Tiêu Chiến ý thức vô cùng rõ ràng Vương Nhất Bác dùng hành động thực tế nào để chứng minh mình thuộc về hắn.
Dù đã hét đến tắt tiếng, thậm chí mông rung lên khi bị đỉnh sâu vào nhưng vẫn không đổi lại được sự thương cảm của người phía sau. Những nụ hôn ngượng ngùng mà dày đặc rơi trên từng tấc da thịt. Anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục đến mức nổi da gà, co người muốn chạy trốn, đáng tiếc không được như ý nguyện.
Vương Nhất Bác giữ chặt thắt lưng anh, ngăn người bỏ trốn, không quên vòng tay trước ngực xoa nắn hai điểm mẫn cảm. Người trong ngực bất giác lui về sau càng giúp hắn ra vào dễ dàng hơn. Ngực dán sát vào lưng, mồ hôi cũng trộn chung một chỗ.
"Nhỏ tiếng một chút." Vương Nhất Bác dùng răng nhẹ nhàng day cắn vành tai anh, khối thịt non bị hắn liếʍ đến bóng loáng nước.
Giọng hắn nghe có vẻ đứng đắn: "Em không biết hiệu quả cách âm của nhà chúng ta thế nào, anh nên kiềm chế một chút thì tốt hơn." Tiếng cười xấu xa của người phía sau truyền vào tai Tiêu Chiến đã không còn chút nghiêm túc nào. Anh đỏ bừng mặt vì thẹn thùng và kɧoáı ©ảʍ, cả cơ thể cũng ửng lên màu hồng khác thường. Đôi môi phát ra lời lên án người nào đó: "Ưʍ...em...chậm một chút sẽ..."
Thế nhưng anh không nhận lại sự thông cảm như mong đợi. Vương Nhất Bác dường như đoán trước được động tác của anh, dùng bàn tay che miệng Tiêu Chiến, phía sau không ngừng thúc mạnh thắt lưng. Hắn như ý nguyện nghe được tiếng rêи ɾỉ thoải mái cùng tiếng cầu xin tha thứ vì đau thoát ra từ các kẽ ngón tay.
Bình thường trên giường hắn sẽ không làm ác như vậy, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Buổi chiều, lúc nhận được điện thoại chạy đến đồn cảnh sát, hắn đã lo lắng đến nhường nào. Hiện tại, hắn thật sự có suy nghĩ muốn tiến vào, khai mở Tiêu Chiến, hòa tan vào máu thịt của bản thân để hai người vĩnh viễn không thể tách rời.
Bàn tay dày rộng giữ chặt eo, Tiêu Chiến bị đâm như thể tàu lá chuối lắc lư qua lại giữa đêm mưa. Ga trải giường dính đầy chất lỏng không biết tên bị vò loạn thành một nắm ở trong tay, tất cả đều tràn ngập mùi vị da^ʍ mỹ...
Không biết đã làm bao nhiêu lần, lúc Tiêu Chiến ngất đi rồi tỉnh lại vẫn thấy Vương Nhất Bác đang miệt mài cọ xát phía sau. Toàn thân anh đau nhức như bị ai hung hăng đánh một trận. Lúc này không còn thẹn thùng gì nữa, anh xoay người nép vào lòng Vương Nhất Bác, hôn lên cằm hắn thì thầm lấy lòng: "Không làm nữa có được không, anh mệt......"
"Được, vậy đi tắm?" Vương Nhất Bác kéo tấm chăn vẫn còn khá sạch sẽ sang, định ôm anh đứng lên.
"Ưm ~ không muốn đi, ngày mai tắm được không, anh muốn ngủ." Tiêu Chiến buồn ngủ đến không mở nổi mắt, chỉ muốn nhanh chóng lên giường sau đó yên ổn ngủ một giấc.
Vương Nhất Bác thấy anh thật sự mệt đến không nhấc tay lên nổi, cũng không ép nữa, cũng may vừa rồi làm có nhớ mang bao. Hắn trực tiếp đưa tay tắt đèn, cuối cùng dặn dò một câu trước khi người trong ngực thϊếp đi: "Sau này đừng làm những chuyện khiến em lo lắng nữa, có được không?"
Đáp lại hắn chỉ có vài tiếng ậm ừ.
