Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 17

edit: Olwen

Mấy phút sau, Du Hàn bế cô đi đến một nơi không người, xung quanh là rừng cây xanh tươi, có một con suối nhỏ chảy qua những viên sỏi, yên tĩnh và thơ mộng.

Cậu lúc này mới đặt cô xuống.

“Hiện tại không có ai, có thể nói rồi.”

Nam sinh mở miệng, chậm rãi trầm thấp.

Giờ phút này khuôn mặt trái xoan của cô như quả chín mọng, tim vẫn còn đập rộn ràng, cả người đều choáng váng, cũng chẳng biết phải nói thế nào.

Nam sinh cúi đầu nhìn biểu cảm bối rối trên mặt cô, không hiểu sao trông rất đáng yêu, tâm trạng buồn bực của cậu cũng giảm đi mấy phần, giọng nói dịu đi:

“Có phải ai nói gì với cậu không, hay là nghe thấy bọn họ nói.”

Nữ sinh bị nói trúng tâm tư, đầu ngón tay bị xoắn lại một chỗ, vẫn khẽ lắc đầu: “Không có… Bọn họ chỉ nói cậu rất chăm sóc tớ, đối xử với tớ rất tốt.”

“Vậy sao cậu còn tránh mặt tớ?”

“Tớ…” Bối Doanh Doanh không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Cô thậm chí còn không biết vì sao cô… quan tâm đến cậu nhiều như thế.

Nam sinh thấy cô chậm chạp mãi không muốn nói, không ép hỏi nữa. Cậu đi đến con suối bên cạnh, nhìn dòng nước chảy xiết, lông mày cau lại.

Mấy phút sau, sau lưng vẫn hoàn toàn yên lặng như cũ, cậu nhắm mắt, quay người lại đang định đưa cô về, đột nhiên cảm giác được ống tay áo của mình nhẹ nhàng bị níu lấy, giọng nói nữ sinh phía sau nhẹ nhàng vang lên — —

“Du Hàn… tớ không phải cố ý tránh mặt cậu.”

Mắt cậu thoáng qua một tia bàng hoàng, giọng của Bối Doanh Doanh vẫn tiếp tục vang lên: “Thật ra, tai tớ… không nghe được, bình thường đều đeo máy trợ thính… Có thể cậu đã phát hiện ra từ lâu, khi còn bé còn có người kỳ thị tớ vì tai tớ không được tốt, cũng có người đồng cảm tớ, tớ không muốn bị người khác đối xử khác biệt như vậy.”

Mùa xuân năm bảy tuổi, là lúc cô gặp tai nạn.

Trước đêm giao thừa một ngày, vì trong nhà có khách đến chơi, ba mẹ phải xử lý chuyện làm ăn, để cô ra sân của khu biệt thự nhỏ chơi với Bối Sơ Nhan.

Cô tự mình đi ra ngoài, đang đi trên đường, đột nhiên không biết từ đâu có một bánh pháo xuất hiện trước mặt cô, đúng lúc nổ “Bùm” một tiếng, âm thanh giống như một tia sét, cô bị dọa đến nỗi trực tiếp hôn mê.

Khi cô tỉnh lại, phát hiện đang ở bệnh viện, thấy Viên Man Hà và Bối Hồng nói chuyện với cô, nhưng cô phát hiện… cô gần như không nghe thấy tiếng của bọn họ.

Tiếng nổ lớn đã làm tổn thương trực tiếp đến màng nhĩ của cô, khiến tai phải của cô gần như mất đi khả năng nghe, tai trái bị thương cũng rất có khả năng là khả năng nghe bị giảm đi rất nhiều.

Lúc ấy bố mẹ rất tức giận, nói muốn tra rõ việc này, nhưng chuyện xảy ra cùng ngày với máy giám sát xảy ra sự cố, không ai biết người gây ra là ai.

Chuyện này gần như kết thúc không giải quyết được gì.

Nhưng trong lòng cô, đây vĩnh viễn là một bóng ma không thể nào xóa được, thậm chí còn vì nó mà cô bị trầm cảm, người trong nhà ban đầu còn rất đồng cảm, thế nhưng sau một thời gian trôi qua, hầu hết mọi người đều bắt đầu có ác cảm với cô.

“Tai không nghe được thì sao, vẫn có thể hoạt động sinh hoạt bình thường, sao lại không gượng dậy được.”

