Tống Tiểu Niệm

Chương 1

Ta là một con cá.

Một con cá chép đỏ thành tinh sống trong hồ Vạn Trừng. Ta đã tu hành được năm trăm năm.

Có một con thỏ tinh thường xuyên đến buôn chuyện trên trời dưới biển với ta.

Cuộc gặp gỡ của chúng ta rất chi là hài hước. Có một lần, nàng đang tản bộ bên hồ, thất thần một cái sảy chân rơi xuống hồ. Nàng học nghệ không tinh, lại còn không biết bơi, nhờ ta thổi một ngụm yêu khí mới lên được bờ, nàng ta còn bị sặc nước hai cái.

Thế là, chúng ta trở thành bạn bè. Mỗi ngày, nàng sẽ đem những tin tức trên mặt đất tới cho ta, các loại tin đồn nóng hổi, những chuyện vui buồn của nhân gian. Con thỏ trắng tinh này có ước mơ trở thành người viết thoại bản có tiếng, cho nên mỗi ngày đều lén lút chạy tới phòng trà nghe Bình thư. Dần dần, nàng ta với những con thỏ khác sinh ra khoảng cách, nhưng lại cùng con cá chép tinh là ta trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Ta coi nàng là bằng hữu duy nhất của ta.

Cho tới một ngày, bên hồ xuất hiện một vị cô nương áo trắng. Ta đang thưởng thức vẻ đẹp của giai nhân thì nàng ấy bỗng dưng nói, “Con cá kia, mau tới đây.”

Ta nhìn kĩ lại, trời ạ, bạch y cô nương này chính là con thỏ tinh mà. Cuối cùng nàng cũng có thể biến thành người, lại là một mỹ nhân nữa chứ. Dáng người thanh lệ, uyển chuyển động lòng người, chắc hẳn cũng là mỹ nữ số một số hai của nhân gian.

Thỏ trắng nói với ta, nàng muốn rời nơi này để đi xa hơn, đến những chân trời rộng lớn hơn. Thế là ta lại ưu thương một thời gian, trà không thèm nhớ cơm không thèm nghĩ. Là cá, sợ nhất là muốn đi ra thế giới bên ngoài nhưng mình thì lại bị giam cầm ở một chỗ. Thỏ trắng mang đến hi vọng cho ta, giờ lại bỏ ta ở lại.

Nơi đáy hồ này thì có cái gì cơ chứ. Bất quá chỉ có mấy cây dong uốn mình trong nước cùng mấy con cá khác mà thôi. Nhưng bọn họ tuệ căn không đủ, chưa khai trí, cũng không nói chuyện cùng ta được. Mấy con cá tinh già hơn thì lại quá cổ hủ, cho tới bây giờ vẫn chưa thể lên bờ tu hành. Nói cách khác, trong cái hồ Vạn Trừng này, nhìn qua có vẻ tốt, thực ra không ai thành công vẻ vang cả. Ta cảm thấy chỉ có ta mới có khả năng làm vẻ vang cho cái hồ này. Thế là từ khi thỏ trắng rời đi, ta bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức, dùng toàn lực để tu hành, tranh thủ thời gian để sớm có thể biến thành người.

Thế nhưng, chưa đợi được ngày đó đến, đại kiếp của ta đã tới trước.

Dựa vào bí tịch của tổ tiên để lại, ta đã tu luyện đến tầng thứ tám mươi. Chỉ cách một bước liền có thể đại công cáo thành.

Ngày hôm đó, vào lúc công lực của ta yếu nhất, đầu óc mơ hồ đυ.ng vào một cái lưỡi câu, liền bị câu lên. Thời điểm bị ném lên bờ, ta chỉ nhìn thấy một góc áo lắc lư trước mắt, cùng thanh âm sung sướиɠ của một thiếu niên, “Nhìn xem, gia câu được một con cá chép đầu đỏ!”

Trong khoảnh khắc ấy, tuyệt vọng và hối hận xông thẳng lên đầu, không ngờ lần đầu tiên ta lên bờ lại là dưới hình thức này! Bị đem đi kho tàu hay nấu canh? Vận mệnh của ta à, ngươi định chơi ta sao? Ta bắt đầu nhìn lại quãng đời không tính là ngắn của ta, bắt đầu nhớ thỏ trắng, bằng hữu duy nhất, có lẽ tới khi nàng ấy trở lại thi thể của ta cũng không thấy đâu.

Sau đó ta bị thiếu niên này xách cả quãng đường. Chợ ở nhân gian rất nhiều, bên đường mở đủ loại cửa hàng, bày bán vô số đồ vật khiến người ta hoa mắt chóng mặt, vô cùng náo nhiệt. Đây chắc là nhân gian trong câu chuyện của thỏ trắng. Nhưng có lẽ đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng, cho nên ta ra sức nhìn thật kĩ.

Đi thẳng đến cửa chính, ta ngẩng đầu lên, thấy hai chữ “Tướng phủ” to tướng.

Thì ra thiếu niên này là đại thiếu gia tướng phủ. Nghe đồn người này tính tình ngang bướng, thích võ nghệ. Hình như hắn định để ta và những chiến lợi phẩm khác ở một chỗ, chiều tối mang đi kho tàu. Ta há to miệng, lại không có chút sức nào, linh lực đã xuống tới mức thấp nhất.

