Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 19

edit: Olwen

Du Hàn trở về chỗ ngồi của mình, hốc mắt Ti Quỳ đỏ hoe, trừng mắt với Bối Doanh Doanh, thẹn quá hóa giận.

“Cậu có ý gì? Nhìn tôi bị từ chối, cậu rất đắc ý đúng không?”

Kỷ Diệu bĩu môi: “Đáng đời, ai bắt bình thường cậu thích nhiều chuyện.”

Ti Quỳ nắm chặt tay, hất cằm lên, mặt vẫn không mất đi sự kiêu ngạo: “Du Hàn từ chối tôi thì sao? Không phải Bối Doanh Doanh vẫn không thể ngồi cùng bàn với cậu ấy sao.”

Cô tức giận rời đi.



Du Hàn ngồi ở chỗ của mình, quay bút, không thể làm bài. Cậu ngẩng đầu nhìn Bối Doanh Doanh ở tổ ba, trong lòng xuất hiện cảm giác khó chịu.

… Mấy câu cậu vừa nói còn chưa đủ sao?

Vừa rồi cậu nói với Ti Quỳ, không phải là để Bối Doanh Doanh chuyển về sao?

Đang nghĩ ngợi, Tăng Đông với Lạc Phàm đi đến: “Anh Hàn, mấy ngày rồi không gặp anh, em nhớ anh muốn chết.” Tăng Đông ngồi vào ghế bên cạnh Du Hàn.

Lạc Phàm cười: “Hôm qua Tăng Đông động kinh, nó lôi em đi uống rượu, em đoán nó chưa tỉnh rượu đâu.”

Tăng Đông trợn mắt: “Mày mới chưa tỉnh rượu. Mà này, anh Hàn, sao Doanh Doanh còn chưa chuyển chỗ?”

Du Hàn run lên, rơi vào trầm mặc.

Lạc Phàm ngồi vào ghế phía trước Du Hàn, có chút khó tin: “Anh Hàn… hôm đi núi An Sơn… Không phải hai người đã làm hòa rồi à?”

Tăng Đông gật đầu: “Đúng thế anh Hàn, sao cậu ấy vẫn chưa chuyển về, hay cậu ấy không muốn?”

Du Hàn vốn còn đang lo lắng với bực bội, lạnh lùng nhìn hai người họ một cái: “Hai bọn mày quản hơi nhiều rồi đấy.”

“Anh Hàn anh đừng không thừa nhận, em hiểu anh mà, em có cách để Bối Doanh Doanh chuyển về!”

Lạc Phàm: “Cút, mày thì có thể nghĩ được cái gì tốt đẹp chứ.”

Tăng Đông giậm chân: “Em nói thật! Cam đoan trong thời gian một ngày có thể làm cho Bối Doanh Doanh chuyển về đây! Lừa hai người em là chó!”

Giọng cậu bé hẳn xuống.

Ánh mắt nhìn bài thi của Du Hàn cuối cùng cũng chuyển sang phía cậu.

“Nói đi.”



Khi bắt đầu tiết đọc buổi sáng, đại diện lớp Ngữ Văn lên bục giảng mở ppt, nói với mọi người: “Không được nói chuyện, lấy giấy kiểm tra ra làm bài kiểm tra.”

Bối Doanh Doanh lấy giấy kiểm tra ra, nhìn Trịnh Hi: “Cậu muốn một tờ không?”

“Có, hình như tớ quên mang đi rồi…”

Cô lần nữa cúi đầu nhìn vào ngăn bàn, đột nhiên cảm giác có gì đó chọc vào lưng mình, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện sau lưng không có ai, chỉ có Tăng Đông đang quét rác ở gần tấm bảng đen phía sau.

Cậu ấy ngâm nga hát trong lúc quét rác, giống như không hề liên quan gì đến cậu ấy.

Cô nghi hoặc nhíu mày.

“Doanh Doanh?” Trịnh Hi gọi cô: “Sao thế?”

“Không có gì…”

Bối Doanh Doanh nghĩ là mình bị ảo giác, ai ngờ vừa bắt đầu chép bài, sau lưng lại bị ai đó nhẹ nhàng chọc một cái!

