Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 3

Editor: Tô Mộc Y

Sau khi Hàn Nhạc rời đi thì bữa sáng của Lâm gia cũng đã làm xong, trong nồi sắt là cháo ngô, trên đĩa thì có thêm mấy cái bánh nướng áp chảo còn thừa từ hôm qua.

Trần Kiều chưa từng thấy loại thức ăn nhà nông sơ sài như thế này bao giờ.

Điền thị vừa cười vừa múc cho con gái chén đầu tiên.

Trần Kiều không muốn ăn nhưng nàng thật sự rất đói bụng. Tất nhiên không thể biểu hiện điều này ra ngoài, nàng chỉ có thể ép bản thân mình nuốt xuống chén cháo ngô kia.

Nàng chậm rì rì uống cháo, Điền thị thì ngồi nói chuyện phiếm với trượng phu, ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi ông gọi Hàn Nhạc làm cái gì?”

Lâm Bá Viễn giải thích chi tiết một lúc. Hàn Nhạc là thanh niên khỏe nhất thôn Đại Vượng, cha mẹ mất sớm, còn phải nuôi hai em trai, Hàn Nhạc vừa làm ruộng vừa tìm mấy công việc làm thuê ngắn hạn, là một thanh niên tốt chững chạc lại chịu thương chịu khó, một chuyện nhỏ như việc truyền lời giúp này, Lâm Bá Viễn rất sẵn lòng làm.

Điền thị nghĩ, xúc động nói: “Hàn Nhạc cũng hai mươi hai rồi nhỉ? Với tướng mạo của nó cũng không khó để làm mai, sao lại chưa lấy vợ?”

Chuyện này, Lâm Bá Viễn cũng không biết.

Điền thị nhìn con gái, nghĩ tới con bé cũng mười sáu tuổi rồi, nếu còn chậm trễ thì sẽ thành gái lỡ thì mất, lập tức không còn thời gian rảnh mà đi quan tâm chuyện của người khác nữa.

Trần Kiều còn đang cố gắng thích ứng với cuộc sống của nhà nông, tạm thời không nghĩ quá xa.

Hai ngày sau, cha con Lâm Bá Viễn và Lâm Ngộ tới trường tư thục, Điền thị đi chợ cùng bà Vương nhà bên cạnh, chỉ còn Trần Kiều ở lại trông nhà.

Một mình Trần Kiều ngồi thêu khăn trong phòng.

Nàng đang thêu thì bỗng có người gọi ở bên ngoài: “Có ai ở nhà không?”

Là giọng của một người đàn ông.

Trần Kiều căng thẳng, là một tiểu thư khuê các, nàng không biết cách chung đυ.ng cùng đám con trai nhà nông, trong lòng cũng có chút kháng cự.

Nếu nàng không nói lời nào, có phải người nọ sẽ bỏ đi hay không?

Ngoài cửa lớn Lâm gia, Hàn Nhạc nhìn vò rượu trong tay, lại nhìn cửa nhà chính đang mở, tưởng Điền thị đang làm việc nhà không nghe thấy, nên hắn xách vò rượu bước nhanh vào trong. Người nhà nông ấy mà, trừ khi trong nhà không có người, bình thường rất ít khi đóng cửa, người quen ra vào cũng rất tùy ý.

“Thím Lâm ơi?” Đứng trước cửa nhà chính, Hàn Nhạc gọi lại lần nữa, “Thím Lâm ơi, nhờ có phu tử nhắc nhở, cháu đi theo Lưu công tử săn lợn rừng được thưởng hai lượng bạc, vừa mới từ trấn trên về, tiện thể mua một vò rượu, biếu phu tử nếm thử.”

Trần Kiều biết hắn đến để cảm ơn, là chuyện đứng đắn, do dự một chút rồi cuối cùng cũng buông việc thêu trên tay xuống, mang giày đi ra ngoài.

Hàn Nhạc nghe được động tĩnh bèn nhìn về phía Tây sương.

