Tối hôm nọ, Bạch Dương đi bộ ra tiệm bách hóa để mua tuýp kem đánh răng. Dù trời tối, an ninh cũng không mấy nghiêm ngặt nhưng cô vẫn cứ thản nhiên như đi chơi xứ Huế. Cô mỉm cười lấy tuýp kem, đưa tiền cho bà chủ rồi lễ phép chào:
-Con đi nha bác!
-Ừ đi đường cẩn thận nha con! Dạo này hay có mấy thằng ất ơ tụ tập quanh đây lắm.-Bà quan tâm nhắc nhở.
-Dạ con biết rồi!-Bạch Dương phe phẩy tay cười hì hì đáp, thầm nghĩ bọn chúng có là gì, còn lâu mới đυ.ng được đến mép quần của chị nhé.
Dương đi bộ dọc theo vỉa hè, miệng ngâm nga hát rất chi là vui vẻ yêu đời. Vừa đi vừa ngắm cảnh thành phố nhộn nhịp lúc lên đèn nên cô không để ý đến một nhóm thanh niên bốn người bước đến đối diện cô. Cho đến khi giọng nói một tên trong đó cợt nhả vang lên:
-Ô chà, cô em xinh quá!
-Đi chơi với bọn anh không?-Tên bên cạnh nổi bật với mái tóc bảy sắc cầu vồng, đeo khuyên tai cười đểu cáng.
Bạch Dương liếc nhìn tất thảy bốn tên, đã biết đám này không phải dạng đàng hoàng gì rồi. Đúng là dạng ăn chơi có khác, nhuộm tóc đeo khuyên rồi còn xăm hình các thứ, nghĩ mình đẹp lắm hay sao mà đi làm mấy cái trò này không biết nữa. Không dừng lại ở đó, một tên còn mạnh bạo kéo tay cô chạy vào trong ngõ hẻm, cả đám đều cười nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống đến nơi. Bạch Dương nổi giận, không khách khí liền nói:
-Nè, mấy chú là ai? Chưa có cửa để đi chơi cùng với chị nhé! Nhìn cái mặt là biết còn về nhà ngửa tay xin tiền mẹ rồi, ở đó mà bày đặt đi chọc ghẹo người khác. Tránh đường ra cho chị đi nào!
Cả thảy bốn thằng đồng loạt ngơ ngẩn mất vài giây rồi mới bắt đầu nổi điên lên, riêng cô thì nhếch môi cười lạnh ra vẻ ta đây chẳng sợ gì sất, bọn bay có ngon thì cứ nhào vô. Gì chứ mấy tên này thì cô biết rõ lắm, nói thì hay mà chẳng có làm được cái tích sự gì. Tưởng ăn hϊếp được cô hả, nằm mơ giữa ban ngày chắc.
Tên tóc cầu vồng hét lên đầy tức giận:
-Con này láo! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Tụi mày đâu, lên xử đẹp cho nó vào viện luôn đi!
Bạch Dương vứt tuýp kem đánh răng xuống đất, bình tĩnh né từng cú đấm của bọn ất ơ này lao tới. Cô nắm lấy cánh tay của tên đáng ghét nhất bọn rồi vật qua vai, khiến hắn ngã nhào đầu xuống đất. Quần thảo một lúc, Bạch Dương không tốn một giọt mồ hôi, phủi phủi tay nhìn bốn tên nằm la liệt dưới đất rêи ɾỉ bằng nửa con mắt. Cho chừa cái tật đi ăn hϊếp con gái nhà lành đi nhé, Bạch Dương khoái trá thầm nghĩ rồi nhặt tuýp kem lên bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Đi gần tới nhà rồi, đột nhiên Bạch Dương cảm thấy chóng mặt, trời đất thì quay cuồng, suýt chút nữa là cô đã ngã xuống. Cô lê bước về nhà, không hiểu sao thấy trong người lạnh toát mặc dù đang mặc chiếc áo khoác rất dày. Cô gắng gượng vào phòng ngủ, mắt như hoa cả lên, vô thức sờ trán rồi phát hiện ra trán mình nóng hổi, đầu thì giật tăng như thể ai đó giáng búa vào vậy, đau kinh khủng. Cái quỷ gì vậy trời, tự dưng lại dở chứng là sao, chẳng lẽ cô phát sốt? Không thể chịu nổi nữa, cô lết qua phòng mẹ, nhìn thấy mẹ đang ngồi xếp quần áo, cô thều thào gọi:
-Mẹ ơi! Con mệt quá!
-Con bị sao vậy? Để mẹ coi!-Thấy Dương như sắp chết đến nơi, mẹ cô hoảng hồn dẹp mớ quần áo sang một bên.
Sau một đêm chườm đá cho đỡ sốt, sáng hôm sau, Bạch Dương được ba xin phép nghỉ học rồi chở lên bệnh viện khám. Cơ mà tới đây, cô lại nhớ đến cái thằng loi choi đầu bảy màu tối hôm qua. Thằng này không có gì hay chỉ có tài nói phét là giỏi. Miệng hắn linh thật chứ, phán đâu là trúng đấy ngay. Bởi vì sau đó, cô vào viện thật.