====
Hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao. Vào sáng thứ ba sau hôm Nguyễn Anh Kiệt đến thú tội, bài hát đạo nhạc bản demo của Vương Nhất Bác đã bị xóa khỏi trang web chính thức. Lý do hủy bỏ tư cách là vì lấy cắp thành quả của người khác một cách phi pháp, bị phạt trong vòng ba năm không được phép tham gia hay đứng ra tổ chức bất kì cuộc thi nào.
Khi người phụ trách bên công ty gọi tới, Vương Nhất Bác đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu hầm canh sườn heo. Hắn đã xem qua tin tức đại khái trên trang web, người phụ trách chỉ có nhiệm vụ thuật lại lần nữa. Hắn "ừm ừm" xong liền tháo tai nghe bluetooth ra, liếc nhìn thời gian, thắc mắc vì sao Tiêu Chiến vẫn chưa quay lại.
Hắn không giỏi dùng dao, nhưng loại cắt nguyên liệu thành từng khối to để hầm canh thì vẫn có thể xử lý được. Lúc cắt xong bắp và cà rốt xếp ngay ngắn trên đĩa, Tiêu Chiến cũng vừa xuống lầu nhận chuyển phát nhanh trở lại.
"Em mua gì vậy? Sao bên trên có viết là đồ dành cho thú cưng?" Vương Nhất Bác còn chưa nhìn thấy người đã nghe tiếng anh vọng đến.
Tiêu Chiến đổi giày đi vào phòng bếp, nhìn nồi nước sôi ùng ục trên bếp lại nhìn sang nguyên liệu Vương Nhất Bác vừa chuẩn bị sẵn, khẽ cau mày: "Em cắt cà rốt?"
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn: "Đúng vậy, em thấy còn vài củ trong tủ lạnh nên cắt luôn. Anh không thích ăn à?"
Người bị hỏi cũng không quay đầu lại, bước tới bồn rửa tay: "Anh không ăn cà rốt."
"Hả?" Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên, sau đó nhớ ra gì đó liền hỏi: "Em nhớ trước đây anh từng ăn mà. Lúc chúng ta ăn cơm cùng nhau ấy."
Tiêu Chiến có hơi mất tự nhiên liếʍ liếʍ môi dưới, không biết có nên nói thật không: "Ừm..." Anh ngượng ngùng xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác: "Lúc đó không phải còn xa lạ sao? Anh ngại lựa ra."
"Được rồi." Vương Nhất Bác nghe xong lý do này có chút dở khóc dở cười: "Vậy lát nữa em không bỏ vào, sẽ xào riêng để em ăn." Hắn xoay người lựa cà rốt ra khỏi đĩa, dùng màng bọc thực phẩm bao lại cho vào trong tủ lạnh.
Tiêu Chiến rời khỏi phòng bếp, nhìn hộp đồ chuyển phát nhanh ở cửa đến ngẩn người, lại nhớ về thời điểm đó.
Thật ra cũng không phải ngại lựa...Hình như là vì quá căng thẳng khi dùng cơm với Vương Nhất Bác, anh căn bản không nhận ra mình bỏ cà rốt vào miệng, ăn được một nửa phát hiện thấy không đúng thì đã quá muộn. Anh cảm thấy bây giờ lại bắt đầu ngồi lựa thì như thể đầu óc không được bình thường...nên dứt khoát nhắm mắt ăn hết toàn bộ.
Nhớ đến đây cảm thấy bản thân thật buồn cười, Tiêu Chiến anh đã sống hơn hai mươi mấy năm, sao lại có lúc ngốc đến vậy chứ. Nhưng nghĩ kĩ lại, dường như mỗi lần xử lý chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, anh đều rất ngốc nghếch.
====
Để cảm ơn Thư Duyệt đã giúp đỡ, cả hai đặc biệt chọn một ngày đặt nhà hàng mời cô ăn cơm.
Thư Duyệt nhìn hai người trước mặt hết giúp kéo ghế lại đưa khăn giấy sang, vừa tức giận vừa buồn cười, hỏi: "Đây rốt cuộc là đến cảm ơn tôi hay là cho tôi ăn cơm chó đây?"