Trần Kiều mở cửa sương phòng, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của nam nhân. Hàn Nhạc cao như vậy, đỉnh đầu hắn cũng suýt chạm vào ngưỡng cửa của gian nhà chính. Cảm giác bị áp bức vô hình như thủy triều dâng lên, Trần Kiều rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Cha ta nói, truyền lời chỉ là chuyện nhỏ thôi, huynh không cần phải cảm ơn đâu, cứ mang rượu về nhà mà uống đi.”

Hàn Nhạc kinh ngạc nhìn cô nương đối diện.

Cùng trong một thôn nên tất nhiên hắn biết Lâm Kiều, chỉ là Lâm Kiều trong ấn tượng của hắn vô cùng điêu ngoa, ngạo mạn, ỷ nhà mình có tiền nên rất xem thường đám người nghèo trong thôn, Hàn Nhạc cũng từng bị Lâm Kiều khinh bỉ. Cho nên tuy rằng Lâm Kiều lớn lên rất xinh đẹp, mấy thanh niên hắn quen biết đều lén lút bàn luận về khuôn mặt, dáng người của Lâm Kiều, thậm chí còn nói những lời thô tục, nhưng Hàn Nhạc chưa bao giờ có suy nghĩ bất chính nào với Lâm Kiều.

Nhưng Lâm Kiều lúc này, nàng mặc một bộ váy màu trắng thêu hoa đào, yên lặng đứng ở đằng kia, mi mắt buông xuống, bỗng chốc như thay đổi trở thành một con người khác, từ con ong mật huênh hoang khắp nơi biến thành một đóa hoa mẫu đơn yên tĩnh nở rộ. Hơn nữa dường như nàng trở nên rất nhát gan, cũng không dám nhìn hắn, ngón tay trắng như tuyết lộ ra ngoài, bất an mà nắm chặt ống tay.

Hàn Nhạc chợt nhớ lại, hôm trước cô nương này ham chơi rơi xuống bờ ao bên rừng cây phía Đông ngôi làng, may mà có người bạn đi cùng kịp thời gọi người nên dân làng mới cứu người lên được. Có lẽ là nhận được bài học nên cuối cùng tiểu cô nương đã đổi tính rồi?

“Một vò rượu cũng không đáng bao nhiêu tiền, xem như đó là một phần tâm ý của ta.” Cô nam quả nữ nên Hàn Nhạc cũng không muốn ở lại Lâm gia quá lâu. Hắn đặt vò rượu lên bệ cửa sổ nhà chính rồi nói với cô nương đang đứng trước cửa Tây sương: “Ta về đây. Lâm cô nương hãy trở về phòng đi”

Nói xong Hàn Nhạc lập tức đi ra ngoài cửa.

Trần Kiều nhìn bình rượu kia thì cũng không khách sáo nữa, chỉ là khi chờ Hàn Nhạc ra khỏi cửa xong thấy cổng lớn Lâm gia đang rộng mở, người nào cũng có thể đi vào thì nàng lại cảm thấy không ổn. Nàng đi từng bước nhỏ lén lút đóng cổng lại, còn không quên cài chốt. Đóng cửa xong Trần Kiều thả lỏng không ít, lúc này mới trở về phòng tiếp tục thêu khăn.

Sau nửa canh giờ, Điền thị đi chợ về đứng trước cổng gọi con gái.

Trần Kiều nhanh chóng chạy ra mở cửa cho mẹ.

Điền thị ngạc nhiên nói: “Kiều Kiều, sao phải đóng cửa lại?”

Trần Kiều nhỏ giọng nói: “Con sợ trộm vào nhà.”

Điền thị phì cười, vừa dắt tay con gái vào trong vừa nói: “Chỗ chúng ta ở rất bình yên, suốt bao nhiêu năm qua chưa từng nghe nói ban ngày có trộm, sao Kiều Kiều ngốc lại nhát gan như vậy chứ. Con xem cổng đóng như vậy rất bất tiện, ai tới nhà còn phải chạy ra mở cửa.”

