Editor: Mì Tương Đen.
Kiều Tranh nghĩ là làm.
Không để Đường Tam Dương kịp từ chối, y đã nắm chân hắn xách ngược lên.
Đường Tam Dương chỉ thấy trời đất quay cuồng, khuôn mặt của Kiều Tranh phóng đại trước mắt, trong mắt y phản chiếu ảnh ngược nho nhỏ của hắn.
Hoá ra mình trong mắt người khác là một con chim nhỏ lông trắng đáng thương, nhìn như một con gà con?
Nhất thời, hắn quên cả phản ứng lại.
Bị xách ngược một chân, thân thể Đường Tam Dương không khống chế được lắc lư qua lại.
Cảm giác còn kinh khủng hơn so với lần đầu tiên hắn học ngự kiếm phi hành ở kiếp trước, quả nhiên là trải nghiệm đã lâu không gặp.
"Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi. Ngươi ở trong trứng quá lâu, kinh mạch toàn thân không quá thông thuận, ta giúp ngươi khai thông sẽ tốt hơn, ngày sau hoá hình cũng thuận lợi." Kiều Tranh nhìn Đường Tam Dương đang cứng đờ, hiếm khi giải thích một lần.
Đường Tam Dương phá vỏ đến giờ cũng đã được mấy tháng, thế nhưng dáng vẻ vẫn chẳng thay đổi. Hắn hấp thu nhiều linh thạch như vậy lại chẳng có dấu hiệu lớn lên, giờ y nhất định phải mượn cơ hội dò xét thân thể của nhóc con mới được.
Nếu nhóc con là yêu thú mất mấy vạn năm mới trưởng thành, y vẫn nên tìm nơi an trí cho nhóc con thì hơn.
Y có là tu sĩ kỳ Đại Thừa cũng không đợi được yêu thú có thời gian trưởng thành dài như thế.
Vả lại, đả thông kinh mạch cũng có lợi cho Đường Tam Dương. Thân thể hắn quá yếu ớt, chờ y đột phá Trúc Cơ linh khí sẽ mãnh liệt hơn nhiều, ngộ nhỡ tổn thương nhóc con thì sao? Y không khống chế linh lực chuẩn như sư tôn, hiện tại tích lũy đủ nhưng tu vi không đủ, mới là thời điểm tốt nhất.
"Ngươi đã không có ý kiến, vậy ta bắt đầu đây."
Kiều Tranh dứt khoát quyết định, bày ra một trận pháp thô sơ đã được giản lược, nhắm hai mắt lại, tụ linh lực về đầu ngón tay.
Trên đầu ngón tay y xuất hiện một quả cầu linh khí, tỏa ra bạch quang. Quả cầu linh khí tròn trịa hoàn mỹ, không chút rối loạn, có thể thấy Kiều Tranh khống chế linh lực không tệ như y nghĩ. Trình độ này, dù là tu sĩ kỳ Trúc Cơ cũng chưa chắc đã làm được.
Quả cầu linh khí rời khỏi đầu ngón tay Kiều Tranh, ngay khi chạm tới cánh Đường Tam Dương thì lập tức tan vào thân thể hắn.
Đường Tam Dương chẳng hề chống cự. Đúng hơn mà nói, hắn đang ngây người chứ không phải không chống cự.
Trời sinh hắn đã mang chân thể Bất Diệt Kiếm Thể, lớn lên lại khiêu chiến công pháp vạn người coi là gân gà, trải qua bao nhiêu mưa gió máu tanh mới đạt được tu vi Kiếm Thánh, cách Kiếm Thần chém hư không đồng thọ cùng thiên địa chẳng tới một bước, những thế gia đại tộc kia dù có hận hắn cũng không dám một mình đối chiến.
Thế nhưng hôm nay...
Hắn bị một thiếu niên nắm chân, còn đong đưa qua lại?
Lần đầu tiên Đường Tam Dương bị động như vậy.
Dù là khiêu chiến vượt cấp hắn cũng có tự tin đánh một trận, đâu như bây giờ không thể phản kháng một chút nào, như cá trên thớt, chỉ có thể chờ người ta làm thịt đã là chuyện cũ cả vạn năm trước rồi.
Đường Tam Dương ôm tâm thế vò mẻ không sợ nứt, không sao, chẳng qua là làm lại từ đầu thôi.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận linh lực của Kiều Tranh không ngừng chuyển động, gột rửa linh mạch trên cánh mình. Linh lực của y rất ấm áp, vừa ôn hoà vừa dễ chịu.
