Mọi người không ai ngờ truy hỏi đến cùng lại có kết thúc như vậy. Vốn dĩ, sau đó nên là mấy câu hỏi tượng trưng như làm cách nào theo đuổi thành công hay tại sao lúc kết hôn không mời mọi người. Nhưng tất cả thấy người ngày thường không đυ.ng đến rượu như Tiêu Chiến lại một hơi uống cạn ly rượu vang, liền...không ai dám hỏi nữa.
Mọi người giả vờ cười haha phá bỏ không khí gượng gạo, nhanh chóng chuyển chủ đề. Tiêu Chiến liếc nhìn chỗ ngồi vẫn bỏ trống của người kia. Trong lòng anh biết rõ, bản thân chỉ có thể chống đỡ mỗi câu này, tiếp theo dù bị hỏi thế nào, anh cũng không thể trả lời tiếp.
Bao nhiêu là chuyện, Vương Nhất Bác lại không nghe được câu quan trọng nhất.
Thật ra nếu hắn không rời đi, Tiêu Chiến sẽ không nói ra. Hẳn là trợ lý sẽ kể lại cho Vương Nhất Bác. Vậy hắn nghe xong sẽ phản ứng như thế nào? Sẽ rất vui chứ? Hay là cảm thấy bị một người không quen biết yêu thầm nhiều năm như vậy thật phiền phức?
Nguyễn Anh Kiệt ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối không lên tiếng, lấy đi ly rượu trong tay anh, thay vào một ly nước ấm, nhắc nhở: "Uống ít rượu thôi."
Tiêu Chiến không đáp lại, nhìn ly nước kia, thật không biết rốt cuộc là ai đáng thương hơn.
Thượng đế thật biết đùa giỡn người.
Vương Nhất Bác vào phòng vệ sinh rất lâu mới quay lại. Vừa ngồi xuống, bàn bên cạnh của Tiêu Chiến cũng đã ăn xong, chuẩn bị rời đi. Mãi đến khi Tiêu Chiến đứng dậy, Vương Nhất Bác mới chịu ngẩng đầu nhìn anh. Tầm mắt của hai người giao nhau nhưng rất nhanh đã vội vàng tránh đi.
Hắn làm sao không nhìn ra, trong từng lời nói và hành động của Tiêu Chiến, biểu lộ anh vẫn còn thích người kia.
Không nói rõ được cảm xúc hiện tại của bản thân là gì. Thậm chí, trong lòng Vương Nhất Bác còn âm thầm suy đoán, người có thể khiến anh thầm mến nhiều năm như vậy rốt cuộc ưu tú đến cỡ nào, là một người như thế nào, liệu có giống mình không?
Nếu đã có người trong lòng, vì sao lúc ấy còn muốn kết hôn với hắn?
Ăn cơm xong lái xe quay về khách sạn, hắn lấy điện thoại ra định gọi cho Tiêu Chiến nhưng lúc sắp ấn nút lại do dự dừng tay.
Không biết phải hỏi gì, hỏi như thế nào? Dù hỏi câu nào cũng cảm thấy không đúng.
Trên đường về, Tiêu Chiến và Nguyễn Anh Kiệt ngồi riêng một xe, ngoại trừ tài xế chỉ có hai người. Người phía trước xuyên qua kính chiếu hậu thấy Tiêu Chiến đang ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút vẫn quyết định hỏi thử: "Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, sao không thông báo cho chúng tôi?"
Đến bây giờ, anh ta vẫn ôm một tia hi vọng, biết đâu khi nãy chỉ là nói dối?
Một cơn mưa nhỏ lại bắt đầu rơi bên ngoài, hạt mưa còn đọng lại trên kính xe. Thật ra, Tiêu Chiến chẳng thấy được cảnh gì qua lớp sương mù cả, nhưng vẫn không quay đầu, nhẹ giọng nói: "Tổ chức rất gấp, không kịp báo."
Gấp gáp.