Có một số người còn khoe khoang mình là người lạc quan, đứng từ trên cao coi thường thái độ tiêu cực của cô. Nhưng thật ra Bối Doanh Doanh rất muốn vượt qua, nhưng cô không thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn trong lòng một thời gian dài như vậy.

Trước đây trong lớp cô, có người biết tai cô có vấn đề, phần lời mọi người đều quan tâm chăm sóc coi cô như một người đặc biệt, cũng có ít người xem thường cô, còn gọi cô là người điếc.

Cho nên bất kể là ai cô cũng không muốn cho biết, mặc kệ là đồng cảm hay sỉ nhục.

Du Hàn nghe vậy quay người lại, nhìn đôi mắt đỏ lên của cô, bất lực:

“Cho nên cậu cho là tớ đối tốt với cậu, là vì biết tai cậu có vấn đề, nên trong lòng tràn đầy lòng đồng cảm sao?”

“… Đồ ngốc.”

Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cậu, cậu thoáng cúi người, nhìn chăm chú vào mắt của cô, giọng nói nhẹ nhàng:

“Thật ra từ trước đến này tớ chưa bao giờ nghĩ cậu khác với người bình thường, đeo máy trợ thính lên không phải cũng giống như bình thường sao, hơn nữa — —”

Cậu đưa hai tay lên, nhẹ nhàng che hai tai nhỏ của cô, nhẹ nhàng nói:

“Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.”

Vẻ đẹp không trọn vẹn cũng chính là một vẻ đẹp, vẫn có thể khiến người ta rung động.

Cô sững sờ nhìn cậu, bị câu nói của cậu làm cho kinh sợ, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Cậu chuyển tầm nhìn, rơi vào tai trái của cô: “Máy trợ thính bên này đâu?”

“À, bị hỏng rồi…”

“Vậy tớ nói cậu có nghe thấy không?”

Cô gật đầu: “Nhưng mà không rõ lắm.”

Thế là nam sinh nhẹ giọng nói gì đó bên tai trái của cô, nhưng cô không nghe rõ: “Cậu nói gì đấy?”

Cậu cười: “Không nghe thấy thì coi như không có gì.”

Cô tức giận trừng mắt nhìn cậu, người này sao có thể bắt nạt người khác như vậy chứ?

Cô không để ý đến cậu, giả bộ quay đầu bước đi thì bị cậu kéo lại.

Nụ cười của cậu càng sâu hơn, cậu trầm giọng nói vào tai phải của cô:

“Thực sự rất ngốc.”

Hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào tai cô, mặt cô lập tức đỏ bừng, trong đầu như có pháo hoa đang nổ.



Thời điểm hai người trở về chỗ tập trung, toàn bộ bạn học đều nhìn họ đầy hứng thú, khiến cho mặt cô đỏ bừng.

Mọi người thấy cô xấu hổ thành dạng này, trong lòng: Mẹ nó tôi biết hai người làm gì rồi.

Trước khi xuống núi, mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh, để chứng minh cho hoạt động ngoại khóa lần này. Sau khi xuống núi, bọn họ lên xe buýt, Bối Doanh Doanh ngồi cùng ghế với Kỷ Diệu, người kia kích động đập đập cô hỏi: “Du Hàn ôm cậu đi đâu, làm gì? Hai người có phải hay không…”

“Không có, cái gì cũng không có! Đừng nói linh tinh…”

“Cậu không biết đâu, Ti Quỳ nhìn thấy Du Hàn ôm cậu, cả người đều tức giận, dù cậu ta cố gắng thế nào, còn không phải là không đυ.ng được vào Du Hàn dù chỉ một chút hay sao.”

Bối Doanh Doanh nhớ đến vừa rồi tay của nam sinh nhẹ nhàng che hai tai cô, vành tai lần nữa nóng bỏng.



Buổi chiều, Bối Doanh Doanh và Du Hàn cuối cùng cũng về đến nhà, vừa vào cửa thì Viên Man Hà đã ra đón, thấy con gái, bà ngây người: “Con sao thế?”

Bối Doanh Doanh bị bà dìu đến ngồi trên ghế sofa, bà thấy những chỗ xước da trên người cô với vết thương trên đầu gối, đau lòng: “Sao lại thành ra thế này…”

Cô giải thích, sau đó nhìn Du Hàn đang bước chân đi đến, nhẹ cong môi: “Vẫn là Du Hàn tìm được con, đưa con từ trong rừng ra ngoài.”

