Cá Mặn Sau Khi Làm Lơ Hệ Thống Yêu Đương Bạo Hồng Rồi

Chương 59: Cá Mặn gia nhập bộ tộc nguyên thủy

Sau khi đến rừng mưa, Ninh Tiểu Ngư không làm gì khác, cô chỉ đặt trọng tâm vào việc tìm thức ăn trước.

Vào nhóm cô là Lục Kinh Độ, Thẩm Ước Ước. Còn các khách mời khác, họ đã trộn vào đội khách mời của "Cực hạn cầu sinh", sau đó thành lập đội với các khách mời cũ. Chỉ có Ninh Tiểu Ngư và nhóm của cô hoạt động độc lập, không tham gia cùng các khách mời của "Cực hạn cầu sinh".

Mặc dù Thẩm Ước Ước biết mình có thể làm bóng đèn của hai người kia, nhưng trong tình huống này, cô không quan tâm đến mặt mũi, trước hết là ôm đùi vua cá mặn, sau đó mới nói tiếp.

Ninh Tiểu Ngư mang một gương mặt cá mặn, cùng với hai đồng đội, đi xung quanh rừng mưa.

Thẩm Ước Ước hơi sợ hãi: "Tiểu Ngư, chúng ta có thể bị lạc đường không? Có nguy hiểm gì không?"

Ninh Tiểu Ngư xua xua tay: "Không sao đâu, có định vị và bộ đàm vô tuyến, còn có ba người cứu hộ theo sau, có gì đâu mà sợ?"

Lúc chán, Ninh Tiểu Ngư đã từng xem một bộ phim tài liệu về khu rừng mưa này, cô khá hiểu biết về tình huống của khu rừng này.

Bây giờ, cô đang muốn kiểm chứng xem thông tin ghi lại trong phim có chính xác hay không.

Cô đi theo chỉ dẫn của la bàn, vẫn luôn đi theo hướng đó. Khi nhóm cứu hộ chuẩn bị lên tiếng ngăn Ninh Tiểu Ngư tiếp tục đi nữa, bỗng trước mặt họ đột nhiên xuất hiện một đám người đang mặc trang phục thời nguyên thủy.

Bọn họ vẽ mặt trang điểm, trong tay cầm cung và mũi tên, huyên thuyên nói gì đó với nhóm của Ninh Tiểu Ngư.

Thẩm Ước Ước vô thức nắm lấy cánh tay của Ninh Tiểu Ngư. Dù cô ấy đã xem qua các bộ phim tài liệu, biết là dù đang ở thế kỷ 21, thì vẫn có một số bộ tộc nguyên thủy còn tồn tại. Nhưng biết trực tiếp gặp lại là hai chuyện khác nhau.

Họ có lẽ vẫn còn giữ thói quen sinh hoạt của loài người nguyên thủy? Có lẽ họ chưa hình thành nền văn minh?

Trong lúc Thẩm Ước Ước đang suy nghĩ, cô ấy chỉ thấy Ninh Tiểu Ngư vỗ bụng mình, trong miệng phát ra tiếng "gù gù", giả vờ theo tiếng bụng kêu đói.

Tiếp theo, cô cũng thực hiện một động tác chỉ việc ăn uống, quơ chân múa tay, sử dụng biểu cảm cử chỉ rõ ràng nhất để nói: "đói đói, ăn ăn."

[???]

[Khi nhóm người này xuất hiện, tôi còn bị dọa một trận, kết quả vua cá mặn lại mang đến bất ngờ này!]

[Tôi thực sự cười muốn chết!]

[Không hổ là vua cá mặn! Để có một miếng ăn nóng hổi, thậm chí còn sử dùng ngôn ngữ cử chỉ với người nguyên thủy! Quả là tuyệt vời!]

[Chậc chậc chậc, khách mời cực hạn cầu sinh đã ở đây trong một khoảng thời gian dài, nhưng chưa bao giờ gặp phải nhóm người bản xứ này, tôi nên nói là vua cá mặn may mắn, hay là không may mắn đây?]

[Tốt lắm, với động tác quơ tay múa chân này, chúc mừng vua cá mặn đã thành công trà trộn vào đội ngũ của những người nguyên thủy!]

Ninh Tiểu Ngư nhìn người đối diện không phản ứng gì, cô lại làm một loạt động tác múc cơm giống vừa rồi, quơ chân múa tay: "Cơm cơm, ăn ăn!"

[Ha ha, có chắc đây là chương trình thực tế sinh tồn nguy hiểm không? Không phải là chương trình hài hả?]

[Vì ăn cơm, Vua cá mặn đã cố gắng hết sức!]

[Thực ra, Vua cá mặn là người thông minh nhất! Đây chính là cách tối ưu hóa lợi ích, tiết kiệm thời gian, công sức! Thay vì tự mình tìm kiếm nguyên liệu (có thể không tìm thấy), thì chẳng bằng ăn xin ăn cướp!]

[Chúc mừng Tiểu Ngư đã hoàn hảo hòa nhập vào bộ tộc nguyên thủy, nhiệt liệt vỗ tay.]

Thẩm Ước Uớc ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ. Các thành viên trong đội cứu hộ theo sau cũng ngây ngẩn cả người.

Nè... có thể như vậy sao?

Lục Kinh Độ vẫn giữ được sự bình tĩnh, giống như là cho dù Ninh Tiểu Ngư có làm gì, hắn đều cảm thấy rất đáng yêu.

Việc Ninh Tiểu Ngư làm như vậy tự nhiên có lý do. Trước đó, cô đã xem một bộ phim tài liệu có liên quan, biết là trong khu rừng mưa này có bộ tộc nguyên thủy sinh sống, mặc dù không hòa nhập vào xã hội văn minh, nhưng cũng không phải là một bộ tộc vô lý.

Chỉ cần nói tốt, vẫn có thể giao tiếp hòa thuận với bọn họ.

Bọn họ có rào cản về ngôn ngữ, nhưng ngôn ngữ hình thể thì có thể sử dụng trong mọi tình huống.

Ngôn ngữ hình thể đơn giản dễ hiểu, khiến ai liếc mắt một cái cũng có thể hiểu ngay.

Ninh Tiểu Ngư trưng gương mặt cá mặn vô hại hiền lành của mình, phát huy trăm phần trăm tài năng sử dụng ngôn ngữ hình thể trời cho.

Múc cơm.

Xoa xoa bụng.

Bắt chước tiếng bụng kêu đói.

Phát ra âm thanh "ọt ọt".

Người dẫn đầu đám người nguyên thủy kia nhìn Ninh Tiểu Ngư một lúc, sau đó nói một vài câu với người bên cạnh.

Không lâu sau đó, có người mang thức ăn và nước đến.