Người nào đó da mặt dày giả vờ như không nghe thấy, nhưng Tiêu Chiến lại hơi xấu hổ: "Đương nhiên là đến cảm ơn cậu. Nếu không phải nhờ cậu lấy được cái USB kia, e là chúng tôi đã phải vất vả rồi."
"Ôi, có gì đâu. Người bạn kia, tôi nhắc tên có lẽ cậu cũng biết đấy. Là Thôi Nhiễm, tôi nhớ quan hệ của hai người cũng không tệ." Thư Duyệt suy nghĩ kĩ một chút lại nói: "Hình như cậu ta còn từng theo đuổi..."
Tiêu Chiến hoảng hốt, bất giác nhìn sang Vương Nhất Bác bên cạnh.
Lúc này, Thư Duyệt mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ho khan vài tiếng che giấu: "Tôi...không, chắc là tôi nhớ nhầm rồi."
"Gọi thức ăn trước đi." Vương Nhất Bác đúng lúc chuyển đề tài, đưa thực đơn cho Thư Duyệt.
Tiêu Chiến lại im lặng đáng thương liếc nhìn Vương Nhất Bác lần nữa, phát hiện đối phương cũng không có thay đổi sắc mặt gì rõ ràng. Hành động nhìn lén của anh còn bị người ta bắt được.
"Sao vậy, sợ em ghen?"
"...Không có, là chuyện rất lâu về trước rồi, mọi người đều nói đùa thôi...em..."
"Không sao, em hiểu mà, không để ý đâu." Vương Nhất Bác vỗ nhẹ tay đang đặt trên bàn của Tiêu Chiến để trấn an.
......Thật sự không có chuyện gì sao?
Nhưng nhìn biểu cảm của Vương Nhất Bác, hình như thật sự không để ý.
"Ok, tôi chọn xong rồi. Hai cậu gọi món đi." Thư Duyệt trả thực đơn lại.
Lúc này, Tiêu Chiến mới không nghĩ nhiều nữa, nhận lấy thực đơn, bắt đầu gọi món.
Khúc nhạc đệm vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến không khí bữa tối. Ba người đều tốt nghiệp cùng trường đại học lại cùng chung một khóa, chuyện cũ thanh xuân vườn trường có thể nói mãi không hết. Ngay cả người bình thường kiệm lời như Vương Nhất Bác tối nay cũng nói không ít. Nói đến không còn khái niệm về thời gian, đến khi Tiêu Chiến nhận ra thì đã sắp 11 giờ tối.
"Lát nữa bạn tôi sẽ đến đón, tôi ra cửa chờ anh ấy. Hai cậu cũng mau về đi." Thư Duyệt đi theo hai người đến quầy lễ tân tính tiền, sau đó rời đi trước.
Cả hai đi thang máy xuống lầu. Tiêu Chiến lúc nãy có uống rượu, hôm nay đổi thành Vương Nhất Bác lái. Anh đứng ở cửa, chờ hắn đi lấy xe.
Tháng này, buổi tối trời vẫn hơi lạnh. Tiêu Chiến đứng bên trong cửa kính nhưng vẫn cảm thấy gió liên tục tràn vào. Anh nhanh chóng quấn áo khoác chặt hơn một chút.
Thư Duyệt gửi tin nhắn tới phàn nàn, nói bạn trai biết mình đi ăn cơm cùng một đôi người yêu nam nam mà cũng ghen cho được. Còn dám nói dù hai người nam là một cặp, anh ta cũng để bụng. Tiêu Chiến dở khóc dở cười, không biết trả lời cô thế nào.
Anh đang suy nghĩ có nên điện thoại sang giúp cô giải thích không thì bỗng nhiên nghe phía sau có người gọi tên mình.
"Tiêu Chiến?"
............
"Thôi...Thôi Nhiễm?"
Tiêu Chiến cảm thấy tối nay bản thân rất hợp mua vé số. Trên lầu vừa nhắc đến Thôi Nhiễm, xuống lầu đã gặp được người.
"Sao cậu lại ở đây?" Thôi Nhiễm nhìn thấy anh thì vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
"Lúc nãy tôi dùng bữa trên tầng, thật trùng hợp." Tiêu Chiến chân thành nói.
