[Bjyx] Minh Hôn Ám Luyến

Chương 21

Có lẽ do nằm dưới mặt đất và vắng người nên bãi đậu xe không có gió thổi vào, thế nhưng trong không khí vẫn phảng phất một luồng hơi lạnh.

Tay cầm chìa khóa nhà của Vương Nhất Bác bỏ lại vào trong túi, nhìn thấy Tiêu Chiến đóng cửa xe đi về phía mình, hắn cau mày nói: "Sao anh không nghe điện thoại?"

Hắn đã nhìn thời gian ba lần, Tiêu Chiến ngồi trong xe tầm nửa tiếng. Xe dừng bao lâu, hắn cũng đứng tại nơi này nhìn bấy lâu, dĩ nhiên đã thấy được cảnh Tiêu Chiến lạnh nhạt không tiếp điện thoại qua cửa kính xe.

Người bị chất vấn không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi, anh giả vờ bình tĩnh đi lướt qua hướng về phía thang máy, câu trả lời bỏ lại trong không gian vắng lặng: "Chắc do đang bận, không nhìn thấy."

Hai người giữ khoảng cách đứng cạnh nhau trong thang máy. Tiêu Chiến đưa tay ấn nút, lộ ra cổ tay trắng nõn, Vương Nhất Bác nhanh mắt thấy được vết phỏng đỏ chói mắt. Nếu hắn đoán không sai, hẳn là do điếu thuốc vừa hút khi nãy.

"Phòng thiết kế dạo gần đây rất bận sao? Em thấy anh tăng ca suốt." Vương Nhất Bác cố gắng kiềm chế bản thân không suy nghĩ nhiều, chuyển sự chú ý sang những suy đoán bình thường.

Qua một lúc lâu, Tiêu Chiến mới thấp giọng "ừ" một tiếng.

Cửa kim loại được lau sáng bóng, Vương Nhất Bác có thể thấy rõ biểu cảm của đối phương khi anh đáp lại mình. Nhưng đáng tiếc, Tiêu Chiến cụp mắt, không biết đang nhìn gì trên mặt đất, không lộ ra đầu mối nào giúp hắn suy đoán. Cho nên, hắn cũng không nói gì nữa.

====

Vừa vào cửa, bé mèo đã lao đến, dường như đối với hai vị chủ nhân mới này có chút vừa xa lạ lại thân thuộc. Nó cọ vào ống quần của Tiêu Chiến, hi vọng được anh ôm lên vuốt ve.

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ của mèo, không nhịn được trêu ghẹo: "Xem ra nó rất thích anh."

Hiện tại, Tiêu Chiến đối với chữ "thích" này có chút ám ảnh cưỡng chế. Nghe xong, anh cũng cúi đầu nhìn bé mèo, nhưng không ngồi xuống chơi đùa cùng nó như tưởng tượng mà bước sang bên trái, tránh đi vật nhỏ sau đó sải bước vào nhà vệ sinh.

Mèo con cũng có chút không vui vì bị đối xử lạnh nhạt, vẫy đuôi chui lại vào ổ của mình. Chỉ còn một mình Vương Nhất Bác đứng tại chỗ trầm ngâm suy nghĩ.

Loại im lặng này quá bất thường, khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Hắn chưa từng thấy Tiêu Chiến có thái độ như vậy, dù là đối với mình hay người khác.

Không để hắn có nhiều thời gian cân nhắc, người kia sau khi rửa tay thì ra khỏi nhà vệ sinh, thấy hắn còn đứng ở bậc cửa liền đi về phía sô pha hỏi hắn: "Em ăn cơm tối chưa? Anh gọi thức ăn ngoài, có muốn anh gọi giúp em luôn không?"

Vương Nhất Bác nhìn anh cúi đầu đi lướt qua mình, ánh mắt tối sầm lại, đi tới ngồi cạnh anh: "Chưa ăn, đặt món giống anh đi, không cay."

"Món này được không?" Tiêu Chiến tìm được một quán vẫn còn mở cửa, nghiêng đầu đưa thực đơn trên điện thoại cho hắn.

