Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 60: 60: Tám Giờ Cân Não Một

***

Bọn họ tìm một nhà hàng để nghỉ ngơi trên Thị Trấn Sóc.

Nam Chu gọi một phần bánh mochi sữa tươi.

Nhân viên phục vụ sóc hình người xinh xắn trong nhà hàng dường như rất thích Nam Chu.

Khi mang miếng bánh quế sô cô la có logo hình Trấn Sóc lên, cô ta tặng kèm địa chỉ của mình trên giấy ăn.

Còn quyến rũ Nam Chu với đôi mắt tròn vo kiểu hoạt hình với ba cọng lông mi dài dài khiến người ta nổi hết cả da gà.

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ sợ hãi trước hiệu ứng kinh dị này.

Nhưng thái độ của Nam Chu rất ổn, còn lịch sự gật đầu với cô ta.

Nhân viên sóc tâm trạng rất tốt, ôm chiếc khay nhảy chân sáo rời đi.

Nam Cực Tinh lắc đầu vẫy đuôi vẻ tò mò, muốn chạy theo nhưng lại bị Nam Chu khẽ túm lấy đuôi nó, kéo ngược lại bỏ vào trong túi.

Những người chơi khác trong nhà hàng cũng nhận được thông báo update, bọn họ đang hào hứng, bàn luận cùng nhau, hai mắt như phát sáng.

“Update sẽ thưởng 500 tích điểm đấy!”

“Mong rằng bọn họ sẽ update nhiều hơn, tìm thêm nhiều bug, vậy thì cũng có lợi với chúng ta.”

Không chỉ có một người ôm niềm hi vọng như vậy.

Chức năng kênh thế giới mới được mở, nội dung thảo luận của mọi người cũng đa phần là về lần update này.

Đương nhiên, cũng có những tiếng không hài lòng.

“Đang phát cho ăn mày đấy hả.”

“Mẹ kiếp, kéo chúng ta tới đây chơi bằng mạng, cho một tí ngon ngọt đã vui thế kia, có thấy hèn hay không.”

“Chúng ta không chơi trò này nữa! Muốn đăng xuất!”

“Đăng xuất! Đăng xuất!”

Đương nhiên, người đứng phía sau trò chơi sẽ không để ý tới bọn họ.

Có điều, cảm xúc của người chơi cũng tìm được chỗ để xả, bọn họ đều tức giận spam và kích động chửi bới với màn hình không khí trước mặt, cho dù có tác dụng gì hay không.

Chuyện này cũng giúp chia sẻ một số thông tin có ích.

Ví dụ người chơi lợi dụng kênh thông tin vừa nhanh vừa tiện mới được mở, gửi thông tin về đạo cụ mình đang có, mong muốn tiến hành giao dịch.

Lý Ngân Hàng cho Giang Phảng và Nam Chu xem trực tiếp những điều này.

Vì Nam Chu và Giang Phảng không lựa chọn update.

Nhưng nghe một lúc, ba người thống nhất một điều:

Trước mắt không có thông tin nào có tác dụng lớn hết.

Lý Ngân Hàng vùi đầu vào bận việc của mình.

Nam Chu cảm thấy đáng lẽ ra Lý Ngân Hàng phải vui hơn khi nhận được thêm một món tiền mới đúng.

Cậu hỏi:

– Kiếm được 500 tích điểm cô không vui sao?

– Đâu phải gọi là kiếm được.

Rađa tiết kiệm tiền của Lý Ngân Hàng vận hành ổn định, không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vui mừng trên kênh thế giới:

– Mọi người đều có, cũng đồng nghĩa với việc mọi người đều không có.

Dù sao mọi người đều tăng tích điểm cũng chẳng có gì tốt cả.

Giang Phảng nói:

– Ít nhất cũng có thêm 500 tích điểm mua những thứ cần thiết.

Lý Ngân Hàng lẩm bẩm:

– Đúng là như thế…

Dứt lời, Lý Ngân Hàng nói khe khẽ:

– Nhưng chuyện này không phải đang chiếm lợi một cách rõ rệt ư?

Trong phó bản, rõ ràng bọn họ đã phát hiện ra cách qua cửa.

