán ra, Bối Doanh Doanh căn bản không ảnh hưởng đến kết quả của việc cô đi thi tỉnh, nó tham gia ngược lại tự chuốc nhục.
Hơn nữa, không có khả năng là Du Hàn thích Bối Doanh Doanh.
Bối Sơ Nhan lạnh giọng cười.
Cậu ta ngay cả cô cũng thấy chướng mắt…
Huống hồ là Bối Doanh Doanh.
–
Bối Doanh Doanh quay lại chỗ chờ, Du Hàn vẫn ở chỗ cũ, cô đi đến, hỏi Vương Thụ Trạch và Viên Gia đến chưa.
“Bọn họ vào trước rồi.” Du Hàn thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, sau đó thấy Bối Sơ Nhan đi ra từ phòng vệ sinh, thì đoán được nguyên nhân.
“Chị ta tìm cậu?” Cậu nói.
“… Ừ.” Cô mím môi: “Dù sao tớ cũng quen rồi.”
Từ nhỏ đến lớn, bất luận cô làm gì, Bối Sơ Nhan đều âm thầm hoặc ngay trước mặt bố mẹ đâm cô một nhát.
“Bối Doanh Doanh, ngẩng đầu.”
Cô nghi hoặc nhìn lên, sau đó đầu bị cậu giữ chặt, bắt cô đối mặt với ánh mắt dịu dàng của cậu — —
“Mấy chuyện này sẽ càng ngày càng ít đi thôi, cậu đừng lo lắng.”
Cậu sẽ ở bên cạnh và đi cùng cô.
–
Buổi chiều lúc tập hợp, trường thông báo lịch thi cụ thể của cuộc thi biện luận. Lần này được chia thành vòng sơ loại, bán kết và chung kết, sẽ thi từng khối một, sau đó sẽ chọn ra đội xuất sắc nhất của trường, đi thi tỉnh tranh tài với các trường khác, đội chiến thắng có thể sẽ được nhận nhiều tiền thưởng và phần thưởng khác nhau.
Bọn họ bầu Viên Gia làm đội trưởng, lấy tên đội là “NR”, có nghĩa là “no rival” (Không có đối thủ), Vương Thụ Trạch mắng như học sinh cấp hai, nhưng Viên Gia kiên quyết khẳng định: “Cái tên này rất là kiêu ngạo.”
Vương Thụ Trạch: …
Nhưng mà Viên Gia rất không may mắn, rút thăm đối thủ ở vòng sơ loại là đội “Không sợ”, năm ngoái đội “Không sợ” thua đội của Bối Sơ Nhan, tức họ là á quân.
Sau khi kết thúc, cả người Vương Thụ Trạch giống như quả cà tím: “Chúng ta có khi không cả qua vòng sơ loại, bọn họ đều là những người kỳ cựu.” cậu bực bội đánh Viên Gia: “Sao mày có thể đen thế chứ!”
Viên Gia cũng không biết nói gì, vì năm ngoái lúc thi đấu, cậu cũng bị đánh bại bởi đội “không sợ”, thực lực của bọn họ rất mạnh, cậu cố tỏ ra mạnh mẽ: “Mày chưa gì đã muốn rút lui rồi à, Vương Thụ Trạch mày không được sợ…”
“Tôi đây rất bình tĩnh và tỉnh táo!”
“Thôi đừng có nói dối, mày sợ thì có…”
Hai người lao vào cãi nhau, nam sinh đi phía trước đột nhiên quay đầu, phun ra mấy chữ lạnh nhạt: “Cãi nhau đủ chưa? Bây giờ về đi, trực tiếp nói với giáo viên là không thi nữa, tôi ở đây chờ hai cậu.”
Vương Thụ Trạch và Viên Gia dừng bước, rơi vào im lặng.
“Du Hàn, em chính là cảm thấy… Chúng ta căn bản đánh không lại.” Vương Thụ Trạch đá cục đá dưới chân.
Cậu ấy là một người đặc biệt giữ mặt mũi, nếu như lúc đó thua, không biết sẽ xấu hổ như nào.
“Vừa nãy tớ đi vệ sinh, nghe thấy đội trưởng đội “không sợ” với đồng đội của cậu ta nói một câu ‘Trận đầu tiên đã phải đánh mấy đứa cùi, chán chết đi được’” Du Hàn một tay đút túi, nhìn bọn họ “Nếu như không muốn khi thi đấu bị sỉ nhục, vậy thì bây giờ từ bỏ luôn, cũng tránh lãng phí thời gian.”