Viên Man Hà nhìn nam sinh, sau đó cười cảm kích: “May là có tiểu Hàn, bên ngoài vẫn còn phải chăm sóc phiền toái nhỏ này.”

“Mẹ…” Cô lẩm bẩm.

“Không sao ạ, dì Viên.” Du Hàn cười nhạt đáp: “Vậy con về phòng trước.”

Sau khi Du Hàn đi, Bối Doanh Doanh dựa vào ngực Viên Man Hà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, thật ra Du Hàn rất nhiệt tình, lần này con bị thương, cậu ấy vẫn luôn chăm sóc con.”

Cô không biết mẹ cô nghĩ như thế nào về Du Hàn, nhưng cô hy vọng Du Hàn được nhiều người yêu thích hơn.

Viên Man Hà thở dài, vui mừng gật đầu: “Đứa bé này đúng là thay đổi không ít.” Lúc trước thời gian cấp hai, một đứa phản nghịch như thế, Viên Man Hà biết mẹ cậu đau lòng không ít lần.

Con người ai rồi cũng thay đổi.



Lúc ăn tối, Bối Hồng từ công ty về, Bối Sơ Nhan cũng từ chỗ học thêm về.

Trên bàn cơm, Bối Sơ Nhan đề cập đến chuyện diễn ra sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh:

“Bố mẹ, con muốn tham gia cuộc thi biện luận của trường.” Trường Nhất Trung mỗi năm trong khoảng thời gian này đều tổ chức thi biện luận, các đội khác nhau thi đấu, đội chiến thắng cuối cùng, có thể tham gia thi đấu cấp thành phố.

Thời điểm này năm ngoái, Bối Sơ Nhan là đại diện trường đi dự thi, còn giành được giải thưởng.

“Nhưng Nhan Nhan, bình thường việc học bận rộn như thế, còn thời gian sao?” Viên Man Hà lo lắng.

“Không sao đâu ạ, con cảm thấy thành tích học tập sẽ không bị ảnh hưởng, hơn nữa đây cũng là lần thi đấu cuối cùng, con không muốn bỏ qua, bố, bố ủng hộ con đúng không?”

Bối Hồng đặt đũa xuống, cười nhạt: “Muốn thi thì thi, bố ủng hộ con.” Đối với năng lực của con gái, ông có mười phần tín nhiệm.

Bối Sơ Nhan gật đầu, sau đó nhìn về Bối Doanh Doanh ngồi đối diện, khẽ nhếch miệng, nói:

“Doanh Doanh, hay em cũng đăng ký tham gia thi đấu? Có thể thử một chút.”

Bối Doanh Doanh sững sờ một chút, vô thức lắc đầu, chợt nghe thấy giọng của Bối Hồng: “Để con bé thi biện luận, con bé có thể nói rõ ràng trên sân khấu sao?”

Bối Doanh Doanh cúi thấp đầu, tay cầm đũa không ngừng nắm chặt, Viên Man Hà sờ đầu cô, nói:

“Doanh Doanh học cho giỏi, có thể làm những gì phù hợp với bản thân, mấy cái thi biện luận này gây khó xử cho con rồi.”

Bối Sơ Nhan gật đầu, mím môi cười.

Cô vốn biết rằng Bối Doanh Doanh căn bản không dám đi.



Ngày nghỉ lễ Quốc Khánh thứ tư, Viên Man Hà đưa hai con gái đến nhà bà nội ở mấy ngày, vì bà nội Bối lúc nào cũng nhắc đến hai cô cháu gái.

Đến đó, gặp rất nhiều bạn bè và họ hàng, Bối Sơ Nhan ngoại trừ thời gian học trong phòng, thời gian còn lại đều dành cho bà nội Bối.

Mấy người họ hàng nhìn đều nói cháu gái lớn thật ngoan. Nhưng Bối Doanh Doanh hầu như chỉ có một mình, vì cô thật sự không biết nói chuyện như nào với nhiều người như vậy.

Buổi sáng, cô ngồi ngẩn người trước bàn đọc sách.

Bên ngoài cũng rất yên tĩnh.

