Edit: Chiêu
Beta: Na
Mạc Tê chỉ nhìn cô một cái rồi dời tầm mắt, phòng ngừa “Ngưng thị” có hiệu lực.
Mạc Tê tự nhận mình không phải chính nhân quân tử theo nghĩa truyền thống, nếu trong nhiệm vụ lần này Hướng Uyển Tư là người đứng sau tất cả hay là người chơi, cậu vẫn sẽ thi triển toàn bộ kỹ năng, tuyệt đối không do dự, tất cả đều là một phần của trò chơi, không cần kỹ năng chính là từ bỏ vũ khí lớn nhất của mình.
Nhưng nếu Hướng Uyển Tư chỉ là một người thường bị trò chơi liên luỵ, “Ngưng thị” sẽ khiến cậu phát sinh nợ tình, một mình Liêu Nho Học đã đủ đau đầu. Trước khi xác định thân phận của Hướng Uyển Tư, Mạc Tê không muốn tự chuốc thêm phiền phức.
“Trời đầy mây còn mang kính râm sao?” Hướng Uyển Tư nghiêng đầu nhìn kính râm trong tay cậu, vẻ đẹp thanh thuần lại đáng yêu.
“Tôi tưởng trời nắng, dự báo thời tiết nói như vậy.” Mạc Tê tùy tay cài kính râm trước ngực, thoạt nhìn giống như một vật trang trí.
Cậu không thi triển “Ngưng thị”, tuy hào quang vạn nhân mê vẫn còn đó, nhưng giá trị thân cận của Hướng Uyển Tư cũng rất cao, vẫn có thể chống cự.
“Đúng vậy, buổi sáng xem dự báo thời tiết đúng là trời nắng, còn muốn phơi chăn ra ngoài.” Giọng nói của Hướng Uyển Tư rất ngọt ngào, không hổ là nữ MC chuyên làm các sự kiện lớn của trường.
Mạc Tê bước sang phải một bước, làm tư thế “mời” Hướng Uyển Tư bước vào trong.
“Lát nữa có một nam MC tới.” Hướng Uyển Tư nói “Tác phẩm triển lãm khá nhiều, một người khó mà lo hết việc, giáo viên nói sẽ nhờ một nam MC, tôi cũng không quá quen thuộc hắn.”
“Còn có MC chị chưa từng thấy qua sao?” Mạc Tê ngạc nhiên nói.
Hướng Uyển Tư học cùng lớp với Liêu Nho Học, sáu tháng cuối năm sẽ bước lên năm bốn, dừng làm phát thanh viên. Hiện cô là trưởng nhóm phát thanh viên của trường, thậm chí các nhóm MC cũng là cô mang đến, dù là sinh viên năm nhất cũng sẽ làm việc với nhau một năm rồi, tại sao Hướng Uyển Tư lại không quen biết?
“Cũng không phải chưa từng gặp qua, lúc cậu ấy mới gia nhập tổ phát thanh tôi có ấn tượng, thanh âm rất dễ nghe, nhưng lại rất ít khi tham gia hoạt động của trường nên đôi bên ít tiếp xúc.” Hướng Uyển Tư nói.
Có chút ấn tượng, không hay tiếp xúc, quá giống Hạng Trác, Mạc Tê cảm thấy vị nam MC này tám phần là người chơi, chỉ không biết hắn là người chơi thứ năm chưa từng lộ diện hay là cặp nam nữ kia mà thôi.
“Tôi từ hội sinh viên tới, hội trưởng cũng không nói có người khác.” Mạc Tê thử nói.
“Là giáo sư đưa tới giúp tôi.” Hướng Uyển Tư nói.
“Hoá ra là như vậy.” Mạc Tê đưa cho Hướng Uyển Tư một xấp tư liệu, “Đây là phần giới thiệu chi tiết về các tác phẩm triển lãm, vất vả cho chị rồi.”
“Tôi chỉ phải học tư liệu, không thể so với vất vả của hội sinh viên, vừa bố trí phòng triển lãm, thống kê tư liệu, lại còn phải phân người đến bảo vệ tác phẩm.” Hướng Uyển Tư nói.