Vương Nhất Bác liếc nhìn, ngoài phần ăn của hai người, ấn chọn thêm một ly cà phê: "OK rồi."

Hắn đứng dậy đi đổ thức ăn cho mèo, chỉ cần đợi một lúc sẽ có bữa cơm ngon giao tới.

Nam Kinh về đêm còn hơi lạnh, trong phòng bật điều hòa khiến không khí có hơi khô. Tiêu Chiến cầm chiếc ly trên bàn, rót cho mình một ly nước, ánh mắt rơi vào người con trai đang ngồi xổm trước bát thức ăn cho mèo trên ban công.

Bao lâu rồi?

Anh và Vương Nhất Bác kết hôn đến hiện tại đã được bao lâu rồi nhỉ?

Hình như còn chưa tới hai năm.

Không biết đã nhìn bao lâu, đến khi người đang ngồi dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, cũng ngẩng đầu nhìn lại. Tầm mắt của hai người giao nhau, Tiêu Chiến mới hoàn hồn lại, vừa rồi anh đã ngẩn người rất lâu.

Vương Nhất Bác gọi anh, đợi người kia nhìn mình lần nữa mới lên tiếng: "Anh có vẻ không vui."

Sau đó, hắn thấy Tiêu Chiến lộ ra nụ cười đầu tiên trong hôm nay kể từ khi gặp mình: "Không có. Sao anh lại không vui chứ?"

Không có manh mối nào để thăm dò. Vương Nhất Bác cũng cảm thấy câu này mơ hồ không sao giải thích được.

Hắn cảm thấy Tiêu Chiến không vui. Nhưng anh cũng đã nói rồi, vì sao anh lại không vui chứ?

"Hôm nay, em gọi điện cho anh. Anh không nhận cuộc nào cả." Vương Nhất Bác phủi phủi bàn tay vừa lấy thức ăn cho mèo, đi qua đứng trước mặt Tiêu Chiến, cúi xuống nhìn vào mắt anh, hi vọng đối phương có thể cho mình câu trả lời thỏa đáng.

Nếu là bình thường, hắn có lẽ sẽ không chất vấn người khác vì sao không trả lời điện thoại của mình. Nhưng người kia là Tiêu Chiến, làm sao có thể đối xử theo cách thông thường được.

Tiêu Chiến mỉm cười, cuộn ngón tay lạnh buốt vào lòng bàn tay để sưởi ấm, sau đó mới đáp lại hắn: "Không nghe điện thoại của em không có nghĩa là anh không vui." Anh dời tầm mắt xuống cằm Vương Nhất Bác, lời muốn nói lại không có can đảm nói ra.

Anh không có gì phải giấu Vương Nhất Bác, bất kể là vui vẻ hay tâm trạng không tốt, anh đều sẽ bằng lòng kể cho đối phương nghe. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là những chuyện không vui này nguyên nhân không phải do Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác dường như có hơi tức giận, giọng nói cũng trầm hơn so với thường ngày.

Nhưng vẫn không thể dọa sợ người đang ngồi trên sô pha. Tiêu Chiến không cười nữa, nhưng cũng không có ý tiếp tục câu chuyện.

Chuông cửa đúng lúc vang lên.

Tiêu Chiến từ trên sô pha đứng dậy: "Anh đi lấy đồ ăn."

Chủ đề vừa nói được một nửa đã phải khép lại. Tiêu Chiến lấy đồ ăn nhận từ nhân viên giao hàng đặt lên bàn, túi nilon màu vàng được buộc rất chặt, phải dùng kéo cắt ra.

"Rửa tay ăn cơm thôi." Anh lấy từng hộp thức ăn bên trong đặt lên bàn, quay đầu gọi người vẫn đang đứng yên một chỗ.

Hai phần ăn giống nhau như đúc, được xếp cạnh nhau, hoàn toàn không phân biệt của anh hay của em. Vương Nhất Bác nhìn ly nước còn sót lại trong túi, do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Có phải giao nhầm không? Em nhớ mình đặt cà phê."

