[Bjyx] Minh Hôn Ám Luyến

Chương 4

Tiêu Chiến không có dáng vẻ sợ hãi khi bị người yêu phát hiện lén lút hẹn hò cùng người khác như trong phim truyền hình, cũng không có chuyện đột nhiên quay đầu rồi hốt hoảng giải thích. Anh bước tới như thường lệ, đứng cách Vương Nhất Bác không quá năm bước, lên tiếng:

"Đây là Vương Nhất Bác. Đây là đồng nghiệp của anh, Nguyễn Anh Kiệt." Tay đang cầm móc khóa Người Nhện của Tiêu Chiến đút lại vào trong túi áo, giọng điệu tự nhiên như thể đang giới thiệu hai người bạn với nhau.

Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn anh, từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Nguyễn Anh Kiệt vẫn còn đang băn khoăn về tiếng gọi "Chiến Chiến" khi nãy. Nhưng nhìn dáng vẻ khách sáo và xa cách của Tiêu Chiến hiện tại, sự thân thiết thoáng qua vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác mà thôi.

Không cho phép bản thân suy nghĩ nhiều, anh ta chủ động mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, tôi là Nguyễn Anh Kiệt."

"Xin chào."

Vương Nhất Bác trước mặt người lạ vẫn là thái độ lạnh đến đông chết người. Hắn hơi gật đầu, sau đó cũng không thèm nhìn Nguyễn Anh Kiệt nữa, ánh mắt thẳng tắp đặt trên người Tiêu Chiến.

Ánh mắt tựa như đang hỏi: "Có phải anh vẫn còn chuyện chưa nói không?"

Dáng vẻ cau mày của Vương Nhất Bác là điều Tiêu Chiến quen thuộc nhất, là biểu hiện của sự không vui.

Nhưng hiển nhiên, đồng nghiệp của Tiêu Chiến không biết về mối quan hệ giữa hắn và anh. Nhìn dáng vẻ của Tiêu Chiến, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy muốn giải thích rõ.

Điều này cũng đủ khiến Vương Nhất Bác khó hiểu, thậm chí có chút khó chịu. Nhưng có người ngoài ở đây, tất cả những câu hỏi đều bị Vương Nhất Bác kiềm lại, hắn không thể nói gì thêm: "Vậy chúng tôi đi trước."

Hắn hi vọng Tiêu Chiến có thể nhìn ra hắn không vui, hơn nữa về nhà sẽ giải thích lý do cho hắn nghe. Vậy nên không phải là bây giờ, hiện tại không phải lúc thích hợp. Nếu không, trông hắn sẽ giống như thiếu nữ lầm lỡ bị phụ tình, vứt bỏ dẫn đến thương tâm.

Tiêu Chiến nắm chặt hai tay trong túi áo khoác, nhàn nhạt đáp: "Được."

Ba Vương mẹ Vương vẫn đứng phía sau Vương Nhất Bác không lên tiếng, cho đến lúc rời đi mới nhìn anh khẽ cười.

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, cuối cùng cũng cười một cái, mặc dù anh cũng không biết nụ cười này có ý nghĩa gì.

Bóng ba người vừa khuất sau thang máy, một đám đồng nghiệp mới từ nhà hàng sau lưng bước ra, ồn ào thảo luận việc đi chung xe với nhau.

"Tiểu Nguyễn, cậu về bằng cách nào? Có muốn đi chung xe với chúng tôi không?"

Nguyễn Anh Kiệt liếc nhìn Tiêu Chiến đang cúi đầu xem điện thoại, cười nói: "Nhà tôi cùng hướng với Tiêu Chiến, để cậu ấy cho tôi đi nhờ một đoạn vậy."

Các đồng nghiệp nghe vậy cũng hiểu ý, thôi không quấy rầy hai người nữa.

Một đường từ lầu bốn xuống tới bãi đậu xe, Tiêu Chiến vẫn luôn tập trung nhìn điện thoại di động, lúc này mới phát hiện chỉ còn hai người là anh và Nguyễn Anh Kiệt.

"Sao cậu vẫn chưa về?" Tiêu Chiến cất điện thoại, bắt đầu tìm chỗ đậu xe của mình.

Nguyễn Anh Kiệt không hề để tâm đến dáng vẻ thất thần suốt từ nãy giờ của Tiêu Chiến, cười cười với anh: "Xe chung nhiều người quá, không đủ chỗ cho tôi. Lúc nãy tôi hỏi cậu có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không. Cậu bảo được."