Thực sự là người hào phóng, lúc ở chung khiến người ta vô cùng thoải mái, khó trách lại trở thành nữ thần của trường, cũng khó trách tại sao giá trị thân cận lại cao như vậy.
Mỗi lần Hướng Uyển Tư lật một tờ tư liệu, Mạc Tê liền dẫn cô đến trước tác phẩm đó, giúp cô quen thuộc với cả hai.
Trong lúc đó, Mạc Tê lơ đãng nói chuyện phiếm: “Cảm ơn chị ngày hôm qua đã hỗ trợ, kì thực là tôi thay bạn cùng phòng đi học, một chút kiến thức đều không biết.”
Nhắc tới chuyện ngày hôm qua đi học, bên tai Hướng Uyển Tư đỏ lên, lặng lẽ cúi đầu nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn thêm bạn tốt, cũng lo lắng cậu sẽ rớt môn nên mới đưa tờ giấy. Hoá ra cậu là thế khoa, khó trách không cần ghi chép.”
Cô cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ biến một lần tỏ tình ngượng ngùng thành lo lắng cho thành tích của bạn học.
Người bình thường nghe được lời này sẽ sinh ra ý nghĩ “Hoá ra là hiểu lầm”, rồi áy náy bồi thường hảo cảm, nhưng Mạc Tê không giống vậy.
Chiêu này cậu cũng đã dùng rất nhiều lần lúc bán hàng. Trước hết đưa ra một món đồ đắt giá khiến sinh viên khó mua nổi, hạ thấp tư thế đau khổ cầu xin, nếu người đó cự tuyệt sẽ sinh ra cảm giác do dự mất tự nhiên. Lúc này cậu mới lấy ra món đồ vừa tầm với họ, đại đa số mọi người sẽ xuất hiện tâm lí muốn bồi thường mà mua đồ.
Một đoạn đối thoại này giúp Mạc Tê phát hiện ra Hướng Uyển Tư cũng rất giống mình, đều là lợi dụng thủ đoạn nào đó để đạt được thứ mình muốn. Cậu là vì bán hàng kiếm tiền, Hướng Uyển Tư lại hy vọng có được hảo cảm từ người khác.
Cô biết rõ mình muốn gì, cũng biết nên làm thế nào để đạt được, có động cơ cùng nguyện vọng mãnh liệt. Mạc Tê nhanh chóng đánh giá Hướng Uyển Tư.
“Hoá ra là như vậy.” Mạc Tê hạ giọng, lời nói mang theo vẻ áy náy “Là tôi hiểu lầm, xấu hổ.”
Hướng Uyển Tư mỉm cười, vén mái tóc dài, lộ ra sườn mặt tinh xảo.
Mạc Tê nhướng mày, chuyển chủ đề: “Tại sao trong buổi lễ tân sinh viên vào tháng chín năm trước, cậu đột nhiên lại mất giọng?”
Chuyện này nhất định là vảy ngược của Hướng Uyển Tư, sắc mặt cô tức khắc tái nhợt, thậm chí cũng không nặn ra được nụ cười dịu dàng, mất tự nhiên nói: “Lúc ấy giọng nói của tôi không tốt lắm, uống một chén nước liền mất giọng. Sau khi đi bệnh viện trị liệu một thời gian mới khôi phục.”
“Không phải trong nước có vấn đề gì đi?” Mạc Tê quan tâm hỏi, “Chẳng lẽ có ai muốn hại chị xấu mặt?”
“Mọi người đều là bạn học, không phải đâu.” Hướng Uyển Tư hoảng loạn một lát, rất nhanh đã khôi phục sự trấn định, lấy tập tư liệu gõ vai Mạc Tê “Bạn học Mạc Tê, tư tưởng của cậu quá u ám, đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Dứt lời, cô nghiêm túc chỉ vào một chỗ: “Đây là tác phẩm nào?”