Cô quay đầu lần nữa, mọi người vẫn đang làm việc của mình.

Rốt cuộc là ai?

Cô đang buồn bực, Tăng Đông đang quét lớp đi đến: “Doanh Doanh, cậu đang làm gì đấy?”

“Vừa rồi hình như có ai chọc vào lưng tớ nhưng tớ quay đầu lại thì không có ai.”

Tăng Đông vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu nói thật à?”

“Ừ, sao thế?”

Tăng Đông xua tay, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Xem ra cuối cùng cũng không giấu cậu chuyện này được.”

Bối Doanh Doanh:???

Tăng Đông chống tay vào chổi, nhìn cô, hạ giọng: “Cậu biết vì sao chỗ bên cạnh Cố Anh không có ai ngồi không?”

“Vì sao?”

“Vì chỗ này phong thủy không tốt lắm! Chỗ này nằm ở phía Tây Nam của lớp, là nơi âm u nhất, dương khí không đủ, vì vậy có rất nhiều tình huống kỳ lạ xảy ra, trước đó cũng có một bạn ngồi ở đây, nhưng vì bị bệnh nên phải bỏ học, còn có một bạn học nam, tên là tiểu Minh, trước kia là một người lạc quan vui vẻ, từ khi ngồi ở đây, thành tích học tập tụt dốc không phanh ngày càng buồn phiền, lúc học toàn nói là luôn có cảm giác có ai đó ở phía sau, trong người đều không thoải mái.”

Bối Doanh Doanh bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu làm cho bán tín bán nghi: “Cái này… Làm gì có chuyện như thế?”

“Tục ngữ có câu, thà tin là có còn hơn không tin, tớ cảm thấy cậu nên chuyển chỗ đi, tớ có thể đề cử cho cậu một chỗ, bàn cuối tổ bốn — bên cạnh anh Hàn.” Tăng Đông tiếp tục phân tích cho cô: “Chỗ của Du Hàn là chỗ có phong thủy tốt nhất, bên cạnh là cửa sổ, khả năng lấy ánh sáng và thông gió rất là hiệu quả, hơn nữa anh Hàn dương khí dồi dào, xua đuổi tà ma, haiz cậu mà không ngồi chỗ đấy thì tiếc thật.”

Tăng Đông nói xong, nhìn Bối Doanh Doanh sắp bị thuyết phục, định mở miệng nói tiếp, thì đầu bị gõ mạnh một cái —

Trịnh Hi vừa gõ đầu cậu vừa mắng: “Phong thủy âm u, còn xua đuổi tà ma, sao cậu không đi làm thầy phong thủy đi! Đến đây nói linh tinh làm gì!”

Tăng Đông bị đánh gào lên: “Trịnh Hi ai làm gì cậu!”

“Không phải cậu chính là người lấy chổi chọc vào lưng Doanh Doanh sao.”

“…” Tăng Đông chớp mắt mấy cái: “Tớ làm sao biết được.”

“Giả vờ!” Cô cầm chổi chọc vào người Tăng Đông.

“Con mẹ nó Trịnh Hi cậu là quỷ sao? Được được được tớ sai rồi…”

Tăng Đông né tránh chạy đi.

Vẻ mặt Bối Doanh Doanh kinh ngạc, Trịnh Hi cười với cô: “Đừng quan tâm đến cậu ấy, nhanh làm bài đi.”



Sau khi hết tiết, Tăng Đông tìm thấy Du Hàn và Lạc Phàm đang bê nước, báo cáo kết quả.

Lạc Phàm nghe xong dở khóc dở cười: “Con mẹ nó mày không có bệnh gì chứ còn phong với chả thủy, sao mày có thể nói mấy thứ ngây thơ như thế!”

Tăng Đông uất ức: “Anh Hàn em cũng là muốn giúp anh nghĩ cách để Doanh Doanh chuyển chỗ về thôi mà.”

Du Hàn quay đầu liếc cậu ấy một cái: “Về sau đừng có bảo là tao với mày có quen biết.”