Hôm nay Viên Man Hà vốn định cùng Bối Doanh Doanh, đưa bà nội đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhưng trước khi đi bà nội nói không cần nhiều người như thế, Bối Doanh Doanh đành ở nhà, Bối Sơ Nhan thì ra ngoài đi chơi với bạn.

Cô tựa đầu vào khuỷu tay, nhìn bài thi toán trên bàn, cảm thấy đau đầu.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, sẽ là thi tháng, ngoài ra còn có bảng xếp hạng năm.

Nghĩ đến bảng xếp hạng năm, cô đột nhiên nghĩ đến Du Hàn. Cậu hẳn là không lo lắng chút nào về mấy bài thi như này phải không?

Vì đến đây, mấy ngày nay cô đều không gặp Du Hàn, cũng không liên lạc với cậu.

Cô cầm cốc muốn uống nước, phát hiện trong cốc trống không, cô đứng dậy định đi lấy nước, vừa mở cửa ra, đã nghe thấy âm thanh ồn ào từ phòng khách truyền đến — —

“Mấy cậu vào đi, hôm nay nhà tớ không có ai, ngồi trước đi, tớ đi lấy đồ…”

“Nhan Nhan, cậu nói xem bao lâu rồi chúng ta chưa gặp, tớ còn nghĩ cậu cũng quên mấy người bạn cũ này rồi.”

“Đâu có, không phải vừa về nghỉ lễ Quốc Khánh đã liên lạc với mấy cậu sao, trưa nay mấy cậu thích ăn gì?”

“Tớ nhớ lần trước tiểu Trí đề cử một nhà hàng tôm ăn ngon lắm…”

Bối Sơ Nhan cho rằng Bối Doanh Doanh cùng đến bệnh viện với bà, nên cô nghĩ không có ai ở nhà nên cô chỉ đơn giản muốn đưa bạn bè đến.

Bối Doanh Doanh đứng ở cửa nghe, rất nhanh đã nhận ra người nói chuyện bên ngoài, là Bối Sơ Nhan với bốn hay năm người bọn tiểu Trí, Đông Vũ và vài người nữa đã chơi với cô khi còn bé.

Trước khi tai cô xảy ra chuyện, quan hệ của bọn họ cũng không tệ. Nhưng về sau không hiểu sao, bọn họ cũng dần không còn chủ động liên lạc với cô nữa.

Chỉ là không ngờ, Bối Sơ Nhan với bọn họ vẫn giữ liên lạc.

Cô cúi đầu, tay cầm chốt cửa buông xuống.

Vẫn là chờ một lát rồi hẵng đi ra, sẽ rất xấu hổ.

Cô quay người muốn đi về phòng, không nghĩ rằng có người bên ngoài đột nhiên nhắc đến cô — “Nhan Nhan, em gái cậu hiện giờ sao rồi?” Người nói chính là tiểu Trí.

“Vẫn như thế, sao thế.” Bối Sơ Nhan thản nhiên nói.

“Tai cậu ấy… vẫn chưa chữa được à?” Có người hỏi.

“Không rõ lắm, chắc không chữa khỏi.”

Tiểu Trí cúi đầu, trong lòng lần nữa dâng lên một tia phiền muộn: “Đều tại tớ, hôm đó nếu không phải tớ ném pháo lung tung…”

Bối Doanh Doanh đứng sau cửa nghe được câu này sững người.

Bên ngoài vang lên giọng bất mãn của Đông Vũ: “Được rồi, qua bao lâu rồi chứ, cậu còn để trong lòng. Lúc ấy chúng ta cũng không phải cố ý, chỉ đơn thuần muốn dọa cậu ấy một chút.”

Tiểu Trí lắc đầu: “Nhưng tớ thấy lâu như vậy mà chúng ta vẫn thiếu cậu ấy một lời xin lỗi…”

“Cậu điên à, bây giờ vẫn còn nhắc đến chuyện này?” Đông Vũ nói.

“Lúc ấy chúng ta cũng không nên sợ hãi rồi trực tiếp bỏ chạy!”

Bối Sơ Nhan bực bội mở miệng: “Đủ rồi, đừng nói nữa! Cậu còn muốn nói xin lỗi làm gì? Bối Doanh Doanh đã sớm quên chuyện này rồi, về sau đừng nói nữa, muốn trách cũng chỉ trách nó xui xẻo! Ai biết pháo kia gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế chứ. Được rồi đi thôi…”

Trong phòng, Bối Doanh Doanh đứng ngây người tại chỗ.

