Quỷ Vực Vạn Nhân Mê

Chương 27

Edit: Chiêu

Beta: Na

Theo bối cảnh trò chơi giới thiệu có thể biết được, ngọc bội, hung đao và cái chết của nguyên soái là ưu tiên hàng đầu của nhiệm vụ này, muốn cởi bỏ bí ẩn, hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải vào phủ đại nguyên soái.

Soái phủ hẳn là lâm viên giữa trung tâm cổ trấn, toàn bộ khu du lịch cũng chỉ có nơi đó là khí phách. Dù đại soái đã chết nhưng trong phủ nhất định còn lưu lại manh mối.

Nhưng cậu chỉ là một chủ tiệm sách, làm thế nào mới vào được soái phủ? Thêm cả chuyện chưa ăn bữa nay đã lo bữa mai, cậu làm thế nào để có thể giải quyết vấn đề no ấm về sau?

Liên kết hai điều này lại với nhau, Mạc Tê liền nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.

Cậu lục tung tiệm sách, bỏ qua những quyển tiểu thuyết võ hiệp bán chạy thời dân quốc, chuyên tâm tình kiếm một ít sách cổ, càng cổ càng tốt, ưu tiên nhất là sách viết tay.

Trái chọn phải tuyển, cuối cùng thật sự tìm được mấy quyển sách có liên quan mật thiết đến phong thuỷ huyền học. Thậm chí trong đó còn có một quyển đã ố vàng, phảng phất chỉ cần hơi dùng sức lật, toàn bộ cuốn sách sẽ hoá thành tro bụi.

Lâm Phúc Vượng không biết nhiều chữ, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ tên vài sách bán chạy, đống sách cũ này bày trước mặt hắn, rất nhiều chữ xem không hiểu, hắn gãi gãi đầu hỏi Mạc Tê: “Chưởng quầy, đây là sách gì?”

Một quyển không biết ai biên soạn tên《 Chu Dịch Phân Tích 》, một quyển là 《 Lưu Bá Ôn Thôi Bối Đồ 》, cuốn sách cuối cùng sắp hóa thành tro bụi kia đến bìa cũng không có, chỉ biết nó nói đến những việc cần chú ý về hiến tế bái thần trong lễ tang.

Ba quyển sách đều viết bằng chữ phồn thể dạng khổ dọc truyền thống của Trung Quốc, Mạc Tê có thể nhận thức được bảy tám phần ý chữ, xem đến đôi mắt sinh đau.

“Bây giờ cả thị trấn đang chìm trong hoảng loạn, tôi chỉ là một nông dân áo vải, không làm được gì. Điều duy nhất có thể làm là hiến ba quyển sách này cho tướng phủ, hy vọng có thể giúp quân gia nghĩ được biện pháp giải quyết vấn đề.” Mạc Tê nói, “Thuận tiện, nếu cuốn sách hữu dụng, nói không chừng còn có thể nhận được phần thưởng mang về, tốt nhất nên là thưởng đồ ăn.”

“Mạc chưởng quầy, ngài thật có bản lĩnh, thật thông minh!” Lâm Phúc Vượng dùng ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái nhìn Mạc Tê.

Mạc Tê không biết nguyên chủ và Lâm Phúc Vượng ngày thường ở chung thế nào, nhưng cậu tin Lâm Phúc Vượng tuyệt đối không bao giờ dùng ánh mắt fans nhìn thần tượng này mà nhìn Mạc chưởng quầy.

Cậu đang ở thời đại dân quốc, không phải người mù, không thể đeo “Ẩn hình nhãn kính”, hào quang vạn nhân mê là tùy tiện phóng thích. May mắn từ đầu đến giờ mới gặp hai người, một là Lâm Phúc Vượng, một là cô bé tránh mưa kia.

Hào quang vạn nhân mê không nhất định sẽ sinh ra tình yêu, chỉ cần tâm sinh hảo cảm, tình thân, tình bạn, tình yêu hay bất cứ cảm tình gì đều được. Dưới ảnh hưởng của nó, Lâm Phúc Vượng dần dần sinh ra cảm giác ỷ lại và sùng bái với Mạc chưởng quầy, có chút giống với nghĩa sĩ và tướng lĩnh cổ đại.

Loại cảm tình này tốt hơn tình yêu nhiều, thoạt nhìn Lâm Phúc Vượng không bị mặt trái hiệu quả ảnh hưởng, cứ duy trì như vậy là tốt rồi.