Bối Doanh Doanh nghe vậy, trong lòng bỗng khó chịu.
Vương Thụ Trạch nghe thấy thì xù lông lên: “Anh nói gì? Bọn họ bảo chúng ta là cùi á? Con mẹ nó cũng quá đáng! Không được em không nhịn được! Thi, còn nhất định phải thắng bọn họ!”
Viên Gia trêu cậu: “Mày lật mặt cũng hơi nhanh đấy nhở?”
“Tao… Đây không phải là lúc đầu không có động lực sao? Nếu chúng ta bỏ cuộc, không phải sẽ thành trò cười cho bọn họ sao.” Chết vinh còn hơn sống nhục.
Viên Gia vỗ vai cậu: “Được rồi, cùng lắm thì thua thôi, ai sợ thua chứ.”
“Nếu tớ mà nghiêm túc làm sao mà thua được?”
Cô nhìn tinh thần bọn họ đột nhiên dâng cao, cũng cong mày, Du Hàn quay đầu “Tớ đi trước.”
“Anh Hàn hẹn gặp lại!”
Bối Doanh Doanh vẫy tay với bọn Vương Thụ Trạch, đuổi theo Du Hàn, cô cười với cậu: “Du Hàn cậu vừa nói phát, mọi người đều khôi phục lại sự tự tin.”
“Trị bọn họ phải dùng phép khích tướng.”
“Thật ra lúc mới bắt đầu tớ cũng rất sợ.”
Cậu quay đầu nhìn cô: “Sợ cái gì?”
Bối Doanh Doanh cúi đầu, thật ra cô cũng rất quan tâm thắng thua, dù sao Bối Sơ Nhan cũng tham gia.
Cô đang nghĩ, trán bị búng một cái, nam sinh lên tiếng —
“Đừng sợ, chúng ta sẽ thắng.”
Cậu chưa từng nghĩ đến thua.
–
Buổi tối về nhà, trên bàn ăn, Bối Sơ Nhan nuốt thịt kho tàu trong miệng, nói với Bối Hồng và Viên Man Hàn chuyện chính: “Bố mẹ, con đã chính thức đăng ký tham gia thi biện luận” cô nhìn Bối Doanh Doanh, bỗng nhiên cười “Mà con vui hơn nữa vì Doanh Doanh cũng đăng ký thi nữa.”
Viên Man Hà kinh ngạc: “Doanh Doanh con cũng đăng ký sao?”
Bối Doanh Doanh thấy sắc mặt vui vẻ của Bối Sơ Nhan, gật đầu, Viên Man Hà nhìn Bối Hồng, cười nói: “Nhìn Bối Doanh Doanh xem, cũng rất được nhé.”
Bối Hồng cảm thấy hơi khó tin, Bối Sơ Nhan lại nói: “Bố mẹ, để Doanh Doanh đi trải nghiệm cũng tốt, lúc đó con cũng có thể chia sẻ chút kinh nghiệm cho em ấy.”
Bối Hồng gật đầu: “Con nhờ chị con chỉ bảo một chút, Nhan Nhan từ nhỏ đã tham gia nhiều cuộc thi biện luận, kinh nghiệm rất phong phú.”
“… Vâng ạ.”
Ăn cơm xong, Bối Doanh Doanh lên tầng, đang muốn vào phòng, Bối Sơ Nhan sau lưng gọi cô.
“Mày nên cố trân trọng cuộc tranh tài duy nhất này đi, không phải tao đả kích mày đâu, nhưng bọn mày căn bản không phải đối thủ của không sợ.” Bối Sơ Nhan cong môi “Nhưng mày cũng rất giỏi rồi, dám bước ra ngoài như này.”
Cô về phòng, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, nhìn bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, chân trời chỉ còn lại chút ánh sáng còn sót lại.
Cô khẽ thở dài.
Hoàn toàn chính xác, tương lai không ai biết được.
–
Lần này chủ đề biện luận của vòng sơ loại là “Kết bạn cần số lượng hay chất lượng”, nhóm Viên Gia chọn bên đồng ý “Nhiều bạn không bằng ít bạn nhưng chất lượng”.