Tăng Đông vừa khóc vừa đuổi theo: “Anh Hàn, đừng vội, em còn cách khác…”



Sau khi hết tiết hai, ủy viên học tập lên bục giảng thông báo: “Hỏi lại lần nữa, lớp mình có ai muốn tham gia cuộc thi biện luận của trường không? Tớ cần phải nộp danh sách gấp.”

Mọi người đều biết cuộc thi biện luận của trường hội tụ rất nhiều cao thủ, là một cuộc kiểm tra năng lực đặc biệt, có thể qua vòng sơ tuyển hay không cũng là một vấn đề, mọi người cũng không muốn làm lãng phí thời gian để làm những chuyện nằm ngoài khả năng.

Bối Doanh Doanh nghe thấy, dừng bút, nhìn lên bục giảng.

Ủy viên học tập im lặng nhìn các bạn học, sau khi biết rõ đáp án đang định xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của nữ sinh truyền đến từ phía dưới: “Có tớ…”

Rất nhiều người ngạc nhiên, nghe thấy giọng nói quay đầu, thì thấy Bối Doanh Doanh giơ tay lên.

Bạn học:???

“Cậu ấy muốn tham gia thi biện luận sao, sao có thể chứ bình thường cậu ấy ít nói như thế.”

“Thật là dũng cảm.”

Cố Anh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Doanh Doanh, thi biện luận rất khó, cậu chắc chắn chứ?”.

Bối Doanh Doanh do dự một chút sau đó lần nữa gật đầu.

Cô cũng muốn khiêu chiến chính bản thân mình.

Ủy viên học tập cầm danh sách đi xuống tầng cùng mấy người bạn, cũng thảo luận về vấn đề này.

Đúng lúc này, Du Hàn cùng Tăng Đông cả Lạc Phàm đang bê bàn đi đến.

“Nếu Bối Doanh Doanh thực sự tham gia thi biện luận, chắc cậu ấy bị loại từ vòng đầu luôn ấy.”

Cô ấy vừa nói xong, trước mặt xuất hiện một bàn tay, ngẩng đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt đen của Du Hàn.

Cô bị cậu ngăn lại, mặt đỏ lên: “Du Hàn, sao thế…”

“Cậu vừa nói gì?”

“Hả?”

“Liên quan đến Bối Doanh Doanh.”

Thế là ủy viên học tập nói lại lời vừa nói một lần nữa, cho rằng mấy lời thảo luận của bản thân làm Du Hàn tức giận, đang muốn giải thích.

Du Hàn lại ném cho cô một câu: “Tôi cũng muốn đăng ký.”

Nói xong trực tiếp dời đi.

Ủy viên học tập đứng nguyên tại chỗ:???

Tăng Đông và Lạc Phàm cũng tăng tốc đuổi kịp cậu: “Anh Hàn, anh đây là nghiêm túc tham gia thi biện luận sao? Thi biện luận là phải tranh luận làm nước bọt văng tung tóa, không phù hợp với với phong cách cao lãnh của anh chút nào!”

Hai người mỗi người một câu, nhưng Du Hàn quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, mở miệng: “Bê nhanh lên.”

Hai em trai: …



Trở về lớp, bọn họ mang bàn mới đến bàn cuối tổ bốn, thay cho bàn cũ của Du Hàn, Du Hàn dọn sách vở sang bàn mới, Tăng Đông cầm giấy đang định lau giúp, Du Hàn vội giật lấy.

“Tao tự làm.”

Thế là hai người nhìn lão đại bình thường không quan tâm đến tiểu tiết, hết sức chăm chỉ cẩn thận lau từ ngăn bàn đến mặt bàn.

Hai người: …

Tăng Đông: “Cái bàn này còn sạch hơn mặt tao.”

Lạc Phàn: “Dù sao anh Hàn cũng là muốn chiêu đãi khách quý.”

Tăng Đông: “Tao cam đoan, lần này anh Hàn chắc chắn sẽ thành công.”

Bàn mới sạch hơn bàn cũ rất nhiều, lão Trường biết Du Hàn muốn đổi nên đã dẫn cậu đi lấy bàn mới.