Rắc rối hiện nay là cô bé, không biết cô bé đó sẽ sinh ra cảm xúc gì.

Bước vào soái phủ nhất định sẽ vướng phải nhiều người chơi khác, cách tốt nhất là che giấu thân phận mình, làm một tấm chắn. Mạc Tê trầm tư một lát, vẫy tay với cô bé: “Em lại đây.”

Cô bé bị đông lạnh đến mức run rẩy bước vào tiệm sách, cẩn thận không để nước mưa dính vào người Mạc Tê.

“Tuy tôi không có cơm cho em ăn, nhưng cũng không đành lòng nhìn em dính mưa sinh bệnh, em đi theo tôi vào phòng trong đi, xem có áo cũ để thay không.” Mạc Tê nói.

Cô bé nhìn Mạc Tê trong chốc lát, nhếch miệng cười, hình như đang trong giai đoạn thay răng, thiếu một chiếc răng cửa, vẫn là một tiểu răng sún.

Mạc Tê dẫn cô bé tiến vào phòng trong, hướng dẫn bé lấy khăn lau sạch tóc tai mặt mày, lấy ra một chiếc áo bố sam được vá lại trong tủ, kích cỡ lớn hơn cô bé nhiều, nhưng so với mặc quần áo ướt vẫn tốt hơn.

Lúc cô bé thấy cậu cầm quần áo ra trực tiếp muốn thoát áo trên, Mạc Tê vội vàng nói: “Tuy em là trẻ con, nhưng nam nữ khác biệt, sau khi tôi ra ngoài hãy mặc quần áo. Nhớ lau khô người kĩ trước khi đổi, cẩn thận khiến quần áo mới ướt.”

Cậu đi ra ngoài, đóng cửa phòng, nghe thấy tiếng sột soạt bên trong, lại dặn dò: “Đổi xong kêu tôi một tiếng.”

Lâm Phúc Vượng đi tới, giơ ngón tay cái với Mạc Tê: “Mạc chưởng quầy nhân tâm thánh thiện, thời điểm khó khăn như hiện giờ vẫn giúp đỡ người khác.”

Xem ánh mắt này của Lâm Phúc Vượng, sợ rằng đã biến thành thằng ngốc thổi phồng Mạc Tê.

Mạc Tê không trả lời, cậu không phải người thuần lương, cũng sẽ không tự nhiên phát thiện tâm với cô bé có khả năng không tồn tại, tất cả những gì cậu làm đều có mục đích.

“Đổi xong rồi.” Thanh âm cô bé khàn khàn ngoan ngoãn từ trong phòng truyền đến.

Mạc Tê bước vào, thấy quần áo thật sự quá lớn, áo khoác ngắn ngoài mặc vào giống như váy, quần càng to hơn.

Trên quần áo đã có miếng vá, trong tủ tất phải có kim chỉ. Mạc Tê giơ kim, nhanh chóng khâu vài mũi lên quần áo cô bé, xắn ống quần, thắt dây lưng, đem quần áo đổi thành chiếc váy nhỏ xám xịt.

Tuy rằng vẫn không vừa người, nhưng so với vừa rồi tốt hơn không ít, tốt xấu gì cũng không cần kéo quần đi lại.

Cỡ giày không có biện pháp sửa nhỏ. Vốn cô bé để chân trần, lấm tấm vết thương, Mạc Tê chỉ có thể cắt ít vải từ chỗ quần áo thừa, nhét vào giày để cô bé đi tạm.

Cậu sở dĩ có kỹ năng này là bởi kinh nghiệm lúc trước đi làm thuê. Đi học không có thời giam làm công cả ngày, chỉ có thể làm việc theo giờ với những công việc lặt vặt như làm hoa giả, luyện ra công phu xảo diệu, khâu vá đơn giản không thành vấn đề.

Cô bé nhỏ sạch sẽ ôm lấy chân Mạc Tê, nhỏ giọng nói: “Anh thật tốt.”

Mạc Tê xoa tóc cô bé, ôn nhu nói: “Tuổi tác của tôi có thể tương đương với cha em, ngày sau có ai hỏi tới, em cứ kêu tôi một tiếng cha, thế nào?”

“Cha!” Cô bé không chút ngập ngừng đồng ý xưng hô.

Mạc Tê quan sát bộ dáng cô bé, cảm thấy khả năng cô bé là người chơi rất nhỏ. Nếu thực sự là người chơi, lúc này hẳn là nên nghĩ cách đến soái phủ xin cơm chứ không phải ăn vạ ông chủ tiệm sách bình thường như cậu. Hơn nữa cô bé này yếu đuối đến đáng thương, không giống giả vờ.