Kiều Tranh cách không thi pháp, linh khí trên hai bàn tay chậm rãi bao lấy cánh nhỏ của Đường Tam Dương. Đầu ngón tay y thuận theo vân cánh vuốt nhẹ xuống.
"Cánh của ngươi hơi yếu, đây là thiếu hút rất lớn với một con chim yêu." Y hơi nhíu mày. Cánh yếu thì sẽ bay chậm, đây chẳng phải điểm yếu trí mạng sao?
Đường Tam Dương nghe xong âm thầm gật đầu. Dường như cánh hắn trời sinh yếu ớt, chẳng qua cũng không sao, hắn có công pháp rèn luyện thân thể, hoàn toàn có thể chậm rãi cải thiện.
Lướt qua cánh, Kiều Tranh bắt đầu đả thông kinh mạch trên đùi Đường Tam Dương.
Khi ngón tay y sờ tới, ánh mắt Đường Tam Dương không ngừng đảo loạn.
Từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta sờ đùi...
Dù đối phương chỉ sờ được một chân lông tơ.
Cảm giác là lạ.
"Hai chân lại dẻo dai có lực." Kiều Tranh không khỏi nghi hoặc. "Ngươi thật sự là chim yêu? Cấu tạo thân thể sao lại giống yêu thú trên đất liền hơn vậy?" Chẳng hạn như... gà tam túc?
"Chϊếp chϊếp!" Ta cũng đâu biết!
"Được rồi, kinh mạch của ngươi khá thông thuận, sao với dự liệu của ta còn ổn định hơn." Cuối cùng Kiều Tranh cũng cười. "Nếu không ta thật sự sẽ nướng ngươi lên."
Kinh mạch của con chim nhỏ này không kém bao nhiêu so với Cửu Thiên Huyền Hồ bạn của sư tôn nuôi, mà Cửu Thiên Huyền Hồ kia là yêu thú cấp cao hàng thật giá thật đấy!
Thần Nguyên trung thế giới không có đồ giám yêu hoàn chỉnh, đây cũng là lý do nơi đây không có môn phái ngự thú nào. Đồ giám yêu hoàn chỉnh nhất bao hàm gần như toàn bộ tư liệu của từng loại yêu thú thuộc về Ngự Thú Môn ở Thiên Nguyên đại thế giới, được coi là bí mật bất truyền.
Đối với môt ngự thú sư, đồ giám yêu hoàn chỉnh có thể sánh ngang với tuyệt thế công pháp của một Pháp tu, là thứ không thể truyền ra ngoài. Thần Nguyên trung thế giới không có đồ giám yêu, đến tư liệu của yêu thú trung cấp cũng không đầy đủ.
Đây cũng là lý do Kiều Tranh không sợ thân phận của Đường Tam Dương bại lộ.
Hẳn là thân sinh của Đường Tam Dương cũng biết thế giới này có độ nguy hiểm thấp, có bị phát hiện cũng không bị nhận ra nên mới để trứng yêu thú lại thế giới này.
Kiều Tranh càng thêm mong đợi về chủng loại của Đường Tam Dương.
Thân thể Đường Tam Dương bây giờ mới lớn chừng bàn tay, kiểm tra rất nhanh. Đường Tam Dương cũng thập phần yên tĩnh, hoàn toàn không biểu hiện như bị mạo phạm, thoạt nhìn vô cùng tín nhiệm chủ nhân của mình.
Điều này khiến Kiều Tranh rất vui vẻ.
Y hoàn toàn không biết, Đường Tam Dương đã bị "mạo phạm" đến đờ đẫn.
"Ấy, sao ngươi lại nhắm mắt thế kia?" Kiều Tranh kinh ngạc nhìn Đường Tam Dương. Chẳng lẽ lúc bị treo ngược cũng có thể ngủ?
Đường Tam Dương vừa xấu hổ vừa giận dữ mở to mắt nhìn y. Toàn thân hắn đã bị sờ một lần, vò mẻ không sợ nứt, đau lòng không nỡ nhìn thẳng nên nhắm mắt, ý kiến cái gì?
Đáng tiếc, Kiều Tranh không hiểu được ý tứ của cái nhìn này.