Cậu ta có hỏi sao?

Tiêu Chiến còn cho rằng vừa rồi bản thân hơi lơ đãng nên không chú ý, cảm thấy có lỗi: "Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang suy nghĩ chuyện khác." Nói xong mở khóa xe, ý bảo cậu ta lên xe đi.

Trong xe có một mùi hương nam nhẹ nhàng dễ chịu, thậm chí ghế bọc da cũng nhiễm vào mùi hương này, bám lên áo khoác của Nguyễn Anh Kiệt.

Tiêu Chiến lái xe ra khỏi hầm, nhân lúc chờ đèn tín hiệu bật GPS: "Địa chỉ của cậu ở đâu? Tôi chỉnh chỉ đường."

Nguyễn Anh Kiệt đem tất cả tiểu khu nằm trên đường về nhà của Tiêu Chiến rà soát qua một lượt trong đầu, nhanh chóng nói ra một cái tên: "Cửa đông khu Long Hồ."

Trừ chuyện này ra, sau đó, Tiêu Chiến không nói gì thêm, im lặng suốt quãng đường.

Thật không may, dọc đường đi đều gặp đèn đỏ.

Mỗi lần chờ đèn đỏ, Nguyễn Anh Kiệt đều nhìn Tiêu Chiến ở phía ghế lái, muốn tìm gì đó bắt chuyện để không lãng phí khoảng thời gian riêng tư này. Nhưng lần nào chuẩn bị nói ra cũng đều cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Quả thật, rất hiếm khi thấy cậu ấy thế này, có hơi khác so với với người mình đã để ý suốt bốn năm đại học. Có lẽ ra đời làm việc nhiều năm, đã bị xã hội mài mòn đi rất nhiều góc cạnh. Tiêu Chiến của hiện tại tỏ ra trầm ổn hơn, cũng càng khiến người khác có cảm giác xa cách.

Tìm đề tài hồi lâu, Nguyễn Anh Kiệt mới tìm ra một câu hỏi không quá đột ngột: "Hình như tháng sau phải đi công tác nước ngoài, cậu có đi không?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu, bật đèn xi nhan, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ sẽ đi."

Bên trong xe lại chìm vào im lặng. Nguyễn Anh Kiệt lúc này mới phát hiện, ngoại trừ chuyện này, anh ta không còn tìm được cơ hội nào để mở miệng nữa.

Ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ cùng âm nhạc du dương khiến không khí yên tĩnh trong xe bớt phần gượng gạo. Nguyễn Anh Kiệt đang tưởng tượng, nếu có một ngày cùng Tiêu Chiến ở bên nhau, liệu có phải cả hai cũng sẽ giống thế này, ngồi trên một chiếc xe cùng nhau tan ca về nhà.

Liệu có khả năng xuất hiện chữ "nếu" này không?

Mũi tên chỉ đường trùng với đích đến, Tiêu Chiến xoay tay lái tấp xe vào lề phải, vươn tay mở khóa cửa, cúi đầu khẽ xoa mi tâm: "Nghỉ ngơi sớm chút."

Nguyễn Anh Kiệt không nói gì thêm, mở khóa dây an toàn: "Cậu cũng vậy." Sau đó xoay người bước xuống xe.

Gió tháng 2 thật sự lạnh thấu xương, hắn nheo mắt đứng trong gió. Đến khi Tiêu Chiến lái đi xa không còn nhìn thấy đèn xe, hắn mới bắt một chiếc taxi, trở về nơi ở thật của mình.

====

Vương Nhất Bác đã ngồi ở phòng khách rất lâu, lâu đến mức bắt đầu oán trách ghế sô pha của Tiêu Chiến không đủ mềm, khiến mông hắn cứng đờ rồi.

Bản tin ban đêm đang được phát trên tivi, giọng nói điềm đạm và bình tĩnh của người dẫn chương trình vang vọng trong phòng khách, nhưng lại không có ai nghe.

Kim đồng hồ đã chỉ số 10, ngoài hành lang truyền đến âm thanh mở cửa.

Tiêu Chiến đổi giày ở bậc cửa, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Anh đương nhiên cho rằng Vương Nhất Bác đã ngủ nên khẽ khàng lấy quần áo, ra nhà vệ sinh bên ngoài phòng để tắm rửa.

Ai biết được vừa ra khỏi cửa phòng tắm đã thấy Vương Nhất Bác đang đứng rửa tay. Anh có chút kinh ngạc khi thấy đối phương còn thức: "Sao em vẫn chưa ngủ?"

