[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 3

Nhìn thấy Thiên Bình gọi, ông mỉm cười rồi bước đến ngồi xuống đối diện cô, cái con bé này vẫn không biết giữ phép tắc gì cả, bao nhiêu người xung quanh mà lại lớn tiếng như thế. Chà, chỉ mới một tuần không gặp mà ông đã nhớ cô con gái nhỏ này biết bao, tuy rằng hay khuyên cô nên dành thời gian cho bài vở, nhưng kỳ thực thấy con gái đến thăm thường xuyên như vậy, ông cảm thấy rất vui, trong lòng như có một cỗ niềm vui nhảy múa. Mỗi lần tới cô đều đem rất nhiều thức ăn nước uống, làm cho mấy người cùng phòng rất đỗi ghen tị.

-Ba, hôm nay con đem đồ ăn đến cho ba này!-Thiên Bình đẩy gói đồ về phía ông, rồi nắm lấy bàn tay của ông, cảm nhận rõ tay ông dường như gầy hơn trước, lại cảm thấy đau lòng.

-Thiên Bình cứ để cho mẹ bồi bổ, cái gì cũng đem cho ba hết ba sẽ mập đó!

-Không đâu ba, ở nhà mẹ con con cũng ăn uống đầy đủ lắm!

Nghe thấy lời này, ông thoáng thở phào yên tâm, ít nhất thì vợ con cũng sống yên ổn, không phải gặp khó khăn tài chính. Không biết con bé có nói dối để ông yên lòng hay không, nhưng ông cũng không buồn gặng hỏi lại, đành tạm tin những lời con bé nói. Bản thân lại mong mỏi đến ngày ra tù, thời gian trôi qua dài đằng đẵng biết bao, bào mòn đôi bàn tay của Thiên Bình như thế này.

Những ngón tay thon dài thanh mảnh, vốn dĩ chỉ lượn trên những phím đàn piano cao quý, bây giờ dần chai sạn đi rồi.

-Con gái ngoan, là ba khiến cho con phải vất vả rồi!

Ông trả lời, khoé mắt dần nong nóng lên cay xé. Tại vì ông mà con bé phải chịu khổ như vậy. Dù con bé không nói ra, nhưng nhìn vào làn da trắng nõn lúc xưa giờ đã ngăm ngăm đen, cộng thêm đôi bàn tay nổi lên những vết chai, ông lại không nhịn được mà đau lòng. Vợ ông cũng đến đây thăm ông nhiều lần, vì vậy mà những gì mà Thiên Bình phải trải qua trong suốt thời gian dài, ông đều hiểu thấu.

Ông rất vui vì có được đứa con hiếu thảo này, đồng thời cũng thấy đau khi không ở bên cạnh cô trong những ngày cô khôn lớn.

Ông đã từng tự hứa với bản thân, rằng sẽ dạy dỗ cô con gái yêu dấu của mình nên người, sẽ dạy cô cách chạy xe đạp, sẽ đưa cô đến những nơi đẹp đẽ trên thế gian này. Ông sẽ dạy cô học bài, sẽ kèm cặp cô, giúp cô học giỏi hơn. Vậy mà, vậy mà...

Nhà ông trước kia cũng thuộc dạng khá giả, cả nhà sống vui vẻ trong ngôi biệt thự đầm ấm đầy ắp những tiếng cười. Ông mở một công ty nhỏ chuyên sản xuất giày da, dù không giàu và quyền thế đến mức hô mưa gọi gió như những doanh nhân khác, nhưng ông vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, một người vợ dịu dàng cùng đứa con gái đáng yêu, cuộc đời còn gì tuyệt hơn thế nữa.

Vậy mà đến một ngày, ông, vì một chút sơ hở của mình mà đã bị công ty đối phương ăn cắp bản thiết kế rồi tung ra sản phẩm trên thị trường sớm hơn một bước. Vì thế, ông từ người bị bắt chước trở thành kẻ ăn cắp bản thiết kế của người khác. Bao nhiêu đối tác lần lượt trở mặt với ông. Ông có cố minh oan bao nhiêu cũng không ai tin, họ cho rằng ông mới là kẻ nhái hàng vì đối phương cho ra mắt sớm hơn.

Mọi thứ đã thay đổi chỉ sau một ngày ngắn ngủi. Công nhân đình công đòi trả lương, đối tác đòi lại tiền cọc. Từ một doanh nhân, ông trở thành kẻ nợ nần ngập đầu, căn biệt thự bán đi cũng không đủ trả nổi khoản nợ to lớn khiến công ty ông phải đi đến đường cùng là phá sản. Vì không trả nổi nợ nên ông phải vào tù, mà cuộc sống hạnh phúc đủ đầy của hai mẹ con Thiên Bình cũng chấm dứt từ đó.