Đúng lúc này, ta nghe thấy một âm thanh vô cùng dễ nghe.

“Đại ca, thả nó đi đi.”

“Cái gì?”

“Con cá chép đầu đỏ này thật đẹp. Nuôi nó trong ao được không?” Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn. Thân thẳng như tùng bách, hơi gầy gò. Trời ngả hoàng hôn, màu quýt vi diệu của trời chiều vẩy lên trên khuôn mặt của hắn, chiếu rõ sườn mặt cùng cổ thiên nga. Khí chất ấy khiến lòng ta khẽ động. Trước mắt còn không rõ sống chết, ta lại nảy sinh suy nghĩ thế này với hắn, thật sự không nên mà. Chắc chắn do thỏ trắng kể cho ta nghe quá nhiều thoại bản về tài tử giai nhân, khiến ta sinh tà niệm, hơn nữa còn nảy sinh với thiếu niên còn chưa trưởng thành này…

“Thật là hiếm thấy, ngươi cũng nhìn trúng con cá này?!” Giọng nói kia có chút khinh miệt, “Trừ phi đem đổi bức hoạ hình hoa sen cho ta!” Đại thiếu gia nhíu mày, lập tức đưa ra điều kiện. Nghe ngữ khí này thì chắc bức hoạ kia vô cùng quan trọng. Hắn sẽ dùng nó để đổi lấy ta sao?

Hắn mím môi, nói: “Được.” Cứ như vậy, ta trở thành con cá được nuôi trong ao của Tướng phủ. Còn người cứu ta, chính là Nhị thiếu gia Tướng phủ —— Diệp Tranh.

Năm ấy hắn chỉ mới 13 tuổi, Đại thiếu gia Diệp Tường hơn hắn một tuổi. Nhưng trông hắn từng trải hơn nhiều, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm. Được mấy ngày, từ trong lời những con cá ở ao bên cạnh ta mới biết mẫu thân hắn là nhị phòng, bởi vì được sủng ái nên không ngừng bị chính thê chèn ép, gần đây lại bệnh liệt giường được một thời gian dài.

Hoá ra hắn trưởng thành sớm là vì vậy. Con thứ, xuất thân thấp kém, mẫu thân bị bệnh, thật là đáng thương.

Bởi vì thất bại lần trước, ta phải tu luyện tám mươi mốt ngày nữa mới có thể huyễn hoá thành công. Cái ao trong Tướng phủ có hơi hẻo lánh, cảnh sắc cũng không đẹp lắm, cũng may là yên tĩnh. Bên hồ nước có một gốc cây ngô đồng già, lá cây xum xuê, xanh mướt. Không tới mấy ngày, ta phát hiện đây là nơi Diệp Tranh yêu thích, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Sáng sớm, hắn sẽ tới đây đọc sách. Lúc chạng vạng tối, đôi khi hắn sẽ đến đây múa kiếm, dáng người linh hoạt in xuống mặt hồ. Nhưng phần lớn thời gian là đứng yên không nói, chỉ chăm chú nhìn hồ cá. Đôi lúc ta cảm thấy, chúng ta gần như vậy nhưng lại cách nhau cả vạn dặm hồng trần. Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, ta không thể biết được.

Mãi cho tới một đêm, ta đang mơ màng bơi qua bơi lại trong hồ, lá cây ngô đồng rơi lả tả trên mặt nước, thì bị một thanh âm cắt ngang. Hoá ra hắn đang cầm bầu rượu ngồi dưới gốc cây. Sau khi ngà ngà say, hắn bắt đầu lảm nhảm. Ta chưa bao giờ thấy hắn nói nhiều như vậy.

“Mẫu thân của ta có chỗ nào không tốt, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, ngay cả thuốc cũng không cho…”

Sau đó “Choang” một tiếng, hắn đập bình rượu.

Chưa trưởng thành mà đã uống rượu, hơn nữa tửu lượng còn không tốt lắm.

Hắn uống rượu đến say mèm, cuối cùng đổ gục bên cạnh ao. Gần ta như vậy, gần đến mức ta có thể thấy rõ lông mi của hắn, hình dáng của hắn. Thật là dễ nhìn ~ Bên khoé mi thấp thoáng một giọt nước mắt, tựa như một viên ngọc lấp lánh. Tại sao ngươi lại làm khó ta như vậy, đừng khóc có được không? Thế là ta đành phải bơi qua bơi lại bên cạnh hắn, sợ hắn sơ ý rơi xuống hồ.

Thẳng đến khi trời sắp sáng hắn mới bị gã sai vặt thân cận dìu về phòng.

Ta cảm thấy lần này hắn tới chỗ ta để kể khổ, chắc hẳn khoảng thời gian này hắn ở trong phủ rất uất ức. Đúng là một lần thất thế, vạn người giẫm đạp mà. Ta liền tâm tâm niệm niệm rằng đợi ta huyễn hoá thành hình người, ta nhất định sẽ khiến thiếu niên này ngày ngày vui vẻ. Từ đêm tối đến ban ngày, từ cuối hạ đến nhập thu, đều như vậy.