Cảm giác trong đầu trống rỗng.

Mấy giây sau, cô xông ra, nhìn phòng khách trống không, phát hiện bọn họ đã rời đi, cô sửng sốt một chút rồi đuổi theo ra cửa, đến dưới tầng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.

Cô tiếp tục đi về phía trước, thất thần nhìn những nhà hàng xóm trên phố, trong đầu vang lên cuộc nói chuyện của Bối Sơ Nhan và mấy người kia.

“Em gái, nhìn đường chút được không!”

Bối Doanh Doanh không cẩn thận đυ.ng vào một bác gái mua thức ăn về, bác gái nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.



Bối Doanh Doanh không biết bản thân đã đi được bao lâu, mãi đến khi thấy biệt thự nhà họ Bối xuất hiện trước mắt, cô không ngờ vậy mà cô lại về nhà.

Đi vào trong nhà, bên trong rất yên tĩnh, mấy ngày nay người giúp việc đều nghỉ.

Cô đi đến sân sau, nhìn thấy chỗ này không có ai, từ từ ngồi xổm xuống.

Hóa ra việc tai cô bị thương, vậy mà còn liên quan đến chị cô với mấy người bạn cũ…

Nếu như hôm nay không phải đúng lúc cô ở nhà, cô có lẽ mãi mãi cũng không biết được bọn họ chính là thủ phạm.

Cô còn tưởng rằng do tai mình không nghe được nên mấy người bạn kia mới ghét bỏ cô, không muốn chơi cùng cô, hóa ra là do bọn họ áy náy, không đủ can đảm để đối mặt với cô! Thậm chí ngay từ đầu đã ghét cô.

Mấy người kia, không xin lỗi, không đền bù, chỉ thương hại hết lần này đến lần khác, giấu kín mọi việc.

Cô vẫn cho rằng Bối Sơ Nhan là ghét tính cách yên tĩnh yếu đuối của cô, dù ngoài miệng có nói cô thế nào, trong lòng vẫn coi cô là em gái.

Nhưng vừa rồi câu nói “Xui xẻo”, đem tất cả lỗi lầm đều đổ lên đầu cô.

Giống như mọi việc đều là cô đáng đời.

Cô thấy mũi ngày càng cay, cô cắn chặt môi, không để rơi một giọt nước mắt.

Một lúc sau, mãi đến khi phía trước truyền đến âm thanh, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy một nam sinh đi vào từ chỗ quẹo ở sân sau.

Vậy mà lâu ngày rồi không gặp Du Hàn.

Cậu mặc áo sơ mi màu xanh lam ống tay áo được xắn lên, lúc này tay cậu cầm hai cái chậu nhỏ, quần đen đã dính bẩn.

Sáng nay cậu nghe theo mệnh lệnh của Du Linh, giúp bà sửa sang lại sân sau một chút, cậu vừa đến phòng chứa đồ chuẩn bị, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Nên cậu đi ra thì thấy cô ngồi xổm ở cửa sân sau.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bối Doanh Doanh xoẹt qua tia bối rối, vội vàng đứng lên.

Du Hàn thấy mắt cô đỏ hoe, cau mày, đi về phía cô: “Cậu sao thế?”

Cô lộ vẻ mặt lúng túng, nhìn thấy cậu ngày càng đến gần, cô quay người chạy vào biệt thự.

Cô vội chạy về phòng, khóa cửa lại. Cô cắn môi, đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy.

Lúc này, cô cảm giác được điện thoại trong tay rung lên.

Cô mở ra xem, là tin nhắn của Du Hàn: [Mở cửa.]

Sau lưng vang lên tiếng đập cửa, cô ôm đầu, cuộn mình, không muốn đáp lại.

Lúc này cô không muốn để bất cứ ai đến gần mình.

Tiếng đập của dần dừng lại, cô đoán cuối cùng cậu cũng đã đi.

Cô nhẹ nhàng thở ra, điện thoại lần nữa rung lên —

Là điện thoại của Du Hàn.

Cô từ chối, cậu lại gọi, cô từ chối lần nữa, cậu lại tiếp tục gọi.