Kết hôn thì có thể có bao nhiêu gấp gáp?
Nguyễn Anh Kiệt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn anh thật lâu, cuối cùng không tiếp tục truy hỏi, học theo anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khéo léo chuyển đề tài: "Buổi tối bên đối tác mời khách, có thể phải uống rượu, cậu nhớ uống thuốc giải rượu trước."
"......Nhất định phải đi sao? Tôi không muốn đi." Tiêu Chiến ngồi thẳng lưng.
Nguyễn Anh Kiệt không ngờ anh sẽ từ chối, hơi khựng lại: "Tốt nhất là nên đi, muốn kí hợp đồng thì đừng khiến đối phương không vui."
Xe quẹo một khúc cua nữa là đến khách sạn, Tiêu Chiến gật đầu: "Được, biết rồi."
====
Buổi chiều không nhận được tin nhắn nào của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhìn thuốc giải rượu trên bàn, suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định uống một viên.
Điện thoại trên bàn rung lên, Tiêu Chiến vội cầm lên xem, là Vương Nhất Bác.
"Anh đang ở đâu?"
"Tiệc xã giao, có chuyện sao?"
"Không có."
Bữa tiệc ăn uống linh đình, không biết bị mời rượu bao nhiêu đợt, chiếc ly trước mặt Tiêu Chiến trống rồi lại đầy, đầy rồi lại cạn. Điện thoại để trên bàn không nhận được tin nhắn nào từ Vương Nhất Bác nữa, anh dứt khoát tắt máy.
Người phụ trách phía đối diện đứng dậy nâng ly chúc mừng Tiêu Chiến, khó tránh khỏi nói vài câu khách sáo: "Thiết kế Tiêu tuổi trẻ tài cao, cùng với tiểu Nguyễn thật xứng đôi."
Người đang ngồi đều có chút khó xử, không ngờ lại bị hiểu lầm như vậy. Nguyễn Anh Kiệt hơi khựng lại rồi mới nâng ly đứng dậy, nhìn qua Tiêu Chiến thấy anh cũng không có ý định giải thích: "Ngài quá lời rồi."
Nói xong cũng không ngại uống cạn ly rượu rồi mới ngồi lại chỗ cũ.
Anh ta không nói rõ được trong lòng đang có cảm xúc gì, rượu dường như cũng đắng hơn bình thường.
Cuối cùng tàn tiệc, không biết đã uống hết bao nhiêu, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy bản thân như muốn nôn hết tim gan phèo phổi ra ngoài. Anh đỡ lấy bồn rửa tay, dựa vào tường để bình ổn lại nhịp thở. Mùi vị cồn cào của rượu ở trong dạ dày thật sự rất khó chịu. Anh cứ nghĩ nôn ra sẽ dễ chịu hơn nhưng cảm giác axit của dạ dày kí©ɧ ŧɧí©ɧ thực quản quả thật chịu không nổi.
"Giấy." Anh đưa tay về phía Nguyễn Anh Kiệt.
Nguyễn Anh Kiệt đưa khăn giấy cho anh, nhìn anh súc miệng, lau miệng, cùng chiếc nhẫn phản chiếu dưới ánh đèn, trầm giọng hỏi: "Là Vương Nhất Bác đúng không?"
Lúc đó giới thiệu vội vàng, nhưng vẫn nhớ tên.
Người mà anh yêu thầm nhiều năm, hẳn là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến bị ánh sáng đèn trần phản chiếu qua gương làm cho chói mắt, vì vậy anh dứt khoát nhắm mắt lại, thản nhiên cười: "Đúng vậy, không phải cậu đã sớm đoán được rồi sao? Lúc lần đầu tiên gặp em ấy của trung tâm thương mại."
Nguyễn Anh Kiệt cúi đầu cười chua xót: "Quả thật không khó đoán."
Bản thân thích anh, cũng giống như anh thích Vương Nhất Bác. Ánh mắt giống nhau như vậy, anh ta làm sao có thể không nhìn ra.