Tiêu Chiến nghe thấy cũng nhìn về phía ly sữa kia, bình tĩnh giải thích: "Anh đổi đó."

Anh gắp xương bỏ vào thùng rác, nói thêm: "Muộn lắm rồi, đừng uống cà phê nữa."

Giọng điệu rất tự nhiên, đến mức Vương Nhất Bác cảm thấy chuyện anh tự ý đổi đồ uống của mình là việc rất bình thường. Có điều cũng không sao, hắn sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tức giận, rất nể mặt anh mà uống hết ly sữa.

====

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến dậy sớm hơn bình thường rất nhiều, sớm đến mức Vương Nhất Bác không có cơ hội cùng anh ăn sáng. Rửa mặt xong đến phòng khách, trên bàn chỉ còn lại một phần sữa tươi và bánh sandwich, à ngoài ra còn một con mèo trên sàn nữa.

"Baba của nhóc đâu rồi?"Vương Nhất Bác đi tới gãi cằm mèo nhỏ, chọc cho nó có chút không vui, meo meo hai tiếng liền bỏ chạy.

Hắn liếc thấy dép đi trong nhà của Tiêu Chiến, như giận dỗi mà đấm một quyền về hướng bỏ chạy của bé mèo, không biết đang nói cho ai nghe: "Biết ngay là đang giận em mà."

Chỉ số EQ của Vương Nhất Bác không thấp đến mức hiện tại vẫn không nhận ra Tiêu Chiến đang giận mình. Lúc ăn sandwich, hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, làm sao có người đang giận dỗi mà lại có thể giận đến... "chu đáo" thế này.

Gọi thức ăn ngoài còn nhớ đến phần của mình, giúp đổi cà phê thành sữa tươi, còn dậy sớm làm bữa sáng cho mình.

Nhưng cũng không đúng.

Đôi mắt hắn nhìn thấy hôm qua tĩnh như nước đọng. Từ ánh đèn phản chiếu, Vương Nhất Bác thấy được hình bóng mình trong mắt người kia, không nói rõ được có bao nhiêu kì lạ, chỉ cảm thấy tâm tình bị đè nén lại không rõ khó chịu ở đâu.

====

Lúc Tiêu Chiến đến phòng thiết kế, các nhân viên khác vẫn chưa đi làm. Lần đầu tiên, anh phá lệ đi lượn vài vòng phía bên kia đường, mua cho mình sữa đậu nành và bánh crepe sau đó ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất dùng bữa sáng.

Anh sống hơn 20 năm nay chưa từng làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Sáng sớm dậy làm bữa sáng, vì giận dỗi mà chỉ làm phần cho một người, cuối cùng lại không nỡ mà nhường phần đó lại cho Vương Nhất Bác, tự bỏ đói chính mình.

Một cái bánh crepe ăn hơn nửa tiếng, sữa nậu nành từ nóng hổi chuyển sang độ ấm của thân nhiệt. Anh quả thực không thể ăn thêm nữa, dứt khoát vứt vào thùng rác.

Trợ lý thấy văn phòng yên tĩnh, nghĩ rằng anh chưa đến, ai ngờ vừa đẩy cửa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm tràn ngập.

"Anh Tiêu?"

"Ừ." Tiêu Chiến ngồi phía sau máy vi tính, không ngẩng đầu lên.

Trợ lý từ cửa đi vào: "Người phỏng vấn đến rồi, anh có muốn gặp trước không?"

====

Buổi chiều, Thôi Nhiễm mới dẫn đoàn đội tới bàn chuyện. Nhà thiết kế mới đến đang ở phòng trà nói một ít chuyện công việc với trợ lý. Tiêu Chiến đóng tập tin máy tính, cũng đi ra cửa rót cho bản thân một ly cà phê. Sự thật chứng minh suy đoán của anh là đúng, Thôi Nhiễm đến văn phòng là để giải thích với anh những chuyện xày ra hôm qua.