Thôi Nhiễm cũng cười: "Thật sự rất trùng hợp. Khi nãy, Thư Duyệt gửi tin nhắn nói cô ấy cùng mọi người ăn cơm có nhắc đến tôi. Thì ra là ở đây, biết vậy tôi cũng đến luôn rồi, có thể cùng nhau ôn chuyện cũ."
"...Ha ha..."
Anh giật giật khóe miệng, được không nhỉ, để cậu ta và Vương Nhất Bác ngồi chung bàn ăn?
"Cậu về bằng cách nào? Nếu không để tôi tiễn cậu." Thôi Nhiễm thấy anh đứng một mình ở chỗ này, cho rằng anh đang gọi xe. Cậu ta vẫy tay với phục vụ đứng ở cửa, đưa chìa khóa ý bảo đi lấy xe giúp mình.
Tiêu Chiến vội vàng từ chối: "Không cần, không cần, tôi có người đi cùng."
"Ai vậy? Bạn cậu hả? Tôi có thể chở cả hai về luôn." Nhiệt tình không gì cản được.
"Không phải, là......"
====
"Sao mãi chưa ra nhỉ?"
Vương Nhất Bác đợi ở cửa hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Tiêu Chiến. Kết quả vừa vào đại sảnh, đã thấy anh đang đứng trước quầy lễ tân trò chuyện cùng người con trai khác. Còn nói đến vui vẻ như vậy?
Tiêu Chiến cuối cùng cũng đợi được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng giải thích với Thôi Nhiễm: "Bạn tôi đến rồi, vậy tôi đi trước đây. Hôm khác, chúng ta liên lạc lại." Nói xong, anh kéo theo Vương Nhất Bác chuẩn bị rời đi.
"Sau này nhớ liên lạc đấy!" Thôi Nhiễm nhìn anh đi gấp như vậy cũng chỉ kịp làm động tác gọi điện bên tai.
Mất một lúc, hai người mới lên được xe. Vương Nhất Bác đưa tay thắt dây an toàn, muốn hỏi anh người vừa nãy là ai, nhưng lại ngại mở lời.
Tiêu Chiến tự giải thích trước: "Người đó...là Thôi Nhiễm."
Anh có chút không yên lòng, vừa nãy trên lầu Thư Duyệt lỡ lời, xuống lầu lại gặp ngay cổng, có phải trong mắt Vương Nhất Bác sẽ thành trùng hợp bất thường không?
Nhưng người bên cạnh lại không lộ ra cảm xúc khó chịu hay bất mãn như anh tưởng tượng. Tất thảy đều giống như bình thường: "Ừ, cũng khá đẹp trai đấy."
"Đúng, đúng không?" Tiêu Chiến cười khan hai tiếng: "Bạn học đều nói cậu ta đẹp trai. Giá trị nhan sắc của câu lạc bộ tụi anh đều do cậu ta phụ trách."
Vương Nhất Bác không lên tiếng, lái xe rời khỏi sân nhà hàng.
Suốt quãng đường im lặng có chút kì quái, Tiêu Chiến cảm thấy không thoải mái, bắt đầu tìm chuyện để nói: "Thư Duyệt vừa gửi tin nhắn cho anh, nói bạn trai cô ấy ghen vì cô ấy đi ăn cơm với chúng ta."
"Ừ, sau đó thế nào?" Vương Nhất Bác không chớp mắt, vẫn nhìn thẳng phía trước.
"......Hết rồi, anh cảm thấy bạn trai cô ấy thật thú vị, đi ăn cùng chúng ta thì có gì để mà ghen chứ..."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra cửa sổ, cảm thấy có chút ngột ngạt.
Xe lái vào cổng tiểu khu, dừng ở bãi đỗ, Vương Nhất Bác mới đưa ra ý kiến: "Đàn ông có tính chiếm hữu là chuyện rất bình thường, chỉ cần đủ yêu thích..."
"Anh có chút không thoải mái, lên nhà trước đây." Tiêu Chiến trực tiếp cắt ngang lời hắn.
Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong, người ngồi bên ghế phụ lái đã tháo dây an toàn, bước xuống xe, cửa xe đóng sầm, chỉ để lại một chỗ ngồi còn lưu hơi ấm.
Hắn cau mày một cái rồi cũng nhanh chóng xuống xe đuổi theo.