Bộ dáng cô bé quá có tính nguỵ trang, Mạc Tê nhận cô làm con gái, mang theo cô xuất hiện trước mặt người chơi. Người chơi thấy dáng vẻ ỷ lại của cô sẽ lầm tưởng, cũng là một kiểu bảo vệ thân phận với cậu.

“Em tên là gì?” Mạc Tê hỏi.

“Tiểu Hồng Áo.” Cô bé đáp.

“Vậy tôi sẽ gọi em là Tiểu Hồng.” Mạc Tê nói, “Tôi họ Mạc, là chưởng quầy của tiệm sách này, ai tới hỏi, em cứ trả lời như vậy.”

“Vậy em là Mạc Tiểu Hồng?” Tiểu nữ hài hỏi.

“Nếu em không ngại, tạm thời theo họ Mạc của ta cũng được.” Mạc Tê lại xoa đầu cô bé, động tác vô cùng ôn nhu.

Cô bé nhìn chằm chằm Mạc Tê nói: “Được, con và cha họ Mạc.”

Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ hào quang vạn nhân mê, cô bé tự nhiên rất mến yêu Mạc Tê, giống như cha con thực sự.

Đúng như Lâm Phúc Vượng nói, qua buổi trưa mưa liền ngừng, trận mưa này vốn không lớn, qua một lúc nước trên mặt đường chỉ còn chút ít, nhưng vẫn khá trơn trượt. Mạc Tê không chờ được, cậu nắm Mạc Tiểu Hồng, dùng giấy dầu bao sách, chuẩn bị đến cửa tướng phủ.

Lâm Phúc Vượng trông mong nhìn Mạc Tê, Mạc Tê lục lọi trên quầy hàng rất lâu cũng không tìm được nửa đồng, chỉ có thể dùng ánh mắt “Thương mà không giúp gì được” nhìn Lâm Phúc Vượng.

“Chưởng quầy, tôi có thể nhẫn một ngày, buổi tối ngài có thể mang thức ăn về không?” Lâm Phúc Vượng hỏi.

“Tôi sẽ tận lực.” Mạc Tê trước khi đi còn dặn dò hắn “Tôi đi rồi cậu đóng cửa lại đi, vạn nhất có người tới đòi nợ làm bị thương.”

Mạc Tê không quên bối cảnh trò chơi cho cậu, nguyên chủ vì nhập hàng mà thiếu không ít tiền, dù không phải mình nhưng cậu cũng không quên phòng bị chuyện này.

“Được được, tôi sẽ làm bộ rằng trong tiệm không có ai.” Lâm Phúc Vượng đồng ý.

Lúc này Mạc Tê mới yên tâm dắt cô bé đến tướng phủ, Mạc Tiểu Hồng một đường đều gặm ngón tay mình nhìn chằm chằm Mạc Tê.

Đi vào cảnh khu lâm viên, quả nhiên trên cổng lớn có tấm bảng hiệu 《 Đại Soái phủ 》, “Soái” còn viết thành “Sư”, có thể nhìn ra được trình độ văn hoá của người ở đây không cao. Bảng hiệu còn treo hoa trắng, chắc là bởi đang làm lễ tang.

Mạc Tê lớn mật tiến lên gõ cửa.

Thủ vệ gác cổng là một thanh niên 17-18 tuổi, gầy nhưng rắn chắc, hắn mặc quân trang Mạc Tê chưa từng thấy qua, trên eo thắt một khẩu súng, thái độ vô cùng ngang ngược, mở cửa liền nói: “Người nào dám tới soái phủ giương oai?”

“Tiểu nhân là chưởng quầy tiệm sách trong trấn, lần này đặc biệt tới vì quân gia đưa chút sách.” Mạc Tê nói.

“Lăn lăn lăn, ai muốn xem sách.” Thủ vệ nghe được hai từ “xem sách”, nháy mắt liền đau đầu, dùng sức đẩy Mạc Tê.

Thân thể này không rắn chắc như thân thể thật của cậu, bị hắn đẩy liền đứng không vững, nếu không phải Mạc Tiểu Hồng đứng phía sau đỡ, có thể cậu đã té ngã trên đất.

Mạc Tiểu Hồng gặm ngón tay, nhìn thẳng vào thủ vệ.