Hai mẹ con cô dùng số tiền tiết kiệm thuê được căn trọ cũ ọp ẹp trong hẻm. Hằng ngày, mẹ cô thì đi làm tại khu công nghiệp. Còn Thiên Bình của ông sáng đi học, chiều học bài, giúp mẹ. Đến tối lại chạy ra quán ăn phụ rửa bát nữa. Nhìn thấy đôi bàn tay nhăn nheo vì thấm nước quá lâu mà bà không khỏi đau lòng, không biết bao lần khuyên con gái nên tập trung vào việc học. Nhưng cô không nghe. Sau cùng, bà lấy tiền mua bao găng tay cho Thiên Bình, cũng là vì muốn đôi bàn tay cô trở nên đẹp đẽ như xưa.

Từ đó đến nay đã được mười năm rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh. Thật khiến cho ông phải cảm thấy hối tiếc vì đã không bảo bọc được gia đình mình trong suốt mười năm qua.

-Ba, ba lại giận con không tiếc tiền mà mua thức ăn cho ba à, không sao đâu, dạo này nhà mình khá lắm!-Thiên Bình lay lay tay ông, giọng phụng phịu đến đáng yêu.

-Không gì đâu con! Bình, ba rất vui vì có con!

-...!

Hốc mắt Thiên Bình ngấn lệ, giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn dài trên đôi gò má. Những lời nói vốn định thốt ra nay bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, khiến cô nghèn nghẹn đến chẳng nói nên lời.

Không sao, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, ba cô sẽ hoàn thành thời gian, đến lúc đó cả gia đình sẽ trở lại đầm ấm như xưa. Cuộc đời cô không trông mong gì hơn thế nữa.

...

Phòng truyền thống trường Ngôi Sao Xanh, nơi này học sinh bình thường rất ít khi lui tới. Nhưng hôm nay lại có hai cô cậu học sinh đang đứng bày ra một xấp giấy lên bàn. Xử Nữ mở ra bản kế hoạch chi tiết dành cho giờ ngoại khoá lớp mình, bắt đầu gõ gõ cây bút vào tờ giấy:

-Ma Kết, cậu xem đi, mẫu kế hoạch tháng chín này như thế nào?

-Ừm, tôi thấy thiếu nhiều chỗ lắm, ví dụ như chỗ này cậu cần ghi chi tiết hơn. Với lại cậu bỏ luôn mục đố vui này đi, vớ vẩn.-Ma Kết đẩy gọng kính nói.

Cái từ vớ vẩn thốt ra nhẹ như mây, Xử Nữ nghe mà thấy tức giận trong lòng. Cô đập lên xấp giấy, cao giọng phản bác:

-Gì chứ, học ngoài giờ có mấy trò đố vui thì đám lớp mình mới thích chứ!

-Ở đây cậu là lớp trưởng hay tôi là lớp trưởng?

-Ma Kết, cậu... cậu được lắm!-Xử Nữ tức muốn điên lên, cô nghiến răng nói, cái tên này là đang lạm dụng quyền hành mà áp bức người đây mà.

Trái ngược với vẻ tức giận đang hiện rõ trên gương mặt Xử Nữ, cậu chỉ thản nhiên đáp lại, còn cho là lớp phó đang khen mình:

-Hờ, tôi đương nhiên là phải được mà!

-Không nói nhiều, tôi cứ cho trò đố vui vào đấy!-Xử Nữ lắc đầu bất nhẫn.

-Ê, ngang ngược vừa phải thôi!

-Được rồi vầy đi, kiểm tra chất lượng đầu năm, ai điểm cao hơn thì sẽ có quyền quyết định. Cậu thấy thế nào?-Xử Nữ nghênh mặt thách thức.

Ma Kết không đáp, chỉ nhìn Xử Nữ rất lâu, trên gương mặt xuất hiện nụ cười nửa miệng, không rõ là cười cợt hay là đắc thắng. Cậu ta hoàn toàn có cơ sở để tự tin như vậy, bởi vì thành tích trước giờ vốn đã luôn hơn Xử Nữ một bậc rồi.

Ma Kết gật đầu, thay cho lời đồng ý.

-Được rồi, nhớ đấy!

Xử Nữ chốt hạ. Mặc dù trước giờ đã cố gắng rất nhiều, nhưng cuối cùng kết quả Xử Nữ cô lại luôn xếp thứ hai. Điều đấy làm cô cảm thấy rất bất bình, tại sao cô chăm chỉ như vậy lại chẳng bao giờ đạt thành tích xứng đáng. Vị trí cao như núi của Ma Kết không biết từ lúc nào đã biến thành động lực rất lớn, khiến cô học tập chăm chỉ mỗi ngày, năng lực mỗi lúc một cao hơn.

