Mọi ánh mắt đổ dồn vào người vừa nói: Hoàng thượng, không ngờ người sắm vai pho tượng giờ lại nói được câu có ý nghĩa.
- Xin Hoàng thượng đừng ra quyết định vội vàng như vậy.
- Bảy ngày chờ Hoàng hậu hồi phục, sáu ngày chờ tìm chứng cứ, mười ba ngày chờ tin tốt từ cận thần, ba canh giờ chứng kiến toàn bộ chuyện này, khanh bảo phán quyết cuả trẫm vội vàng chỗ nào? - Sau đó là một quãng ngừng, nhà vua tiếp tục - Nhưng mà, lá gan của cung nữ này không đủ tớ để làm việc đó một mình. Nói đi, ai là người đã sai ngươi làm việc đó?
"Ngươi cũng chỉ là một cung nữ tầm thường, nếu có gì bất trắc ta không giúp được ngươi", "Không phải ta lấy, mà là ngươi". Tiểu Ngọc hồi tưởng lại vị chủ tử đã đối xử với mình như thế nào. Từ lúc tiến cung, nàng được chọn làm người hầu thân cận nhưng chưa bao giờ được đối xử tử tế, Thừa Xuyên Xuyên, vị chủ tử này nàng muốn trả thù lâu lắm rồi. Cộng thêm sự non nớt trong suy nghĩ của thiếu nữ mười tám tuổi thôi thúc Tiểu Ngọc có chết cũng phải kéo ả chết cùng:
- Dạ...Tân hậu nương nương đã sai Tiểu nhân làm việc đó.
Lần này, trung tâm của mọi ánh mắt đổ dồn vào Thừa Xuyên Xuyên. Nàng ta bao biện bằng một câu hỏi:
- Thái hoàng Thái hậu, Hoàng Thượng, các ngài tin việc đó sao?
Rồi ả quay xuống kẻ vừa tố cáo mình:
- Đồ tiện tì, ngươi...tại sao ngươi có thể đổ oan cho ta như vậy?
- Người đã đem gia đình của ta ra uy hϊếp ta. Ta làm theo những lời sai bảo phi lý của người vì phụ mẫu, vì đệ đệ của ta. - Tiểu Ngọc hét to như gào trong nước mắt.
Tiểu Hy đứng nhìn chỉ biết thở dài, cùng chờ phán quyết cuối cùng. Thừa Xuyên xuyên cũng được kéo ra khỏi ghế đứng xuống bên cạnh Tiểu Ngọc.
- Chủ tử ra lệnh cho kẻ hầu là điều rất dễ hiểu, nhưng mệnh lệnh này có vẻ lớn quá nhỉ? Để vụ án này sớm kết thúc, tuyên bố cuối cùng là: giam hai người này trong vòng hai tháng, sau đó, chém đầu, tội phản chính. Nếu không xử phạt thích đáng, con cháu đời sau sẽ không kiêng nể mà lộng quyền, mất hết tôn ti trật tự.
Binh vệ kéo hai người họ ra khỏi đại điện. Những người có mặt nghe thấy những câu van xin méo mó trong nước mắt, cảm xúc hai người kia không sao tả nổi. Buổi chầu triều kết thúc, Hoàng thất làm một số thủ tục mua lại thanh kiếm thật và tặng cho ba nhân chứng mỗi người một túi tiền.
Thất Hậu Cung:
- Xuân Liên này, nhớ lấy bài học ngày hôm nay, đừng khai hết ra chỉ vì sợ như Tiểu Ngọc, hiểu chứ?
- Ý người là không được khai ra kẻ chủ mưu rồi nhận hết trọng tội về mình ư?
Tiểu Hy mỉm cười, nâng tách trà lền nhâm nhi vị ngọt nhẹ trong miệng. Bên ngoài, tiếng chân đi lại huyên náo. Đoạn, một đám nô tài mang những hòm gì trên tay. Đi đầu là một thái giám mặc y phục trang trọng hơn một chút.
- Thưa Thiên Hậu, Hoàng thượng sai hạ quan đem các món vật đáp lễ đến, xem như đa tạ người không làm ngài ấy thất vọng.
- Không cần khách khí, dù sao nhờ các ngươi gửi lời cảm tạ đến Hoàng thượng giúp ta, các ngươi lui được rồi.
Bọn họ lần lượt đặt các hòm gỗ sồi nạm các hoa văn bằng vàng lên bàn tròn ở giữa gian phòng rồi lui xuống. Thật ra mà nói, từ cách xưng hô đến cung cách khi giao tiếp, Đế Hậu cực kì khách khí, khoảng cách của họ là rất xa. Vậy mà hôm nay, nàng lại bảo gia nô đừng làm những việc mà mình đã làm...
Xuân Liên kêu lên khi thấy những vật trong các rương. Nào là linh chi, nấm hương, đến nữ trang các loại, rồi thì cả món điểm tâm có thể dùng ngay bây giờ. Chắc vì Hoàng Hậu tiều tụy nhiều và không muốn nàng chết sớm nên Hoàng thượng cho gửi những thứ này đến đây. Xuân Liên lấy điểm tâm làm từ gạo nếp ra, Tiểu Hy ăn một cái bánh xong thì dính răng vì gạo nếp.
"Gửi điểm tâm mà lại chọn gạo nếp để mình dính hàm răng lại để để không nói nhiều, tâm ý thật sâu xa quá đi mà"