"Có phải cảm thấy rất buồn cười không?" Tiêu Chiến đã say đến không còn lý trí, l*иg ngực vô cùng khó chịu, giọng nói không còn dịu dàng như trước, có chút cáu kỉnh.
Nguyễn Anh Kiệt đẩy cửa giúp anh, đỡ anh ra ngoài, không lên tiếng.
Hai người đứng ở ven đường chờ xe. Tiêu Chiến dựa vào lan can châm thuốc, khói thuốc lượn lờ che khuất khuôn mặt: "Hợp đồng này xem như xong rồi?"
"Gần như vậy." Nguyễn Anh Kiệt cúi đầu trả lời tin nhắn, liếc thấy Tiêu Chiến lại hút thuốc, ngẫm nghĩ một chút nói thêm: "Vẫn còn một số chỗ chưa hoàn thiện, nhưng có lẽ không cần phiền đến cậu nữa. Thế nào, muốn đi thăm thú xung quanh không? Dù sao cũng đến rồi, đừng để uổng phí."
Tiêu Chiến lắc đầu, nhả ra một vòng khói thuốc: "Không đi."
====
Nguyễn Anh Kiệt sợ Tiêu Chiến đi đường vấp ngã, theo anh lên đến tầng lầu. Ra khỏi thang máy, chưa đi được mấy bước đã thấy Vương Nhất Bác đứng chờ ở cửa với vẻ mặt tối sầm.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ánh mắt đã dần trở nên mơ hồ, lại nhìn Nguyễn Anh Kiệt phía sau đang đỡ tay anh, sắc mặt càng thêm xấu.
Trong không khí có con sóng ngầm đang sôi trào.
"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác gọi anh nhưng người không đáp lại.
Nguyễn Anh Kiệt lên tiếng trước: "Cậu ấy uống hơi nhiều."
"........."
"Cảm ơn anh đã giúp đưa về. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy." Thuận thế nắm lấy tay Tiêu Chiến, kéo anh về lại vòng tay mình.
Ý tuyên bố chủ quyền trong lời nói quá rõ ràng. Trên tay Nguyễn Anh Kiệt trống không, anh ta còn có thể nói gì nữa, vì vậy không quay đầu bước thẳng vào thang máy.
Tiêu Chiến còn say hơn cả Vương Nhất Bác hôm qua. Thậm chí có chút như mượn rượu làm càn vậy. Anh sống chết nắm chặt tay áo Vương Nhất Bác, tựa như đang níu lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
"Sao em lại ở đây?" Anh cúi đầu tìm thẻ mở cửa phòng, ánh mắt đã ngập nước.
Vương Nhất Bác đỡ giúp anh đứng vững, cau mày hỏi: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
Tiêu Chiến lắc đầu không nói, sợ hắn nhìn thấy bão táp đang cuồn cuộn trong mắt, loạng choạng đẩy cửa, lao thẳng lên giường ngủ.
"Anh muốn uống nước không?" Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sô pha nhỏ bên cạnh giường.
"Không uống, đi ngủ."
"Anh đang giận em à?"
"........." Tiêu Chiến quay mặt đi, lắc đầu.
Vương Nhất Bác kéo ghế sô pha lại gần, đầu gối tựa lên mép giường: "Anh quay sang đây nhìn em."
Tiêu Chiến không nói lời nào cũng không nhúc nhích. Anh lấy điện thoại ra, loay hoay làm gì đó.
Người trên giường không biết đang nỉ non nói gì. Vương Nhất Bác vươn tay muốn giữ lấy anh. Đốt ngón tay lạnh như băng áp vào mạch đập ấm áp, có chút nhộn nhạo khẽ gãi gãi lòng bàn tay anh.
"Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác chưa kịp nhìn, người đã ngủ mất rồi.
Anh được lắm. Vương Nhất Bác đặt tay Tiêu Chiến vào chăn bông, đứng dậy lấy điện thoại của anh chuẩn bị cắm sạc ở đầu giường. Lúc này, hắn mới nhìn thấy thứ khi nãy Tiêu Chiến nỉ non đọc là gì.