Y cong khoé môi, đột nhiên vươn tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai búng nhẹ lên tiểu huynh đệ bé xíu của Đường Tam Dương, trên mặt là nụ cười chế nhạo, nhìn qua cực kỳ giống đứa trẻ mang ý xấu cười trên nỗi đau của người khác. "Ngươi cũng chẳng phải con cái, xấu hổ làm gì?" Nói xong lại cảm thấy chính mình lo lắng quá mức. "Hẳn là ta nghĩ nhiều rồi. Ngươi mới phá xác bao lâu chứ, chưa nói đến ký ức truyền thừa, giờ cũng chỉ được coi là một đứa nhóc thôi."
Tâm trạng Đường Tam Dương bây giờ hoàn toàn không giống "một đứa nhóc" như Kiều Tranh nghĩ.
Đầu óc hắn trống rỗng.
Vừa rồi...
Hắn bị đùa giỡn? Đúng không?
Sờ đùi còn chưa đủ à, sờ khắp toàn thân còn chưa đủ à!
Thế – mà!
Thế mà bị búng...
Búng...
... Tiểu huynh đệ!
Đường chim non hoàn toàn choáng váng.
Nếu hiện tại hắn không phải một con chim non, sắc mặt sẽ đen đến mức có thể dọa trẻ con khóc.
Pháp tu đúng là một đám vừa không có liêm sỉ vừa không có ranh rới đạo đức!
Yêu thú cũng có tôn nghiêm biết không!
Đầu óc Đường Tam Dương hoạt động lại, gông cùm đang buộc chặt cũng mở ra, cả người được giải phóng, vô cùng sảng khoái.
Đây...
Hắn nhanh chóng dùng cánh gạt tay Kiều Tranh ra, nhảy xuống đất rồi vội vàng chạy khỏi động phủ.
"Xấu hổ thật rồi?"
Kiều Tranh bất giác phì cười.
Đã rất lâu y chưa vui vẻ như vậy.
Nuôi một con yêu thú, hình như cũng khá thú vị.
Tâm tình Kiều Tranh rất tốt, cũng không đuổi theo chim nhỏ đang xấu hổ. Y ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu đột phá Trúc Cơ.
–
Đường Tam Dương vội vã chạy khỏi động phủ, hướng về một ngọn núi hoang không có linh khí.
Hắn có dự cảm, bây giờ tuyệt đối không thể để bất kể kẻ nào nhìn thấy mình.
Nói không chừng, hắn có thể hoá hình sớm một chút.
"Ơ? Cái gì vừa chạy qua vậy?" Một đệ tử lẩm bẩm.
Đường Tam Dương chạy rất nhanh, sử dụng toàn bộ linh khí lúc trước bản thân hấp thu được, không lo lắng lãng phí chút nào.
Nhanh lên, nhanh hơn chút nữa!
Ngay giây phút xông vào trong núi, thân thể Đường Tam Dương liền ngã sấp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Một đám sương mù hư ảo nhanh chóng tràn ra từ thân thể chim nhỏ, dần dần tụ lại thành hình dáng một thanh kiếm.
Thanh kiếm toả ra uy thế bức người, chẳng qua trong chớp mắt lại thu về.
Trên thân kiếm khắc hoa văn cổ xưa, lưỡi kiếm nhấp nhô tràn đầy lỗ hổng.
Chỉ là bất cứ tu sĩ nào trông thấy cũng không dám coi thường thanh kiếm thủng lỗ chỗ này.
Thân kiếm lung lay, sương mù lại tản ra lần nữa, huyễn hóa thành một người.
Người này tóc trắng áo trắng, con ngươi ánh lên sắc đỏ nhạt. Nếu nhìn kỹ, chiếc áo trên thân hắn cũng không phải trắng tuyết, mà là từng mảng hoa văn bầu dục màu trắng ghép lại.
Bạch y nhân này chính là Đường Tam Dương huyễn hóa thành người, trên mặt còn dính chút lông chim, dung mạo càng thêm yêu dị.
Đường Tam Dương không biết dung mạo mình bây giờ vẫn là yêu tu chưa hóa hình hoàn toàn, cái hắn đang để ý là tại sao mình thì mang hình người, mà thân thể yêu thú kia vẫn còn hô hấp, nằm trên mặt đất như đang ngủ.