Mãi đến lần thứ ba, cô cuối cùng cũng nhấn trả lời.

Cô đặt điện thoại lên tai, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của cậu:

“Mở cửa.”

Cô không trả lời, cậu nói tiếp: “Tớ ở ngoài cửa, nghe lời, mở cửa trước đã.”

Cô cúp điện thoại, một lúc lâu sau, chậm rãi đứng lên, mở cửa.

Thời khắc Du Hàn thấy cô, giọng nói dịu đi vài phần: “Sao thế, sao đột nhiên trở về?”

Cô ngây người nhìn cậu, mấy giây sau, những giọt nước mắt cô cố kịp nén tuôn ra như vỡ đê.

“Hu hu hu…”

Du Hàn thấy cô khóc thì giật mình, lập tức luống cuống, muốn hỏi nguyên nhân nhưng không thể chen lời vào.

Cô khóc đến tê tâm liệt phế*, cậu vừa sốt ruột vừa đau lòng, toàn bộ tâm trí đều bộ cô làm cho rối loạn, muốn an ủi nhưng lại không biết an ủi như nào.

*Tê tâm liệt phế: sự đau khổ tột cùng (Theo Leo săn Sư Tử)

Gọi tắt là luống cuống tay chân.

Đợi cô tạm thời dừng lại, cậu bình tĩnh, không nhiều lời đầu tiên đưa cô vào phòng tắm.

Cậu mở vòi nước, cầm khăn lau mặt, bắt đầu làm ướt khăn.

Cô ngừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng bên cạnh, nhìn cậu không nói một lời.

Cậu tắt vòi nước, đưa khăn mặt cho cô, lạnh giọng ra lệnh: “Lau mặt đi.”

Cô ngây người một lúc, sau đó làm theo lời cậu. Lau mặt xong, cậu lại tiếp tục đưa cô ra khỏi phòng, để cô ngồi lên ghế sofa.

Cậu đứng bên cạnh, nhìn cô, hỏi: “Khóc đủ rồi, bây giờ có thể nói chuyện với tớ chưa?”

Giọng nói nhẹ nhàng của cậu khiến mắt cô lần nữa thấy cay cay, cô dẩu môi, khống chế cảm xúc của mình.

Cậu thấy cô không trả lời, ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng vén những sợi tóc vướng trên mặt, giọng nói nhẹ nhàng thêm vài phần bất lực:

“Lại bị ai bắt nạt à, đồ ngốc?”

Cô ngước mắt lên, nhìn cậu, trước mắt bị mờ, cậu hơi hoảng hốt, nhấc cô ra khỏi sofa, lấy tay ôm gáy của cô, rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, rất tức giận: “Bối Doanh Doanh, cậu mà khóc nữa là tớ mặc kệ cậu ở đây luôn đấy.”

Cậu thực sự không thể chịu đựng được việc cô khóc.

Từ nhỏ đến lớn, cậu cảm thấy mình có thể tự giải quyết mọi việc, những người bắt nạt cậu, cậu có thể dùng nắm đấm để cảnh cáo và giải quyết, những việc làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, cậu có thể không thèm quan tâm.

Nhưng ngoại trừ cô.

Chỉ cần mắt đỏ lên, thì cậu không còn lý trí.

Thấy cô dần dần bình thường lại, cậu buông tay ra, không hỏi gì thêm: “Cậu đi xuống tầng với tớ trước đã.”



Cô bị cậu đưa xuống dưới tầng rồi đi ra sân sau trong nghi hoặc, đi đến phòng chứa đồ, cậu đưa găng tay cho cô, giúp cô đeo tạp dề.

“Cái này…”

Câu dắt cô đi ra, chỉ vào vườn hoa sân sau: “Hôm nay tớ muốn tỉa lại mấy cây hoa hồng một chút, cậu giúp tớ tưới cây được không?”

“Được.”

“Biết làm hả?”

Cô gật đầu: “Hồi trước ở nhà bà ngoại từng làm.”

Thế là cậu đi cắt tỉa hoa hồng trước, cô đi nhổ một chút cỏ dại. Điều làm cô an tâm là, cậu cũng không hỏi cái gì nữa, cô dần dần thả lỏng hơn.

Sau khi làm xong, cô bắt đầu tưới nước.