Một bản ghi nhớ trong điện thoại, phía trên dày đặc toàn là ảnh chụp, hình ảnh một cuốn sổ ghi chép......
====
8 giờ rưỡi sáng, trợ lý đứng trước cửa phòng Vương Nhất Bác, gõ cửa hồi lâu vẫn không có động tĩnh, lo lắng vội vàng gọi điện cho hắn: "Tổng bộ mở cuộc họp, sao anh không có trong phòng?"
Vương Nhất Bác ngủ gật trên sô pha, lúc này mới giơ tay liếc mắt nhìn thời gian, hóa ra đã hơn 8 giờ sáng: "Bây giờ tôi lập tức xuống, các cậu đi trước đợi tôi ở dưới."
Sau khi cúp điện thoại, hắn quay về phòng ngủ thấy Tiêu Chiến vẫn đang ngủ say, ngẫm nghĩ một chút vẫn quyết định không đánh thức, chỉ viết lại một tờ giấy nhắn: "Tỉnh dậy thì gọi cho em."
Trợ lý chờ Vương Nhất Bác ở dưới tầng hồi lâu, thấy hắn hai mắt thâm quầng liền biết nghỉ ngơi không tốt. Trong cuộc họp hắn cũng ít nói hơn bình thường, chỉ ừ ừ, khiến người nghe cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng, sau khi tắt micro và thu dọn đồ đạc, trợ lý vẫn không nhịn được hỏi: "Tôi nghĩ anh chưa từng chịu đả kích trong chuyện tình cảm, hiện tại có phải có cảm giác rất thất bại không?"
"Cảm giác thất bại gì?" Vương Nhất Bác thức cả đêm chăm sóc Tiêu Chiến, buồn ngủ đến không còn sức nói chuyện.
Trợ lý lộ vẻ tiếc nuối: "Anh đi vệ sinh nên không nghe thấy. Anh chàng đẹp trai kia nói đã kết hôn với người mình yêu thầm."
"........." Vương Nhất Bác mặt mũi đen lại: "Cậu có nghe nhầm không?" Trong lòng hắn thầm khinh bỉ vị trợ lý này không chỉ thích buôn dưa mà thông tin còn không chính xác.
"Anh đang xem thường ai đấy?" Trợ lý mặt đầy kiên định: "Anh chàng đẹp trai kia chính miệng nói đã kết hôn với người mình thầm yêu, nhẫn cưới cũng bày ra luôn."
====
Ngày 25 tháng 3
Em ấy đến phòng vẽ, nhưng đáng tiếc không phải đến tìm mình.
Ngày 1 tháng 6
Sinh viên đại học đón ngày Quốc tế Thiếu nhi không phải quá khoa trương sao? Nhưng nhìn thấy có bạn học nữ tặng kẹo cho em ấy......Em ấy rất thích ăn kẹo mυ'ŧ, giống y như là đứa trẻ vậy.
Người được nhắc đến chính là hắn, không phải ai khác.
====
Trước cửa phòng 0823, Vương Nhất Bác ấn chuông ba lần liên tiếp, không có ai trả lời. Hắn gọi điện cho Tiêu Chiến cũng không ai bắt máy.
"........."
Trong lòng hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.
Đi thang máy xuống sảnh, Vương Nhất Bác chạy thẳng đến quầy lễ tân, khiến những vị khách xung quanh bị dọa hết hồn.
"Xin chào, tôi muốn hỏi thăm khách của phòng 0823 còn ở trong phòng không?"
Nhân viên nhìn thoáng qua đã nhận ra hắn là người thường yêu cầu lễ tân giao đồ nên cũng không nghi ngờ. Sau khi kiểm tra máy tính mới trả lời: "Khách phòng 0823 sáng nay đã trả phòng và rời khỏi khách sạn rồi ạ."