"Chẳng lẽ là nguyên thần xuất khiếu? Không đúng, nhục thể của ta đã bị huỷ rồi mà." Trăm mối nghi hoặc của Đường Tam Dương chẳng có cách nào giải thích được, đột nhiên nhớ ra hình như trước đó mình biến thành một thanh kiếm?
Trên Kiếm Tu Đại Lục, có một truyền thuyết đã tồn tại từ lâu. Nghe nói bản chất của mỗi chân thể Kiếm đạo là một thanh kiếm, chỉ có đột phá tu vi Kiếm Thần mới có thể hóa linh hồn thành kiếm, mà thanh kiếm này còn quan trọng hơn nguyên kiếm bản mệnh, cũng lợi hại hơn rất nhiều.
So với kỳ Nguyên Anh của Pháp tu, sẽ càng nắm rõ thực lực của bản thân hơn.
Mà tu vi của Đường Tam Dương chắc chắn chưa đạt đến Kiếm Thần.
Kiếm hồn của hắn nhấp nhô, thậm chí không bảo trì được hình dáng đã biến trở về hình người. Có thể xuất hiện trong tức khắc, phần lớn là do ưu thế Bất Diệt Kiếm Thể của bản thân hắn, còn có đặc thù của thân thể yêu thú.
Xưa có Cửu Thiên Thần Phượng bất tử bất diệt, đồng thọ cùng thiên địa, nay có Cửu Thiên Khổng Tước kế thừa uy thế của tổ tiên, danh chấn thiên hạ.
Thế nhưng, trong tộc Khổng Tước càng ngày càng ít kẻ kế thừa được huyết mạch Phượng Hoàng, lại thêm biến hoá của thiên địa, sinh ra Khổng Tước trắng.
Bạch vũ hồng mâu[1], chênh lệch rất xa so với bộ lông ngũ sắc hoa lệ của đồng tộc.
[1] Bạch vũ hồng mâu: lông trắng mắt đỏ.
Ngay giây phút Đường Tam Dương hoá thành hình người, những ký ức này đã được truyền thừa lại cho hắn.
Thứ duy nhất hắn nhận được qua truyền thừa là lai lịch của mình.
Còn công pháp, đan dược, thiên phú gì đó...
Xin lỗi, không có đâu.
Bạch Khổng vì hình dáng tướng mạo khác xa với đồng tộc, nên thường không thể tìm được bạn đời trong tộc. Nhưng bẩm sinh Khổng Tước tính tình cao ngạo, chẳng muốn chịu thiệt tìm những giống loài khác nên thường không lưu lại đời sau. Vả lại, công pháp truyền thừa cũng không thích hợp với Bạch Khổng. Đã không có thiên phú, khả năng thức tỉnh Ngũ Sắc Thần Quang cũng giảm đi đáng kể, uy lực so với đồng tộc chỉ bằng một phần mười.
Nói thẳng ra, quả trứng yêu thú mà Đường Tam Dương gửi thân chỉ là một Bạch Khổng bị vứt bỏ mà thôi.
Nếu Đường Tam Dương là một Bạch Khổng bình thường, lại nhận được những ký ức truyền thừa này, chỉ sợ sẽ đi vào vết xe đổ của các tiền bối, che giấu thân phận Cửu Thiên Khổng Tước, an phận sống mấy ngàn năm đến hết đời mà thôi.
Đáng tiếc, hắn không phải.
Ngược lại, Đường Tam Dương còn khá hài lòng với thân phận này.
Nếu đã là vứt bỏ hẳn sẽ không bị chuyện nhận thân liên lụy, về sau có thấy cũng giúp một tay là được, thiên đạo có áp đặt nhân quả cũng không đau không ngứa. Vả lại, Đường Tam Dương đã hạ quyết tâm tu hành Kiếm đạo, nếu thật sự nhận được công pháp truyền thừa của tộc Khổng Tước, một thân Bạch Khổng của hắn bị nhân quả ràng buộc, chỉ sợ sẽ dính vào phiền phức.
Có điều, vừa nghĩ tới nguyên nhân mình hiểu rõ tất cả, khuôn mặt yêu dị của Đường Tam Dương không khỏi vặn vẹo.
Chỉ có thể tự an ủi bản thân, ít nhất cũng không phải bị sờ, bị búng sau khi hoá hình.
Pháp tu,
chính,
là,
một đám không có đạo đức,
không có liêm sỉ,
chỉ biết âm mưu quỷ kế,
đồ vô lại!
--