Mấy hôm nay, bọn họ bắt đầu viết bản nháp, mô phỏng cuộc thi biện luận, nhưng Bối Doanh Doanh gặp vấn đề lớn. Vì chưa từng tham gia cuộc thi đấu nào, hơn nữa lại là biện luận, nên đối với một người hay xấu hổ như cô mà nói, nói to cũng là một việc khó.
Cô sẽ luống cuống, khi căng thẳng thì giọng nói lại nhỏ lại, sau đó im luôn.
“Đầu tiên, theo cá nhân tôi, thêm một người bạn tức là thêm nhiều con đường… Hôm nay tôi phải qua một con sông, tôi chỉ có thể bơi qua, nhưng những người bạn của tôi có mái chèo, có thuyền, có thuyền máy, thậm chí có thể xây một cây cầu, điều này, tạo rất nhiều điều kiện cho sự phát triển của mỗi chúng ta trong xã hội…”
Lớp học vắng tanh, chỉ có ban nam sinh đang ngồi dưới bục giảng, Viên Gia bất đắc dĩ bảo dừng lại:
“Doanh Doanh, tớ thấy cậu như này… không được. Chúng ta tạm bỏ qua về vấn đề logic xem có thể thuyết phục được giám khảo hay không, nhưng cách cậu thể hiện trên sân khấu… Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Bối Doanh Doanh mím môi, cúi đầu: “Xin lỗi, do tớ căng thẳng quá…”
Vương Thụ Trạch: “Thật ra không có gì phải lo cả, vòng sơ loại chỉ có ban giám khảo thôi, không có khán giả đâu.”
Cô thử vài lần nữa, Viên Gia vẫn ở phía dưới lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Doanh Doanh vẫn như thế, vẫn quá cẩn thận.”
Du Hàn từ đầu đến cuối im lặng không nói gì, lẳng lặng nhìn trên bục giảng.
Bối Doanh Doanh đứng trên bục giảng cũng cảm thấy chính bản thân mình nói không có sức hút, chậm rãi dừng lại, thất vọng vỗ đầu: “Xin lỗi, tớ thử lại lần nữa…”
Cô còn chưa nói xong, Du Hàn dưới bục giảng đột nhiên đứng dậy, đi lên bục giảng, nắm cổ tay cô.
Cậu nhìn Viên Gia với Vương Thụ Trạch: “Tao với cậu ấy ra ngoài một chút.”
Nói xong trực tiếp kéo cô rời đi.
Không ngờ cậu đưa cô đến cầu thang không bóng người, Bối Doanh Doanh nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu, cũng đoán được cậu chắc chắn rất tức giận.
“Du Hàn, là tớ làm liên lụy đến mọi người… Trở về tớ sẽ luyện tập thật chăm chỉ.”
Lúc đầu cô đăng ký thi biện luận là hy vọng bản thân có thể làm gì đó để thay đổi hiện trạng, đột phá bản thân, nhưng khi thật sự gánh trọng trách trên vai, mới biết được sức lực của mình nhỏ bé nhường nào.
Mỗi lần cô đứng trên sân khấu, đều đang nghĩ mọi người liệu có đang cười mình không, cô cảm thấy mình rất kém cỏi, nhưng nội tâm ảnh hưởng rất lớn khiến cô không thể nào buông tha bản thân.
Đầu ngón tay cô xoắn vào nhau, giọng nói nhẹ nhàng, giống hệt như trẻ con phạm lỗi, Du Hàn nhìn cô, lúc lâu sau mới nói:
“Đội của Bối Sơ Nhan, từng đi thi tỉnh và giành được giải nhì, chị ta và một người nữa trong nhóm được mệnh danh là tay biện luận hoàng kim, đội ấy đã giành được kết quả tốt nhất từ trước đến nay của trường.” Nam sinh tạm dừng “Nếu như mục tiêu của cậu là bọn họ, nhưng ngay cả “không sợ” cậu cũng không đấu được, cậu lấy cái gì để cùng Bối Sơ Nhan đứng trên sân khấu? Chị ta thậm chí còn đoán được cậu sẽ như thế nào khi đứng trên sân khấu.”
Đúng vậy, nếu như ngay cả “không sợ” mà cô cũng không đánh bại, cô còn lấy cái gì để khiêu chiến với đối phương.
Cô cảm nhận được hai vai bị cậu nắm chặt, cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Du Hàn:
“Chỉ cần cậu thay đổi, mọi thứ sẽ tốt hơn ngày hôm nay.”