Trần Kiều yên lặng nghe, cuối cùng cũng biết nhà giàu khác nhà nông ở chỗ nào, nhà giàu đều có người chuyên môn gác cổng, lúc nào cũng có thể giúp khách mở cửa, còn nhà nông thì không có nha hoàn hay gã sai vặt, cũng không quá coi trọng phép tắc, cho nên thời gian trôi qua tương đối nhàn hạ.

“Ơ, rượu này từ đâu ra thế?” Điền thị chỉ vào vò rượu đặt trên cửa sổ hỏi.

Trần Kiều nói: “Hàn Nhạc đi săn lợn rừng nên lấy được tiền thưởng, đây là tạ lễ hắn biếu cha.”

Mặt mày Điền thị lập tức hớn hở: “Hàn Nhạc này, vẫn còn hiểu lễ nghĩa.”

Trần Kiều nhớ tới thời gian ngắn ngủi tiếp xúc cùng Hàn Nhạc, người đàn ông này có chuyện thì nói thẳng, hành vi cử chỉ đều không hề ngả ngớn, rất tán thành với lời nói của mẹ.

Điền thị đi chuẩn bị cơm trưa, trong vườn có trồng đậu đũa, bà vừa hái vừa nói chuyện phiếm cùng con gái: “Hôm nay mẹ đi chợ, gặp được mẹ Hồng Mai đang mua thịt, sau khi nghe ngóng mới biết Hồng Mai xem mắt rồi đấy, hai bên đều vừa ý nhau, buổi trưa hôm nay nhà họ chiêu đãi tiệc nhà trai và bà mối… Nhà trai là Triệu gia ở thôn khác, cách nơi này của chúng ta có mười lăm dặm thôi, nhưng mà nghe nói Triệu gia có đất có trâu, còn xây được hai gian phòng tân hôn, đặc biệt giữ lại dùng sau khi thành thân…”

Trần Kiều cầm rổ tre, không hiểu sao lại thấy mấy chuyện vụn vặt của người nông thôn mà Điền thị kể rất thú vị.

Chỉ là nghe giọng điệu Điền thị, chẳng lẽ đối với cô nương trong thôn mà nói, trong nhà có đất có trâu có phòng tân hôn, thì được coi là rể hiền rồi?

Ở bên kia Điền thị cầm một nắm đậu đũa ra, thấy con gái ngơ ngác, không biết là kinh ngạc hay là hâm mộ Hồng Mai, bà liền cười nói: “Con thân thiết với Hồng Mai nhất, buổi chiều con qua chúc mừng nó một tiếng đi.” Cô nương nhà nông không cần phải suốt ngày ru rú ở trong khuê phòng, mà lúc nào cũng có thể qua nhà bạn chơi.

Trong trí nhớ Trần Kiều hoàn toàn không có người tên Hồng Mai này, nhưng, nếu hai người thật sự là chị em tốt, Hồng Mai sắp phải đính hôn, nàng lại không đi chúc mừng thì quả thật rất thất lễ.

“Mẹ đi cùng con đi.” Trần Kiều cầm rổ, làm nũng mà nói với Điền thị, nếu không thì nàng không tìm được đường đến nhà Hồng Mai đâu.

“Rồi rồi rồi , thật là càng lớn càng dính người.” Trong miệng Điền thị thì ghét bỏ con gái, nhưng trên mặt lại cười đến vô cùng vui vẻ.

“Để con giúp mẹ.” Trần Kiều đau lòng Điền thị phải vất vả từ sáng đến tối, muốn thử làm chút việc trong khả năng của mình.

Nhưng Điền thị lại sợ làm thô tay của con gái, nên ngay cả việc nhỏ là nhặt đậu đũa cũng không cho làm.

Buổi trưa, hai cha con Lâm Bá Viễn về nhà ăn cơm, nghỉ trưa xong lại quay về trường tư thục.

Điền thị dẫn con gái đến nhà Hồng Mai.