Cô im lặng ngắm một bông hoa hồng màu vàng, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh từ nhỏ đến lớn, mãi đến khi sau lưng vang lên giọng nói của nam sinh:

“Nó ngập nước mất.”

Cô hoàn hồn lại, vòi nước đã tắt. Cô quay đầu nhìn cậu, lại cụp mắt xuống:

“… Cảm ơn cậu đã ở đây với tớ.”

“Nếu có chuyện gì không vui, cậu có thể nói với tớ, không nói cũng không sao.”

Cô ngẩng đầu nhìn trời, chớp chớp mắt, nuốt vị đắng trong cổ, nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói:

“Cậu từng trải qua cảm giác, cuộc sống đang tốt đẹp bỗng nhiên bị người khác phá hủy chưa?”

Từ khi cô sinh ra, bởi vì cô hay cười, nên bố mẹ đặt tên là “Doanh Doanh”*, lúc đó cô vui vẻ đáng yêu, giống như một thiên thần nhỏ.

*Tên tiếng Trung của Doanh Doanh là “盈盈” nghĩa là xinh đẹp, yểu điệu, thướt tha (Theo Từ Điển Hán Nôm).

Nhưng những điều tốt đẹp này, lại bị người thân nhất hủy hoại trong chốc lát.

Nghe vậy, cậu nhếch miệng, giọng nói lạnh lẽo: “Vậy cậu trải qua cảm giác, ngay từ khi vừa ra đời, đã ở tầng thấp nhất chưa?”

Cô giật mình giây lát, quay đầu, thấy đôi mắt cô đơn của cậu.

“Du Hàn…”

Nam sinh cụp mắt, che giấu cảm xúc, cất giọng: “Ngay từ khi tớ còn bé tớ và mẹ tớ đã bị bố tớ bạo hành.”

Bối Doanh Doanh ngây người.

“Ông ta hôm nào cũng ra ngoài chơi mạt chược với uống rượu, thắng thì không về, thua thì về nhà, bắt đầu đánh bọn tớ, để bắt mẹ tớ phải đưa tiền, khi đó tớ bị thương nặng đến nỗi không dám đi học, mẹ tớ muốn ly hôn, ông ta còn đánh ác hơn, có lần trực tiếp phải nhập viện.”

Cậu cười lạnh một tiếng: “Về sau ông ta uống rượu, xảy ra tai nạn xe rồi chết, ngược lại tớ lại thấy tốt vì được giải thoát, nhưng ông ta lại để lại cho bọn tớ một đống nợ, hôm nào bọn tớ cũng trốn trong nhà không dám ra ngoài, thời gian đấy mẹ tớ như già đi mấy chục tuổi, hôm nào cũng ôm tớ khóc.”

“Lúc trước tớ từng muốn hòa đồng với mọi người, nhưng bọn họ…”

Yết hầu cậu lăn một vòng, còn chưa dứt lời, cô đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Đầu cậu bỗng nhiên ngừng hoạt động, sau đó nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Người sai là bọn họ, không phải cậu.” Cho dù cả thế giới có chống lại bạn thì bạn vẫn phải luôn yêu lấy chính bản thân mình.

Lòng cậu bỗng thấy ấm áp, mấy giây sau, vòng tay ra ôm cô.

“Du Hàn… Tớ muốn nói với cậu một chuyện.”



Trong phòng khách, cô nói xong những chuyện hôm nay cô phát hiện, Du Hàn đưa cho cô một tờ giấy:

“Được rồi, đừng khóc.”

Cô hít mũi, lắc đầu: “Tớ thấy bản thân mình thật tệ, chỉ biết khóc, chỉ biết bị người ta bắt nạt.”

“Cậu cũng biết?”

“…” Cô nhìn cậu: “Du Hàn, tớ nên làm gì bây giờ?”

Du Hàn nhìn cô, trầm giọng nói: “Nếu cậu không trở nên mạnh mẽ, cậu chỉ đáng ‘Mặc người ta chém gϊếŧ’, sống tự ti cả đời trong bóng tối.”

“Cậu chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp tục sống như thế ở nhà họ Bối, hai là — đoạt lại những thứ thuộc về mình.”

Cô sững người một chút.

Thứ thuộc về mình.

Cô cảm giác như có ngọn lửa được ném vào đống củi khô trong lòng, đám lửa bùng lên, dần dần sôi trào.