Sau khi xét nghiệm máu và được bác sĩ đưa kết quả, Bạch Dương phải ngậm đắng nuốt cay mà phải nhập viện, xin nghỉ luôn suốt một tuần liền, mất bao nhiêu là bài vở. Cô ngán ngẩm nhìn ba đem vào đồ dùng cá nhân các thứ, không nhịn được liền hỏi:
-Xin bác sĩ cho con về sớm được không ba?
-Xin xỏ cái gì, sốt lên sốt xuống mà còn cứng đầu đòi về sớm!-Ba cô hơi gắt giọng.
-Thì tại ở đây chán quá mà...-Cô xụ mặt.
Bạch Dương lần nữa thở dài, thi chất lượng tới nơi rồi mà còn dính vào bệnh hoạn nữa, số cô đúng là cái số con quạ mà. Đúng là khi bệnh thì con người ta trở nên yếu đuối hơn hẳn, mới qua một ngày thôi mà Dương bổng rã rời cả người, làm việc gì cũng không nổi, người thì lạnh muốn run lên mà chẳng được đắp chăn nữa.
Cơ mà không dừng lại ở đó, mỗi ngày cô y tá xinh đẹp đều tới thăm mà cái cây kim tiêm trong tay cô lại chẳng xinh tí nào. Nghĩ sao mà ngày nào cũng tới lấy máu cô vậy chứ, đau đến kêu trời than đất luôn chứ chẳng đùa. Cứ thế này chắc Dương mất máu mà chết trước khi xuất viện mất. Lại còn mỗi ngày bắt cô uống cả đống thuốc. Trời ơi, biết bao giờ Bạch Dương cô mới hết bệnh đây!
...
Ghi tên Bạch Dương vắng vào bảng hiện diện lớp xong, Ma Kết thảy phấn lên bàn giáo viên rồi bước lên bục giảng, lấy cây thước dày cộm gõ cái đùng vào mặt bảng đáng thương. Ngay lập tức, đám bên dưới đang ngồi hàn huyên tán chuyện nghe tiếng thì đều đồng loạt trật tự, hướng mắt lên phía bảng đầy vẻ tò mò. Ma Kết hắng giọng, nhìn vào xấp giấy trong tay rồi nói:
-Nè các cậu! Cô hiệu phó đã đưa cho các lớp danh sách đăng kí học ngoại khóa rồi, mọi người chuyền giấy rồi đăng kí vào nhé! Hạn chót đăng kí là thứ tư tuần sau!
-Khoan khoan! Có mấy môn gì vậy?-Song Tử thắc mắc.
-Nhiều lắm, cắm hoa, bơi lội, bóng đá, bắn cung, nấu ăn, tin học,... nói chung là đủ hết!
Ma Kết về chỗ, đưa giấy cho đám bạn đăng kí. Cả lớp liền trở nên xôn xao hơn bao giờ hết. Cho đến lúc ra chơi, đám học sinh vẫn còn bàn tán không ngớt. Song Tử cất tập vở vào hộc bàn rồi bước theo đám con trai xuống căn tin, vừa ăn vừa tán chuyện:
-Song Tử, mày đăng kí học gì?-Sư Tử quơ đũa vừa ăn cơm vừa hỏi.
-Tao hả? Tao học bắn cung! Tại Bảo Bình cũng học lớp đó!-Song Tử cười hềnh hệch lộ rõ bản mặt mê gái.
-Cái thằng điên này! Sao phải phụ thuộc vào người khác, mình là mình phải tự quyết định, thế mới là con trai!-Kim Ngưu vỗ ngực giảng đạo.
-Nói hay lắm, thế mày đăng kí gì vậy?-Thiên Yết thắc mắc.
-Tao đăng kí lớp nấu ăn!-Ngưu không ngần ngại nói luôn.
-Trời đất mày còn điên hơn tao nữa, nghĩ sao mà học nấu ăn vậy!-Song ôm đầu.
-Mày chả biết cái chi hết, nấu ăn cũng là một nghệ thuật đó nha! Với lại bọn mày cũng biết tao háu ăn mà, còn gì tuyệt hơn! Hé hé!
Ma Kết liếc nhìn nụ cười đểu cáng của Kim Ngưu, cậu đẩy gọng kính lên rồi tiếp tục ăn phần cơm dang dở của mình. Lòng cậu vẫn còn đang phân vân, không biết nên chọn lớp ngoại khóa nào cho phù hợp. Ma Kết cậu đây đó giờ chỉ có sở thích là học, ngoài ra còn biết gì nữa đâu. Mà Sư Tử ngồi bên cũng không khác là mấy, cậu đang lưỡng lự giữa bóng rổ với bóng đá, không biết môn nào thì tốt nhỉ.
