Editor: Myky
Beta: Mây
11.
Tôi và tiên sinh rời xa nhau vào cuối xuân năm 2007, khi đó dương liễu lả lướt, nước chảy qua cây cầu nhỏ.
Tiên sinh hai mươi mốt, tôi hai mươi, chúng tôi xa nhau ở cái độ tuổi khó khăn nhất.
Tôi lựa chọn dừng học và rời đi, vì tương lai của Đường tiên sinh mà ba mẹ Đường đã nói.
Thủ tục xử lý rất nhanh, lấy đồ xong thì quay lại căn nhà thuê kia để thu dọn hành lý. Đường tiên sinh ngồi trên giường, bình tĩnh kìm nén hơi thở của mình. Đồ của tôi cũng không nhiều, mới đó đã thu dọn xong. Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi nói với Đường tiên sinh: “Em phải đi rồi.”
Đường tiên sinh chẳng nói gì cả.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa, kéo hành lý cô độc rời đi. Tôi nghĩ, bóng lưng của tôi hẳn là gầy lắm, trên vai mang rất nhiều, đến nổi mà tôi gánh vác không nổi nữa rồi.
Khi xuống lầu định đợi xe để rời đi thì tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã sau lưng mình, tôi quay đầu lại, tiên sinh lao thẳng đến phía tôi, anh chạy tới trước mặt, tức khắc ôm tôi vào lòng.
Anh kìm nén tiếng khóc của mình, thật bức bách, anh ấy chắc chắn buồn lắm, anh ôm tôi rất chặt, đến nỗi tôi sắp thở không nổi, nhưng tôi cũng không muốn anh buông tôi ra.
Đôi mắt của tiên sinh long lanh, chất đầy nỗi buồn trong đấy, anh ấy nhìn tôi, hôn tôi, tựa như cái lần đầu say rượu tỏ tình kia, rồi anh nói với tôi: “Anh thích em.”
Tôi thở dài, nói: “Em cũng thích anh.”
Khi tiên sinh khóc trông cũng rất đẹp mắt, nhưng anh ấy khóc làm tôi không nỡ, mà tôi cũng chẳng làm được gì, tôi cũng rất khó chịu.
Trước sự thúc giục cả người lái xe, tiên sinh hôn tôi lần cuối và khi chia tay, anh ấy nói: “Em nhất định phải đợi anh, Đường tiên sinh chỉ muốn đi hết đời này cùng Nhiễm tiên sinh mà thôi.”
Tôi lên xe, thò đầu qua cửa xe, đón nhận làn gió mát, bằng lòng với Đường tiên sinh: “Nhiễm tiên sinh sẽ đợi Đường tiên sinh.”
(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)
12.
Cuối mùa thu năm 2007, tôi đang bận việc đồng áng ở nhà, Đường tiên sinh thường hay gọi điện đến. Tôi với anh hay nấu cháo điện thoại, nghe anh kể về những chuyện thú vị ở trường, bản thân anh đã nhận được học bổng, bạn cùng phòng thì đều đã tìm được bạn gái, dì ở căn tin A và chú bảo vệ yêu nhau ở cái tuổi xế chiều, mỗi ngày có thời gian rảnh thì sẽ đi dạo trên sân thể dục, trêu những ai chưa có người yêu tức phát khóc. Còn đồ ăn của căn tin B thì trở nên khó ăn rồi, căn tin có thể sẽ đổi đầu bếp đó… đợi đã…
Cuối cùng của cuối cùng, Đường tiên sinh nói: “Thanh Thanh, anh đã nói nhiều như vậy rồi, thật ra là chỉ muốn nói với em rằng, cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, Đường tiên sinh vẫn đang nỗ lực, Nhiễm tiên sinh đừng có bỏ cuộc, anh thật sự rất yêu em.”
Nước mắt của tôi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đầu mùa đông năm 2007, cha tôi sắp không qua khỏi rồi. Mỗi ngày nằm trên giường, thuốc Bắc thì được đun mỗi ngày trên cái bếp lửa kia, khiến cho căn nhà đều nồng nặc mùi, cơ thể cha tôi đã gầy sắp thành bộ xương rồi. Mỗi đêm ông đều rên khẽ cả người rất đau, tôi bất lực mà nhìn ông ấy ngày một già đi.