“Tổng vệ sinh” xong, Du Hàn nhìn thấy Bối Doanh Doanh đi ra khỏi lớp, cậu cũng đứng lên.

Nữ sinh cầm cốc nước đi đến phòng nước, đang lấy nước, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, cô ngẩng đầu nhìn thấy Du Hàn, vẻ mặt vui vẻ: “Này ~”

Du Hàn một tay đút túi, nhìn cô lúc lâu nhưng không nói gì.

Cô nghi hoặc: “Sao thế?” Cô cho là cậu có chuyện tìm cô.

Du Hàn ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói —

“Tớ mới đổi bản học mới.”

“Hả?”

Du Hàn: “Bàn học mới, rất sạch.”

Bối Doanh Doanh:???

Cô thấy cậu nhìn cô chằm chằm, chờ cô đáp lại, cô sờ đầu, cười: “Được đấy được đấy…”

Du Hàn nghe vậy, bất mãn, nhướng mày, tiếp tục ám chỉ: “Bàn kia của cậu không mới bằng của tớ, cậu muốn…. đổi không.”

Haiz, lần này chắc ám chỉ đủ rõ ràng rồi.

Nữ sinh suy nghĩ một chút, gật đầu như giã tỏi.

Du Hàn thấy thế môi khẽ cong lên, thì nghe thấy cô nói: “Cậu lấy bàn ở chỗ nào, tớ cũng muốn đổi, cái bàn kia của tớ bị thủng.”

Du Hàn: …



Buổi chiều có tiết thể dục, mọi người lần lượt xuống bãi tập, trên hành lang, Tăng Đông nghe xong kết quả, buồn bực: “Sao lại như thế ám chỉ rõ ràng như thế còn gì, Bối Doanh Doanh sao lại ngốc như thế!”

Du Hàn nhìn cậu: “Mày nói cái gì?”

“Không không không.” Tăng Đông lập tức ngậm miệng: “Anh Hàn, anh cũng đã nói đến vậy rồi mà Bối Doanh Doanh vẫn không chuyển về, có khi cậu ấy không muốn…”

Lạc Phàm vỗ vai Tăng Đông: “Anh Hàn, anh đừng nghe mấy cái phương pháp ngu ngốc của Tăng Đông, anh nên hỏi trực tiếp! Sống hay chết chỉ là một câu nói thôi, đừng sợ!”

Du Hàn nhìn nữ sinh đi phía trước, ánh mắt dần tối lại.

Sau khi khởi động xong, giáo viên để mọi người tự do vận động, Kỷ Diệu, Trịnh Hi đi tìm Bối Doanh Doanh đánh cầu lông, cô đồng ý, kéo thêm Cố Anh ở phía sau, sau đó phát hiện bị thiếu một cái vợt nên cô nói để đi mượn.

Cô đến phòng dụng cụ, giáo viên ngồi ở cửa chỉ vào bên trong: “Cầm ra đây rồi đăng ký.”

Cô vào trong, phòng dụng cụ chật hẹp và lạnh lẽo, chỗ nào cũng là bóng và vợt đánh bóng bàn, một xô bị dính bụi, vì là buổi chiều, bên trong mượn ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, không bật đèn, có hơi tối tăm.

Cô đi vào bên trong, cầm vợt vừa muốn quay người rời đi, đột nhiên một đôi tay kéo cô vào trong góc.

Sau đó để cô tựa vào đống đệm sau lưng.

Cô bị dọa sợ đến nỗi tim ngừng đập, đang muốn kêu lên, ngẩng đầu thì thấy đôi mắt đen của Du Hàn.

Một tay cậu để sau đầu cô, ngăn cô bị đập đầu, tay bên còn lại đặt bên cạnh tay phải của cô, ngăn không cho cô chạy trốn.

Cơ thể nóng bỏng của nam sinh không ngừng đến gần, khiến cô không khỏi ngây người.

“Du Du Hàn…”

Nam sinh nhìn cô, yết hầu hơi lăn, giọng nói khàn khàn:

“Khi nào chuyển về?”