Chỉ cần tìm tới phòng học không tồn tại kia, thay đổi thứ tự bước vào trong phòng, bọn họ có thể thuận lợi chịu đựng qua 120 tiếng đồng hồ.

Nếu như không phải quái vật phát ra âm thanh soạt soạt kia ra tay trước bọn họ, nếu như không phải cứu Tôn Quốc Cảnh thì Nam Chu sẽ không nghĩ ra chuyện phá cửa thô bạo như vậy.

Bắt được quái vật là một bất ngờ với trò chơi thì đối với người chơi mà nói, chẳng phải đó cũng là một điều bất ngờ hay sao?

Nhưng Nam Chu vừa mới bắt được sinh vật trong phó bản, trò chơi lập tức update sửa lỗi.

Điều này chứng minh, bug mà Nam Chu phát hiện ra là một điểm quan trọng và cũng khiến người đứng sau vận hành trò chơi cảm thấy bất ngờ.

Thậm chí “người đó” còn không tiếc nhảy từ sau màn ra sân khấu.

Một khi update, hệ thống túi đồ hoàn toàn mới cộng thêm tính không tương thích với sinh vật trong phó bản sẽ xóa sạch boss phó bản bây giờ vẫn ở trạng thái là những con số hỗn loạn trong ô vật phẩm.

“Nhà sản xuất” của game “Vạn Vật Hấp Dẫn” gần như có thể nhẹ nhàng viết bốn chữ “Tôi là bố bạn” trên mặt mình.

“Người đó” không chỉ định lấy đi boss của phó bản này mà còn tặng cho người chơi 500 tích điểm chẳng thấm vào đâu.

Cho dù còn chưa biết tác dụng cụ thể của con quái vật, nhưng Lý Ngân Hàng luôn nghĩ rằng “thứ người khác tiếc không nỡ đưa cho bạn thì nhất định là thứ tốt”, cô cảm thấy rất thiệt.

Khi Lý Ngân Hàng cảm thấy bất bình, Nam Chu cũng nhìn chằm chằm giao diện game của mình.

Giao diện cửa hàng là màu xám.

Bảng xếp hạng vẫn giống hệt như lúc cậu bước vào phó bản trước, không hề làm mới.

Thậm chí không có kết toán số điểm cậu nhận được ở phó bản trước.

Bất cứ giao diện trao đổi nào đều bị đóng băng.

Cậu chỉ có thể thao tác giao diện của túi đồ.

Còn cả giao diện update lạnh băng dường như mang theo nụ cười châm chọc với thế giới này.

Sở dĩ trò chơi còn giữ lại giao diện thao tác của túi đồ là bởi vì túi đồ nối liền với hệ thống oxy của người chơi.

Một khi đóng túi đồ của hệ thống lại, những người chơi không kịp update sẽ bị nghẹn chết.

Đương nhiên, người đứng sau khống chế trò chơi sẽ không phải lo tới những điều này.

Dù sao, không update, hệ thống cửa hàng sẽ không mở ra.

Không thể sử dụng cửa hàng, cũng có nghĩa rằng người chơi không thể mua khí oxy cần thiết cho sinh tồn, không thể tốn thời gian vào nghỉ ngơi và phục hồi, cũng không thể hưởng thụ chức năng mới và lợi ích mà update hệ thống mang đến.

Nói thẳng ra.

Hoặc là ngừng thở, hoặc là update ngay cho ông.

Hoặc là mang theo hệ thống cũ, không ngừng bước vào cửa trò chơi, hoặc là update ngay cho ông.

Lý Ngân Hàng khái quát một cách chuẩn xác:

– Trò chơi nào cũng có cái nết ấy.

Trước mắt, dường như trò chơi đang vô cùng tự tin với bản update này.

Nhưng Lý Ngân Hàng không muốn chiều theo bọn họ.

– Dù sao chúng ta đã nghỉ ngơi một ngày trong phó bản trước rồi.

– Lý Ngân Hàng nói – Lần này tôi mua thẻ lựa chọn, chúng ta đi làm nhiệm vụ tiếp theo ngay thôi.

Nam Chu:

– Ờ.