“Sách này không phải sách bình thường,” Mạc Tê ổn định thân hình, không chút hoang mang lấy sách cũ được bao trong giấy dầu “Đây là sách gia truyền của nhà tôi, có nghiên cứu về hiến tế phẩm mộ địa, nói không chừng có biện pháp trấn trụ ngọc bội tràn đầy tà khí kia.”

Chuyện của ngọc bội dấy lên sóng gió trong thị trấn, mọi người đều biết chuyện mình bị cô lập trong đây, nếu không phải sợ hãi phủ binh, bá tánh đã sớm hoảng loạn đến cướp đoạt vật tư, hiện tại vẫn có thể duy trì trị an ổn định, hoàn toàn là nhờ trong phủ có súng.

Nghe được có cách áp chế ngọc bội, sắc mặt thủ vệ lập tức trở nên hoà hoãn, hắn cẩn thận đánh giá Mạc Tê một phen. Chán ghét qua đi, hào quang vạn nhân mê thi triển thần uy, thủ vệ không khỏi cảm thán một câu: “Tuy rằng tuổi anh đã lớn, nhưng tư sắc không tồi, người đọc sách quả nhiên đều là tiểu bạch kiểm.”

Mạc Tiểu Hồng tiếp tục gặm ngón tay, cô bé chỉ còn một cái răng cửa, không biết tại sao lại gặm đến hăng say như vậy.

Mạc Tê mặt không đổi sắc cầm quyển 《 Chu Dịch Phân Tích 》, mở ra bát quái đồ cho thủ vệ xem.

Ở thời đại này, người biết chữ không nhiều lắm, thủ vệ thấy đôi chữ đã đau đầu, vội đẩy sách nói: “Anh đừng cho tôi xem, tôi mang anh đi gặp thư ký, các người nhất định có chuyện nói.”

Mạc Tê nắm tay Tiểu Hồng vào cửa, thủ vệ lại ngăn lại: “Tiểu cô nương này là ai?”

“Đây là con gái của tiểu nhân, tuổi quá nhỏ, trong trấn lại không an ổn, để nó lại một mình trong tiệm tôi không yên tâm, không biết quân gia có thể châm chước đôi chút?” Mạc Tê nói.

“Vậy mà đã có con gái, không biết tiện nghi cho tức phụ nhà ai vớ được tiểu bạch kiểm.” Thủ vệ ngả ngớn liếc nhìn Mạc Tê, thấy bộ dáng cụp mi rũ mắt của cậu, liền tránh đường “Vào đi, nếu có thể tìm ra cách phá phong trấn, anh cùng con gái đều là khách quý của phủ.”

Cuối cùng hắn vẫn đưa Mạc Tê vào, dẫn đến đại sảnh.

Cửa chính đại sảnh rộng mở, ở giữa là một cỗ quan tài, vải trắng phủ bên trên, che mặt người đã khuất.

Lạ lùng thay, vải trắng bị xé toạc một chỗ, cố tình để lộ ra một cây đao.

Người chết này hẳn là đại nguyên soái tử vong li kì trong truyền thuyết? Nhưng tại sao thanh đao vẫn cắm trên thi thể, vì cái gì mà không rút đao?

“Đừng nhìn lung tung, chúng ta đi từ cửa hông vào” thủ vệ túm Mạc Tê “Cái chết của đại soái…… Ai, dù sao cũng không giống người làm, hung đao kia cũng đặc biệt tà, ai cũng không dám rút.”

“Đại soái khi nào hạ táng?” Mạc Tê hỏi.

“Tục lệ xưa trong nhà đại soái là bảy ngày, bây giờ mới ngày thứ ba. Mẹ nó, thế mà phải đợi bảy ngày, may mắn không khí mấy ngày nay mát mẻ, bằng không sẽ hôi thối chết!” Thủ vệ đầy mặt sợ hãi nói.

“Trong trấn bắt đầu từ khi nào ban đêm mưa, chính ngọ dừng?” Mạc Tê hỏi.

“Còn không phải là đêm đại soái chết……” Thủ vệ đang nói đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Mạc Tê, “Ý của anh là mưa này có quan hệ với đại soái?!”

Mạc Tê nhàn nhạt nói: “Tôi cũng chỉ là đoán thôi.”

Lời này tựa hồ trấn an thủ vệ, hắn coi Mạc Tê như người thật sự có bản lĩnh, thái độ trở nên tôn kính: “Tiên sinh, mời đi bên này.”

Động tác gặm ngón tay của Mạc Tiểu Hồng lúc này mới chậm lại.

_Hết chương 27_