Chỉ là vì trong lòng thích hơn thua, cô không thuận mắt với Ma Kết. Thêm vào một điều nữa, tính tình tên này không tốt, không năng động như băng bọn cùng lớp mà lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh như băng, rất đáng ghét.

Tuy vậy vẫn không thể phủ nhận một điều, cậu ta học rất giỏi, giỏi đến mức cô ngẩng cao chín mươi độ cũng chưa chắc nhìn đến. Vậy nên Xử Nữ rất thận trọng, đặt quyết tâm, lần kiểm tra chất lượng năm nay phải đạt kết quả cho tốt.

...

Sáng thứ sáu, học sinh bị thu hút bởi bảng tin đặt gần cổng trường. Ở đây hay dán các thông báo quan trọng, hay bảng danh sách lớp và điểm số mỗi kỳ. Tuy vậy không biết lần này có gì mà tụi nó bu đông như ong gặp mật. Bạch Dương mới đặt chân vào cổng, bị đám đông làm cho máu tò mò gấu trắng nổi lên. Cô nhón người lên nhìn, vẫn không thấy có gì đặc biệt, liền chạy vào đám đông, nghiêng đầu vào thắc mắc:

-Chuyện gì mà tụ họp như cái chợ vậy?-Bạch Dương chen chúc.

-Nhìn đi, có chuyện hay rồi này!

Theo hướng chỉ tay của một nam sinh, Bạch Dương giương đôi mắt tò mò nhìn lên. Sau lớp kính trong suốt, một tấm ảnh được dán đè lên các tờ giấy trắng. Đó là hình ảnh của một nữ sinh rất xinh xắn, cô vừa quét mắt qua là đã nhận ra. Song Ngư của cô, vẫn luôn toả ra khí thế lạnh lùng đến bức người như vậy.

Không biết là ai rỗi hơi mới sáng sớm đã cất công đến trường bày ra cái trò này. Dán hẳn một tờ giấy trắng cạnh bên, dùng bút dạ quang đỏ viết nguệch ngoạc bên cạnh, chửi rủa đủ điều, đọc mà bẩn cả mắt. Không có câu nào chỉ đích danh, nhưng Song Ngư xinh đẹp nổi tiếng như vậy, ai nhìn vào mà không biết.

Bạch Dương trầm mặt, tức giận muốn vươn tay xé toạc tờ giấy ấy đi cho rảnh chuyện. Nhưng còn chưa kịp động thủ, thì đột nhiên cả đám đông lại chuyển sự chú ý ra ngoài cổng:

-Kìa, xem kìa, nhân vật chính đã vào rồi!

-Ai mà xinh thế?

-Không biết à, là Song Ngư đó, là người trên bảng tin này đó!

Bạch Dương thở hắt, bản thân không hề muốn bạn mình bị lôi vào những chuyện như vậy. Cô lách người ra khỏi đám đông, bước tới cầm tay Song Ngư:

-Mình cùng nhau tới lớp đi!

-Nhưng mà, không phải có chuyện gì sao?

Gương mặt Song Ngư vốn xinh đẹp, nhưng khi cô không cười, trông cực kì lạnh lẽo. Tuy vậy khi nhìn thấy Bạch Dương bước tới, khuôn mặt lạnh lạnh băng băng bỗng giãn ra, cô dõi mắt về phía đám đông, vờ như thắc mắc.

Không nghe lời Bạch Dương, cô bước đến, xem những tiếng xì xào bàn tán xung quanh hoá thành không khí, đôi mắt trong trẻo như pha lê ngước lên, nhìn những hàng chữ đỏ trên bảng tin, kèm theo tấm ảnh màu của mình. Cô chậm rãi đọc từng chữ, như nghiền ngẫm, như khắc sâu, nụ cười trên môi vẫn không hề tắt, chỉ là từ dịu dàng bỗng hoá thành lạnh lẽo.

Song Ngư thản nhiên nhìn xung quanh, sau khi đã tìm được một đối tượng giữa đám đông, môi nhếch lên thành nụ cười nửa miệng.

Cô bước đến, mở cửa kính rồi gỡ những mảnh giấy A4 dày đặc màu mực đỏ xuống. Đôi mắt bình bình thản thản mà nhìn tờ giấy bị bàn tay xé thành những mảnh nhỏ.