Cha tôi không thể uống thuốc được nữa, ông ấy ho ra đờm lẫn với máu, và ông đã không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì nữa rồi.
Cha đã dừng uống thuốc Bắc, chỉ có thể dựa vào việc truyền dịch dinh dưỡng mà sống qua ngày, cha nói là ông đã quá đau rồi, muốn rời đi rồi.
Tôi ôm lấy cha tôi và khóc, “Cha, đừng bỏ con mà.”
Cha nhìn nhìn tôi, rơm rớm nước mắt, tôi biết, ông ấy cũng không thể bỏ mặc tôi.
Cha tôi rời đi vào sáng sớm của một ngày nắng đẹp. Ông ấy bảo tôi đẩy ông ra sân tắm nắng, cha nắm lấy tay tôi và nói rằng: “Cha biết, con và thằng nhóc đó không phải là riêng biệt. Nhưng mà khi cha đi rồi thì con chỉ còn có một mình, nếu như thằng nhóc đó thích con vì mới mẻ, mà con cũng bằng lòng, vậy thì cứ đến với nhau. Đừng để cho hàng xóm láng giềng biết chuyện là được, có như vậy thì cha cũng yên tâm rồi.”
Nước mắt tôi lưng tròng, nói với cha rằng: “Con xin lỗi, cha, con gây cho cha rắc rối rồi.”
Cái lần đầu cha cầm gậy đánh tôi đó, đầu tiên là vì ông ấy đã không dạy dỗ tốt cho tôi, thứ hai là vì hạnh phúc của tôi.
Ông ấy không đành lòng nên chỉ đánh tôi có một gậy, một gậy đó là thay mặt cho thái độ của ông ấy, ông muốn tôi sống một cuộc sống thật tốt đẹp.
Ngày hôm đó, ánh chiều tà buông xuống thì cha tôi nhắm mắt xuôi tay, giây trước ông ấy còn ầm ĩ đòi ăn đường phèn, tôi bận rộn tìm cho ông, giây sau ông đã vĩnh viễn từ biệt cõi trần.
Tôi che miệng, viên đường trong tay rơi xuống đất, khóc lên: “Cha…Con xin lỗi cha…”
Cuối mùa đông 2007, tôi không nhận điện thoại từ Đường tiên sinh gọi tới nữa. Anh ấy đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, tôi bận lo cho đám tang của cha tôi rồi, lần đầu tôi cảm thấy tâm sức mình mệt mỏi quá chừng, đột nhiên tôi nghĩ, hay là thôi cứ bỏ đi?
Tôi đã quá mệt, sắp trụ không nổi nữa rồi.
Đầu năm năm 2008, tôi gọi điện cho Đường tiên sinh, trong lúc anh ấy đang vui sướиɠ mà giáng một đòn trí mạng: “Em dự định sẽ kết hôn.”
Tôi nghe thấy âm thanh run rẩy của Đường tiên sinh, “Em có ý gì đây? Nhiễm Thanh?”
“Em mệt rồi.” Tôi nói, “Đường tiên sinh, em kiên trì không nổi nữa.”
Tôi và tiên sinh yêu nhau đến năm thứ hai thì chia tay, hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)
13.
Chuyện kết hôn chỉ là giả thôi, có cô gái nào trong làng mà bằng lòng kết hôn với một người đồng tính chứ. Tôi ở nhà tự học trong sách, dự định thi tuyển, những lúc rảnh sẽ đi dạy kèm cho bọn trẻ trong làng để kiếm tiền, chỉ là để bản thân không quá cô đơn thôi, cũng là để bản thân có việc làm.
Tháng 5 năm 2008, trận động đất lớn ở Vấn Xuyên cũng đã ảnh hưởng đến vùng của chúng tôi. Sau khi thoát khỏi thành công thì tôi đến Vấn Xuyên làʍ t̠ìиɦ nguyện viên.
Tôi thấy được rất nhiều mạng sống đi qua, cơ thể nhỏ bé của đứa trẻ bị đè nát bét, người lớn thì không dễ dàng gì mới thoát khỏi, thế mà vì thiếu thuốc để chữa trị mà chết. Ở nơi cứu trợ thiên tai, tôi thấy có hai cậu con trai ôm chặt cơ thể được đào trong đống đất, khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, bọn họ cũng không buông tay.
Tôi bị dao động trước tình yêu của bọn họ.
Chúng tôi đi đến nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Trước khi đi, trưởng đoàn bảo chúng tôi hãy viết một bức di thư, sau đó gọi điện cho người thân, nói với họ rằng nên chuẩn bị tinh thần đi.
Tôi đã gọi cho Đường tiên sinh.
Cuộc gọi được nhận.
“Đường tiên sinh…” Tôi nói với đầu dây bên kia.
“Thanh Thanh..?” Tiên sinh sững sờ.
Tôi “Ừm” một tiếng, sau đó nói, “Tiên sinh, em đến Vấn Xuyên làʍ t̠ìиɦ nguyện viên rồi, đây cũng có thể là cuộc gọi cuối cùng của em, cho nên là em đã gọi cho anh đó. Em chỉ muốn nói rằng, Đường tiên sinh ơi, em cũng rất yêu anh, lỡ như mà em không thể quay lại, vậy thì, anh nhất định phải tìm một người yêu anh hơn em để mà yêu đương. Có như vậy mới xứng đáng với sự yêu thích của em, còn nếu mà em quay lại, anh…anh đến cưới em đi, em thật sự rất muốn được gả cho anh đó.”
“Thanh Thanh, em đang ở chỗ nào của Vấn Xuyên?” Tôi nghe thấy giọng của tiên sinh rất vội vã.
Tôi định trả lời anh, lại phát hiện tín hiệu bị ngắt, sau đó mặt đất dưới chân tôi bắt đầu rung lắc.
(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)
14.
Căn lều bị sập, đồ vật bên trong rung lắc không dừng, hai tay tôi ôm đầu rồi trốn vào khoảng trống. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình cách cái chết gần như vậy, tựa như chỉ trong một tích tắc thôi, tôi sẽ thành bộ xương, nằm ngủ mãi trong lòng đất.
Dư chấn kéo dài rất lâu, lúc đi ra từ khu vực bị thiệt hại nặng nề thì tôi nghe trưởng đoàn nói ở bên ngoài vẫn luôn có người đang tìm tôi, như một tên điên vậy.
Tôi sững sờ, nói, sao lại có người tìm tôi?
Trưởng đoàn nói không quen biết, nhưng đó là một anh chàng rất đẹp trai.
Tôi mờ mịt, thầm nghĩ chắc không phải là Đường tiên sinh đâu ha?
Quả đúng như dự đoán, tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang tìm tôi ở bên ngoài.
Tôi đứng im tại chỗ, thấy được dáng vẻ khi tiên sinh nhìn thấy tôi và chạy nhanh về phía tôi.
Anh ấy ôm lấy tôi mà khóc không ngừng, “Dọa chết anh rồi, làm anh sợ chết rồi, xém tí nữa là anh nghĩ rằng sẽ không thể gặp lại em nữa rồi.”
Tôi lau nước mắt cho anh và nói: “Sao anh lại thích khóc như vậy chứ?”
Tiên sinh khịt mũi hai tiếng, “Còn không phải vì em suốt ngày khiến anh phải lo lắng sao?”
Tôi cười cười, bảo: “Không phải là đã không có chuyện gì rồi sao?”
Tiên sinh ôm lấy tôi, hỏi: “Lời nói trên điện thoại vẫn còn tính không?”
Tôi ngẩn người: “Vụ gì cơ?”
“Chính là chuyện em nói muốn gả cho anh đó?” Tiên sinh nói, “Em không được nuốt lời đâu đó?”
“A?” Tôi đã sớm quên mất vụ này, lúc đó là do hoàn cảnh nên mới đưa ra nguyện vọng cuối cùng như thế, mà bây giờ thì có hơi xấu hổ.
Tiên sinh hôn tôi rồi nói, trả lời nhanh lên.
Tôi cuối đầu, vành tai hơi đỏ, gật đầu, nói: “Tính mà, em thật sự rất muốn gả cho anh đó.”
Tháng 5 năm 2008, thiên tai ở trước mắt, chúng tôi không hề chùn bước, tiên sinh nói muốn cưới tôi, tôi nói muốn gả cho tiên sinh.
Chúng tôi đem tình yêu đẹp nhất của mình kính dâng cho năm 2008.
Tình yêu chỉ thuộc về hai chàng trai mà thôi.