"Không buồn ngủ mấy." Vương Nhất Bác dùng khăn lông lau tay, bước sang bên cạnh tựa người lên khung cửa, nhường chỗ cho Tiêu Chiến lau tóc.

Tiêu Chiến cảm thấy hắn hẳn là muốn hỏi gì đó. Ví dụ như người đàn ông kia là ai? Không phải nói cùng đồng nghiệp ăn cơm sao? Tại sao chỉ có hai người?

Anh thậm chí còn có chút mong chờ nho nhỏ. Dáng vẻ Vương Nhất Bác khi để tâm những chuyện này sẽ như thế nào? Liệu có giống với trong tưởng tượng của anh không?

Vậy nên anh không nói gì cả, yên lặng chờ đối phương lên tiếng.

Vương Nhất Bác quả thật có chuyện muốn hỏi, đắn đo hồi lâu mới do dự mở miệng:

"Anh...không muốn bạn bè của anh biết chuyện chúng ta kết hôn sao?"

Động tác đang lau tóc của người kia thoáng khựng lại: "Cũng không phải, chỉ là không biết nên nói thế nào. Em để ý sao? Nếu em......"

Nếu em muốn mọi người biết, anh có thể nói.

"Không sao, em không để ý." Vương Nhất Bác ngắt lời anh: "Em chỉ cảm thấy, nếu anh không muốn mọi người biết thì tình huống như hôm nay có thể tránh đi."

Tiêu Chiến ngẩn ra, tựa như đang tiêu hóa ý tứ trong lời nói của hắn, tay cầm khăn lông từ đỉnh đầu buông thõng xuống bên hông.

Tránh chuyện gì?

Vương Nhất Bác lại nói tiếp: "Lúc đó không biết anh đang ở cùng bạn, bên cạnh có ba mẹ nên không thể giả vờ không nhìn thấy, vì vậy mới......"

"Được rồi." Cổ họng Tiêu Chiến nghẹn lại, xoay người tiếp tục nhìn gương lau tóc.

Vương Nhất Bác bối rối: "Được......gì cơ?"

"Không có gì, anh sấy tóc, em ngủ sớm chút đi." Tiêu Chiến cúi đầu tìm máy sấy trong ngăn kéo, không có ý muốn tiếp tục câu chuyện nữa.

Kết thúc không vui vẻ.

====

Ban đêm sao rất sáng, Tiêu Chiến đứng trên ban công uống hết một cốc sữa nóng nhưng vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

Những lời của Vương Nhất Bác như vẫn còn văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ không ngừng cứa vào tim anh.

Có lẽ đã quá lâu rồi, Tiêu Chiến không còn nhớ rõ trong những lần anh "vô tình hay cố ý" tạo ra những buổi gặp mặt tình cờ, có khi nào đã từng cùng Vương Nhất Bác ngắm qua bầu trời đêm thế này chưa.

Đã là người yêu, phải cùng nhau ngắm trăng mới được xem là lãng mạn.

Tiêu Chiến không thể nhớ mình đã từng đọc trong cuốn sách nào: Ánh trăng là hình ảnh ẩn dụ cho người yêu, còn tình yêu là mặt trời.

Gió lùa qua khung cửa sổ khiến Tiêu Chiến khẽ rùng mình. Giữa tiết trời tháng 2, một người đàn ông đã kết hôn mặc đồ ngủ đứng ở ban công, không biết anh đang nghĩ tới chuyện vui gì, tay bám vào lan can ngửa đầu ra sau cười không ngừng.

Vừa rồi không nên uống sữa nóng, lẽ ra nên uống rượu, tốt nhất là loại có nồng độ cồn cao nhất. Có như vậy, ngay bây giờ anh có thể chạy ngay vào phòng ngủ, mượn rượu làm càn kéo Vương Nhất Bác khỏi giường, gặng hỏi hắn rốt cuộc vì sao lại muốn kết hôn với anh.

Nhưng anh lại cảm thấy dù có uống cạn nửa bình rượu trắng, bản thân cũng sẽ không hỏi ra câu này......

Dù sao câu trả lời chắc chắn không phải là vì yêu. Vậy thì đáp án có là gì đi chăng nữa cũng chẳng còn quan trọng.

====

Việc Vương Nhất Bác nói đi công tác rất nhanh đã đến. Chưa tới một tuần sau, vào một buổi sáng, Tiêu Chiến đã tăng ca liên tục 3 ngày liền ở phòng thiết kế nhận được tin nhắn báo tin. Vương Nhất Bác nói phải đi New Zealand một chuyến, chưa biết ngày về.

Lúc nhìn thấy tin nhắn là gần 9 giờ sáng, mà cách thời điểm Vương Nhất Bác gửi tin đã hơn mười tiếng. Tiêu Chiến tạm ngừng công việc, tra cứu thông tin chuyến bay, giờ này đối phương có lẽ đã lên máy bay.

Anh nhắn lại "Đã biết", suy nghĩ một chút lại nhắn thêm một câu "Chú ý an toàn".

Anh mở lịch sử trò chuyện, thời gian dừng lại ở đêm hôm trước, Vương Nhất Bác hỏi anh có về nhà không.

Tiêu Chiến dường như rất lâu sau đó mới nhìn thấy tin nhắn, trả lời lại một câu: "Vẫn còn đang bận, em nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi."

Ngoài chuyện đó ra, chính là tin nhắn hôm qua, Vương Nhất Bác nói mình phải đi công tác.

Anh nhìn ảnh đại diện wechat của người kia hồi lâu, nghĩ thế nào cũng không hiểu được.

Thượng đế sẽ không nhàm chán như vậy, đem cánh cửa này của anh mở ra rồi lại đóng vào, đóng vào rồi lại mở ra. Thậm chí thượng đế rất tốt bụng, người đã tạo cho anh tất cả điều kiện tốt nhất, một tiền đề vô cùng thích hợp để phát triển câu chuyện tình yêu lâu ngày sinh tình, nương tựa lẫn nhau.

Nếu như anh không phải là Tiêu Chiến, không phải là một Tiêu Chiến trốn học, dầm mưa đi xem buổi hòa nhạc của Vương Nhất Bác đến phát sốt, không phải là một Tiêu Chiến âm thầm tặng quà sinh nhật cho Vương Nhất Bác suốt 3 năm. Vậy thì, thật ra mọi chuyện đều ổn.

Ai mà ngờ được, hiện tại mọi thứ đều trở thành bất ổn.

Anh tắt điện thoại, cảm thấy bản thân có chút khác người.

Nguyễn Anh Kiệt mang đồ ăn sáng từ dưới lầu lên, thấy Tiêu Chiến đã thức dậy liền đẩy cửa bước vào phòng làm việc: "Lại không về nhà? Mang đồ ăn sáng cho cậu". Hai phần ăn giống y hệt nhau.

"Cảm ơn, cậu đến sớm nhỉ." Tiêu Chiến xoa xoa cổ cứng ngắc do nằm ngủ quá lâu. Ngủ một giấc quả thật có chút đói bụng, anh cũng không khách sáo nữa, mở túi ra chuẩn bị ăn điểm tâm.

Nguyễn Anh Kiệt đưa chén đũa cho anh: "Vừa nhìn thấy thông báo trong nhóm, sếp nói hôm nay sẽ có cuộc họp về sắp xếp nhân sự đi công tác. Cậu chưa xem à?"

............Thật trùng hợp.

"Vậy à, tôi vẫn chưa có thời gian nhìn điện thoại." Tiêu Chiến cắn một miếng bánh bao, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Nguyễn Anh Kiệt sợ anh bị nghẹn, đẩy ly sữa đậu nành sang: "Sếp nói phải đi công tác New Zealand nửa tháng, vì vậy ngoại trừ mấy người đã có con và gia đình như chị Lâm cũng không còn lại bao nhiêu người. Xem ra là cậu và tôi, còn có mấy người mới như Khoa Lâm hay Na Na cùng đi."

"Tôi đã nói mà, vấn đề không phải là muốn đi hay không, mà là nhất định phải đi." Tiêu Chiến nhấp một ngụm sữa đậu nành, hòa tan vị bánh bao trong khoang miệng, trong đầu nhanh chóng xử lý thông tin.

Đi New Zealand, thời tiết ở New Zealand, còn phải chuẩn bị hành lý, đi nửa tháng sẽ phải chuẩn bị rất nhiều quần áo, làm thế nào để báo cho Vương Nhất Bác một tiếng.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin. Thời điểm vừa mở tin nhắn lên, nhìn thấy lịch sử trò chuyện của hai người, não mới chậm chạp phản ứng lại.

"Cậu vừa mới nói, chúng ta phải đi công tác ở đâu?"