Xé xong, cô lẳng lặng bước về chỗ đám đông, đôi mắt như phóng ra mũi tên, găm thẳng vào một người. Bàn tay cô vung lên, những mảnh giấy nhỏ bay lả tả trong trong không trung, lượn lờ rơi và vương lại trên mái tóc của cô nữ sinh ấy.

-Ngọc An, trò này cũ rích quá rồi.

...

Dám gây chuyện với An, một nữ sinh có tiếng ở A3 là một việc làm mà người ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mà lần này còn nghiêm trọng hơn thế, Song Ngư cô không những vạch mặt cô trước mặt đám đông, mà còn khiến cô ta chỉ hận không thể tìm một hố để chui xuống.

Song Ngư đã lường trước tình huống cô ta sẽ không nhịn được mà dùng vũ lực, như vậy thì cô càng có cớ để lôi cô ta lên phòng giám hiệu. Nhưng dường như cô ta vẫn biết kiềm chế, vẫn biết xấu hổ, chỉ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm trong giận dữ, mà không thể phản bác lời nào.

-Song Ngư cậu hay thật, nhưng sao lại biết là cậu ấy làm?-Bảo Bình chắp hai tay, cảm thấy người con gái trước mặt là hình tượng rất hoàn hảo.

-Do may mắn hôm nay mình đi sớm mới phát hiện thôi.-Song Ngư trả lời, giọng vẫn đều đều như cũ.

-Mình chỉ sợ cậu ấy sẽ ghim vụ này, gây khó dễ cho cậu thì làm sao?-Thiên Bình nhíu mày lo lắng.

-Không sao, lần này đâu phải lần đầu.

-Sao?

-Không có gì đâu mà, cậu ấy mà động đến Song Ngư đi, mình sẽ...!-Bạch Dương tưởng tượng mà giận dữ như thật, vung nắm đấm.

-Song Ngư, cậu không sợ sao, mình nghe nói cậu ấy có hội chơi chung, rất hung dữ, rất...-Cự Giải sợ hãi.

-Mình đã bảo không sao mà, năm ngoái học chung gây chuyện bao lần, mình cũng đâu bị trầy xước tí nào.-Song Ngư nhún vai đáp.

Cự Giải tròn mắt ngạc nhiên, không ganh tỵ thì chính là nói dối. Cô trầm giọng:

-Sao cậu giỏi vậy, không có như mình...

-Đó không phải giỏi, đó là tự vệ.-Ngư mỉm cười đáp.-Không cho phép bất kì ai ức hϊếp mình!

Cự Giải ngạc nhiên nhìn, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Cô cúi đầu, trong lòng bỗng dậy sóng hỗn loạn. Phải rồi, cô ấy nói rất đúng, không có ai bảo vệ mình ngoài chính bản thân mình. Cô ấy mạnh mẽ như thế, còn cô thì sao? Cự Giải còn không dám nghĩ đến mình, một đứa con gái cứ ngồi mơ đến chuyện được ông Bụt khi ngập chìm trong những màn nước mắt tổn thương.

Một góc thầm kín bỗng nhói đau. Như vết thương sâu, vốn tưởng đã lành nay lại nhói lên đau âm ỉ. Cự Giải không biết từ lúc nào đã bị lạc đi, đầu óc dần mơ hồ, cô như xa rời dần giữa những tiếng cười đùa của các bạn cùng lớp, trong đầu đầy hỗn loạn.

Cự Giải ôm ngực, cố kìm nén để những giọt lệ không ngấn lên. Rơi nước mắt giữa chốn đông người như vậy, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.

Cảm ơn Song Ngư, cậu đã cho mình hiểu được, chỉ có đấu tranh mới giành lại công bằng.

Nhưng mà Song Ngư, cậu có biết không?

Có những oan ức, mà cho dù mình cứ cố thanh minh thế nào, cũng không một ai tin.

Có những sự thật bị đổi trắng thay đen, chôn vùi đi, mà cho dù mình cứ cố phơi bày, cũng sẽ bị thế gian vùi lấp.

Có những nỗi đau, mà cho dù thời gian có trôi đi thật lâu cũng không thể nào xoa dịu được vết thương hằn trong trái tim nhỏ bé này.

Có những tình yêu, vì những sự thật đảo ngược, cũng khiến cho nó bị rạn nứt, tan nát trong một khoảnh khắc.

Giống như tấm gương mỏng manh, chỉ cần bị va đập nhẹ là đã vỡ. Dù cứ cố chắp vá, thứ cô nhận về cũng chỉ còn là mảnh thủy tinh không hơn không kém và thứ nó phản chiếu lại cũng chẳng còn nguyên vẹn như trước nữa mà thôi.