"Là do tôi quá nhiều chuyện. Hôm qua về nhà nghĩ kĩ lại mới thấy những chuyện này tôi không nên nói ra. Thật lòng xin lỗi."

Tiêu Chiến không thay đổi sắc mặt uống một ngụm cà phê: "Không cần xin lỗi. Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết."

Nếu không, có thể cả đời anh sẽ sống trong sương mù, chẳng hay biết gì.

Thôi Nhiễm không quá tin tưởng phản ứng của Tiêu Chiến, giọng đầy áy náy như cũ: "Hi vọng không ảnh hưởng đến hai người. Chuyện của Afra đã là quá khứ. Điều này tôi có thể đảm bảo."

Lấy gì để đảm bảo?

Anh rất muốn bật cười nhưng vì phép lịch sự mà phải kiềm lại.

Tiêu Chiến của hôm nay hoàn toàn khác với dáng vẻ trước đây, cả người tản ra một loại khí chất "tránh xa tôi ra một chút", khiến Thôi Nhiễm có hơi lo lắng. Nhưng hắn vẫn muốn giải thích, chỉ là Tiêu Chiến cũng không cho hắn thêm cơ hội nữa.

Trợ lý ngoài cửa vẫy tay với anh, Tiêu Chiến gật đầu ra hiệu đã biết, quay sang nói với Thôi Nhiễm: "Người bên ngoài là nhà thiết kế mới đến. Hạng mục này sẽ do cậu ta phụ trách. Cậu ta và trợ lý của tôi sẽ bàn chuyện với cậu."

Thôi Nhiễm có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng hiểu ý, có hơi bất lực: "Fine. Nhưng mà, Tiêu Chiến, tôi hi vọng cậu không giận tôi."

Trợ lý dẫn theo nhà thiết kế mới đi về phía văn phòng. Tiêu Chiến thay Thôi Nhiễm mở cửa, hạ lệnh tiễn khách: "Tôi không có lý do gì để tức giận. Đoàn đội của cậu đợi cậu lâu rồi đấy."

Thật ra nhà thiết kế mới kia chưa đạt đến trình độ chuyên nghiệp như Tiêu Chiến mong đợi. Nhưng hạng mục của Thôi Nhiễm quá gấp, anh quả thật phải nhanh chóng tìm được người thay thế mình. Anh cũng không muốn tiếp tục theo sát kế hoạch kinh doanh này nữa.

====

Sau khi anh và Vương Nhất Bác trải qua vô số ngày "tương kính như tân" ở nhà, rốt cuộc cũng có được kì nghỉ nhỏ sau nửa năm.

Tiêu Chiến dành ngày cuối cùng trước kì nghỉ đi dạo siêu thị mua đồ. Ăn quá nhiều thức ăn ngoài, dạ dày anh đã bắt đầu biểu tình kịch liệt. Dạo đến khu thủy hải sản quen thuộc, anh lại nhìn thấy nơi lúc trước mình cùng Vương Nhất Bác mua cá.

Cũng không biết là linh cảm trời sinh hay thứ gì khác, anh nhìn chăm chú mấy con cá hồi lâu liền nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác.

"Kết quả cuộc thi lần trước đã có rồi. Em phải bay sang Luân Đôn nhận giải. Anh có muốn đi cùng em không?" Trong giọng nói của Vương Nhất Bác không giấu được vui mừng.

Tiêu Chiến cũng cười theo, ngón tay cách lớp thủy tinh chọc chọc cá trong hồ: "Anh không đi đâu."

"Vậy được." Vương Nhất Bác đang vội vàng lên lầu sắp xếp hành lý, hơi thở có chút gấp: "Thời gian hơi vội, chút nữa em phải ra sân bay, anh ở nhà chờ em quay về."

Tiêu Chiến cúp máy, trực tiếp đi ra quầy thanh toán.

Trong lòng thầm cảm thấy may vì điện thoại gọi đến sớm, nếu không, anh mua cá về thì phải lãng phí rồi.