Cậu múc mochi trắng sữa từ nước đường lên, lại lấy ra hai đĩa nhỏ, chia đều cho Giang Phảng và Lý Ngân Hàng mỗi người một thìa.

Dường như việc trò chơi đang trêu đùa cậu chẳng hề quan trọng.

Lý Ngân Hàng hơi lo lắng, bấu chặt hai tay vào mép bàn ăn, nói nhanh hơn:

– Thầy Nam mau quyết định đi.

Nam Chu sững người.

– Cái này rất ngon, – Nam Chu nói – Nhưng tôi không thể cho cô nhiều thêm đâu.

Lý Ngân Hàng nghẹn họng.

Cô suy nghĩ mới nhận ra Nam Chu đang bảo vệ đồ ăn.

Thoáng cái dở khóc dở cười:

– Anh nói đúng, chúng ta phải nhanh chóng vào phó bản!

Nam Chu:

– Sau đó thì sao?

Lý Ngân Hàng:

– Hả?

– Sau đó… thì làm nhiệm vụ phó bản.

Khi rời khỏi Phồn Hoa thầy Nam chỉ mua một lần oxy, bây giờ chỉ còn lại mười hai tiếng sử dụng oxy! Anh Phảng cũng chỉ còn lại tám tiếng, nếu như không update thì chúng ta phải đi nhanh lên.

Nam Chu nhìn Lý Ngân Hàng đăm đăm.

Cô còn biết rõ thời gian sử dụng oxy còn lại của bọn họ.

Cậu nhận ra ban đầu cậu lựa chọn Lý Ngân Hàng làm đồng đội quả là một chuyện chính xác.

Nhưng Nam Chu vẫn chẳng hề vội vàng.

Cậu lại vớt mochi trong nước đường ra, cầm chiếc cốc thủy tinh xinh đẹp, chậm rãi uống nước bên trong:

– Đây không phải là cách hay.

Lý Ngân Hàng:

– Chúng ta vào phó bản rồi từ từ nghĩ cách sau, chúng ta có thời gian mà!

Dẫu vậy, nhưng trong lòng Lý Ngân Hàng không chắc chắn chút nào.

Nói trắng ra, bọn họ nuốt không trôi cục tức này thôi.

Làm một so sánh, khó khăn lắm mới rút được một giải thưởng nhìn có vẻ rất xịn từ ô giải thưởng, người bình thường chắc chẳng ai muốn ấn nút update để mất đi món hời.

Nhưng nếu như hệ thống hạn chế như vậy, cố ý hướng vào bọn họ, người chơi như bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, không còn cách nào khác.

Suy nghĩ của Nam Chu lại khác hẳn cô.

Cậu hỏi:

– Kéo dài thời gian sẽ có lợi với chúng ta không?

Lý Ngân Hàng cảm thấy cũng đúng.

Nếu như bọn họ không update, chờ khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo và trở lại, chưa biết chừng hệ thống sẽ không cần bọn họ ấn đồng ý mà cưỡng chế update toàn bộ hệ thống túi đồ của người chơi.

– Làm bản update cần thời gian, – Nam Chu nói – Bọn họ làm bản update này mất bốn mươi tiếng đồng hồ đúng chứ?

Dứt lời, Nam Chu lẩm bẩm thêm một câu.

– Giới hạn năng lực của bộ phận nghiên cứu và phát triển chỉ có thế.

Lý Ngân Hàng có cảm giác như boss đang muốn làm chuyện lớn.

Cô bỗng cảm thấy không ổn, nhìn Giang Phảng xin giúp đỡ.

Giang Phảng nhận được tín hiệu của cô.

Anh giơ cốc hồng trà lên, cười với Nam Chu:

– Cậu lựa chọn thế nào tôi sẽ bỏ phiếu theo.

Lý Ngân Hàng: Cô không cần thiết phải đưa mắt cầu cứu Giang Phảng.

– Tôi quan tâm tới chuyện khác.

Giang Phảng khẽ đặt tách hồng trà xuống đĩa.

– Trước đây, người sắp đặt trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” luôn đứng sau màn.

– Rốt cuộc tại sao người đó lại khống chế chúng ta?

Hết chương 60

------oOo------