-Mã, mày chọn gì thế?
-Tao đăng kí môn bóng đá!-Mã đáp lời.
-Vậy hả? Chắc tao cũng đăng kí môn này luôn quá!-Sư thở dài nói.
-Vậy lát để tao ghi giùm mày luôn.-Kết nói.
-Ơ thôi! Để tao suy nghĩ lại đã!-Sư Tử liền trả lời nhanh, gì chứ mấy chuyện này không thể giỡn chơi được, phải tính toán kĩ lưỡng chứ.-Còn mày sao Yết?
-Tin học!-Thiên Yết đáp gọn lỏn.
-Hở? Sao tự dưng mày có hứng thú với môn này vậy?
-Đơn giản, tao muốn học cách xem phim người lớn mà không bị nhiễm virus với bị mẹ phát hiện!
Thiên Yết vừa nói xong, lập tức một không gian im lặng bao trùm lấy cả bàn ăn. Người nào người nấy buông thìa nhìn cậu bằng ánh mắt không thể kì quái hơn, trời thần, thằng này thật là đen tối, quá sức đen tối.
...
Uống thuốc xong, Bạch Dương vẫn không cảm thấy khá hơn. Đầu vẫn nóng như cũ, cả người mệt lả đi. Dương cố nhắm mắt để ngủ thế nhưng cơn đau đầu cùng cơn lạnh cứ làm cô không tài nào ngủ được. Ba thì đã đi làm, mẹ thì về nhà làm đồ ăn các thứ rồi, bây giờ chỉ có cô trong phòng cùng những bệnh nhân khác mà cô không quen biết. Chợt, cửa phòng bật mở. Bạch Dương tưởng rằng mẹ đến nên không buồn mở mắt mà im lặng cố gắng tiếp tục ngủ. Nhưng một giọng nói vang lên làm Dương phải tỉnh dậy ngay lập tức:
-Dương ơi! Bọn mình đến thăm cậu nè!-Tiếng Xử Nữ lanh lảnh.
-Hả? Ơ...cảm ơn các cậu nhé!-Dương khó nhọc nói, vẻ mặt thiếu sức sống thấy rõ.
Cự Giải mỉm cười bước đến, đặt giỏ trái cây lên bàn, với ánh mắt ôn nhu hiền hòa khiến Bạch Dương cũng bớt mệt mỏi đôi chút, cô nhẹ giọng nói:
-Bạch Dương, nghỉ ngơi cho tốt nha. Chuyện bài vở, cả lớp sẽ chia ra chép cho cậu!
-Đúng rồi, còn cái này nữa, trường phát danh sách đăng kí học ngoại khóa rồi đó, cậu muốn học gì?-Ma Kết đẩy gọng kính hỏi.
-Bóng đá đi! Mình thích môn này lắm!-Dương cười.
-Ôi, là con gái mà mê thể thao ghê nha!-Bình hấp háy mắt.
Bạch Dương không trả lời mà chỉ cười hì hì bởi cơn nhức đầu vẫn hành hạ cô từ hôm qua đến nay. Cơ mà có bạn bè đến thăm thì cũng vui phết chứ nhỉ. Hầu như tất cả mọi người trong lớp đều đến thăm cô, khoan đã, hình như thiếu một người. Là Sư Tử, cô nhận ra sự vắng mặt của cậu, trong lòng không hiểu sao buồn man mác, một cái gì đó không được vui cho lắm. Ơ, làm quái gì phải quan tâm chứ, hắn ta không đến thì càng tốt chứ sao, đỡ mất công sôi máu.
Hơnnữa, nhờ chuyến này mà cô khám phá ra nhiều điều về bệnh viện nha, đúng là mộtkết quả không tồi chứ nhỉ?
...
Chép xong bài Địa Lý hôm nay vào tập Bạch Dương, Song Tử vươn vai, ngáp một hơi rõ dài chuẩn bị đi ngủ. Nhưng còn chưa kịp nhích người ra khỏi ghế thì cậu phát hiện điện thoại thông báo có tin nhắn, mở lên rồi thiếu chút nữa là nhảy xuyên nóc nhà bay lên cung trăng khi nhìn thấy người gửi tin đến là Bảo Bình:
Ô là lá, cuộc đời vẫn tươi đẹp sao, ông trời quả thật là không phụ lòng người mà, công sức cậu bỏ ra để gần gũi Bảo Bình có ngày cũng được đền đáp. Song Tử cười hô hố rồi nhanh tay gõ thoăn thoắt vào màn hình, phải trả lời nhanh cho nóng mới được kẻo Bảo Bình chờ lâu thì sao, hà hà.
Song Tử ấn gửi, lòng vẫn tràn ngập niềm vui như bắt được vàng bốn số chín. Nhưng chỉ hai giây sau, Bảo Bình đã gửi đến một tin nhắn mới, ngắn gọn, súc tích, làm Song Tử...chết đứng như Từ Hải: