Xã Tắc Trong Tay

Chương 6: Hình phạt

Không hiểu sao cô lại quý trọng Xuân Liên như vậy. Tiểu Hy đã liều mình trong triều như một phản diện thực sự. Chính cô cũng không biết việc đó có phải vì cô nương kia không.

Ngày hôm đó, không để một ai động đến Xuân Liên. Tiểu Hy chăm sóc cho cô. Những người ở ngoài kia đúng là chẳng ai đáng tin!

Triều đình từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Một điều mà những con người này nghĩ đó là: Vị Hoàng Hậu này quá ngông nghênh! Nếu không vì Thừa tướng quân chắc họ cũng không nể mặt nữ nhân như cô. Cũng chẳng trách được.

Ngồi bên giường Xuân Liên, nàng không khỏi thở dài.

- Xuân Liên ơi Xuân Liên. Bao giờ cô mới tỉnh lại. Nơi này còn nhiều điều ta chưa biết. Tỉnh lại đi mà...

Vừa gục đầu xuống giường bệnh, trên đầu truyền đến một âm thanh như tiếng ho khan "khụ...khụ"

- Xuân Liên...Xuân Liên.

Tiếng ho vừa dứt, từ giữa bụng truyền khắp cơ thể Xuân Liên cảm giác nhói buốt.

- Ta...ta sẽ đi nấu cháo, cô cứ nẳm nghỉ ở đây.

Tiểu Hy cuống lên quên luôn việc mình đã xuyên không. Những công việc như vậy lẽ ra phải do cung nữ làm mới đúng.

Trong bếp ở Thất Hậu cung, các hầu nữ được một pha há hốc miệng khi thấy cảnh Hoàng hậu vào bếp. Họ không còn thấy bộ dạng kiêu ngạo, yểu điệu như trước đây, giờ đây mang tấm vải trắng phía trước. Nàng diện bộ đồ đơn giản của nữ nhân thời Đường.

Nàng vội vàng với những củ hành tây hay mấy lát gừng thơm. Giờ đây nàng lại được làm chính mình không còn bị ép diễn vai Hoàng hậu.

Nàng bưng tô cháo nóng hổi từ từ bước vào phòng bệnh của Xuân Liên.

- Cô ăn chút cháo nha?!

Xuân Liên cố gắng ăn chút cháo lại ho sặc sụa. Tiểu Hy giúp cô thay bộ y phục cong dính máu. Hết nấu cháo lại giặt y phục, đủ hiểu cô mong Xuân Liên phụng thể khoẻ lại.

Bầu trời âm u như hôm nay e là dễ đổ mưa. Nàng thì không thể ý điều này lắm. Y phục của Xuân Liên sau khi được làm sạch thì thu lại cả chậu nước pha máu.

Từng hạt, từng hạt đổ xuống. Quả nhiên lần này là một cơn mưa thật nặng hạt.

...

- Hoàng thượng, con phải làm chủ cho Hoàng ngạch nương. Ả nữ nhân đó phải bị trường phạt.

Dưới những tấm rèm ngọc ngà quý báu, Hoàng Thái Hậu thì lải nhải về hình phạt mà họ sẽ đưa ra và Hoàng Thượng lại đang không mấy để tâm ngạch nương của mình.

Sau bao đề xuất về đủ loại hình phạt, con mắt Thái hậu bỗng loé lên điều gì đó. Điều đó đường như là hình phạt qua các thời đại.

...

Một thái giám vội vã chạy vào, nàng vẫn nhâm nhi tách trà và canh chừng Xuân Liên.

- Hoàng thượng, hoàng thượng hco gọi Hoàng hậu nương nương.

Nàng hít một hơi căng đầy l*иg ngực. Những hạt mưa vẫn chưa có ý muốn ngừng lại. Tiểu Hy mang áo dạ và một đoàn tùy tùng phục vụ việc hộ tống nàng đến triều đình. Chiếc ô trên đầu vấn lộp độp những hạt mưa thật nặng.

Tiếng loa thông báo dõng dạc qua những lớp mưa dày đặc, xám xịt: "Hoàng Hậu nương nương tham kiến Hoàng thượng. Hoàng hậu..." Khung cảnh quen thuộc này nàng thấy buổi sáng. Hiện tại đã sắp đến giờ dùng bữa tối, lại có thể gọi người đến đây, chắc hẳn lại chuẩn bị cho nàng một màn chào đón hay ho.

...

2 canh giờ trước đó:

Thừa Xuyên Xuyên bước vào. "Thần thϊếp tham kiến Hoàng ngạch nương"

Vị hoàng thái hậu niềm nở chào đón. Thái độ này khác hẳn với Thái độ mà bà ta dành cho Hoàng hậu.

Ả nóng vội đi thẳng vào vấn đề:

- Hoàng ngạch nương, hình phạt dành cho ả tiện nhân kia...người đã chọn được chưa ạ?

Hương thơm của loại trà đi dần vào tâm thức vị Hoàng thái hậu. Hình phạt là thứ có thể dùng để dạy dỗ một người, không để cho người bị phạt tái phạm hành vi sai lầm, sao có thể tùy ý lựa chọn.

- Yên tâm, cứ để Hoàng hậu tự dốc lấy họa vào thân. Làm bẩn mặt cô ta trước mặt dân chúng, thử hỏi một con người bị thần dân ghét bỏ thì sao có thể làm Quốc mẫu?

Hình phạt là gì? Nặng hay nhẹ? Thanh danh của Hoàng hậu có bị tổn hại? Nếu tổn hại thì bao nhiêu? Thừa Xuyên Xuyên đều không biết. Nhưng nếu có người bị làm bẩn mặt trước đám đông thì những người xung quanh người đó đâu thể giữ cái mặt không điểm một chết? Danh tiếng diệt giặc của Thừa tướng quân sẽ bị nghi ngờ. Hơn nữa còn cả Hoàng Thượng, ngài cũng sẽ bị chỉ trích.

Biết như vậy nhưng Thừa Xuyên Xuyên vẫn chẳng dám làm gì, đành tặc lưỡi cho qua.