Mạc Tê biết tâm tư phòng bị của Hướng Uyển Tư đã nổi lên, không thể hỏi được gì nữa, do dự muốn thi triển “Ngưng thị”. Vừa lúc đó, hai người đã đi đến chỗ bức hoạ trung tâm của phòng triển lãm.
“Bức hoạ này là……”
“Tôi biết bức họa này.” Hướng Uyển Tư đánh gãy lời Mạc Tê “Đây là do bạn tôi vẽ suốt một tráng, trong thời gian đó tôi vẫn luôn bên cạnh cô ấy, nhìn bức họa hoàn thành, so với tư liệu còn biết nhiều hơn.”
Mạc Tê nhíu mày, cậu vốn tưởng rằng bức họa này là do hệ thống cấy vào đạo cụ hoặc là một đồ vật thần bí, không ngờ tới ngay từ đầu nó đã thực sự tồn tại, lại còn có cả một quá trình vẽ hoàn chỉnh.
Mạc Tê ngẩng đầu, nhìn người trong bức hoạ, thầm nghĩ “Anh đến cùng là ai?”, bỗng người trong bức hoạ hơi nghiêng đầu, nâng tay, mặc cho sương mù dâng lên, Mạc Tê vẫn nhìn thấy người trong tranh đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cậu yên lặng.
“Tranh lập thể có kĩ xảo cao siêu như vậy, chờ tới khi triển lãm kết thúc, nhất định phải bảo cô ấy cầm đi dự thi, chắc chắn có thể ôm được giải thưởng lớn về.” Hướng Uyển Tư cười nói, thoạt nhìn có quan hệ rất tốt với người vẽ.
Mạc Tê nhìn tiểu sử tác giả đặt dưới bức tranh, là một nữ sinh tên Mẫn Thi Hoa, hệ mỹ thuật, năm ba.
Cậu lợi dụng lúc Hướng Uyển Tư không chú ý, gửi tin nhắn cho Liêu Nho Học.
Liêu Nho Học cũng không đáp ngay, không biết có phải hắn gặp phiền toái gì rồi không.
Thông qua tiếp xúc, Mạc Tê đoán, nếu Hướng Uyển Tư thực sự là chủ nhân của chiếc hộp, cô xác thực có bản lĩnh khiến kẻ thù của mình chết trong vô thanh vô tức. Nhưng Mạc Tê không tìm thấy du͙© vọиɠ mãnh liệt đó trên người cô.
Hướng Uyển Tư là nữ sinh xinh đẹp, muốn lấy được hảo cảm của người khác là chuyện cực kì dễ dàng, hơn nữa cô cũng không cần thiết phải dùng cách cực đoan như vậy để hãm hại người khác, chỉ cần dựa vào tâm cơ của mình thôi cũng đã quá đủ rồi.
Trừ phi có động cơ mãnh liệt nồng cháy nào đó giấu dưới lớp vỏ điềm đạm dịu dàng này, mà muốn xác nhận điều đó cũng chỉ có thể thi triển “Ngưng thị”.
Mạc Tê tiến lên một bước, vừa định sử dụng kỹ năng thì đã nghe được từ cửa truyền đến tiếng vang, một người từ ngoài bước vào.
“Cậu đã đến rồi?” Hướng Uyển Tư thân thiết chào hỏi với người mới tới, giới thiệu với Mạc Tê “Đây là Thi Văn Hiên, cộng sự ngày mai của tôi. Văn Hiên, đây là người của hội sinh viên, Mạc Tê.”
Thi Văn Hiên là nam sinh cao chừng 185 trở lên, hơn Mạc Tê nửa cái đầu, hắn ta nhìn chằm chằm cậu, vươn tay nói: “Chào học trưởng.”
Mạc Tê thần sắc như thường, cũng duỗi tay ra.
Chỉ qua một lần gặp mặt, Mạc Tê đã xác định được đây là người chơi, hơn nữa còn không phải là hai người cậu nhìn thấy trước kia.
Đến đây, toàn bộ năm người chơi đã lộ diện, Hướng Uyển Tư và người trong bức hoạ đã thoát khỏi hiềm nghi.
_Hết chương 16_