Yêu Thầm Cô Vợ Bạch Phú Mỹ

Chương 48. Bắt đầu xuất chiêu

Thời tiết ở Bắc Kinh thật lạnh!

Hoắc Khuynh Tư khoác trên người chiếc áo bành tô màu trắng gạo ở bên ngoài để chắn gió, khăn quàng cổ bằng len mịn màu cà phê được choàng lên hai vai và cổ, mái tóc gợn sóng mềm mại xõa xuống, gò má ửng hồng cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn càng tôn lên hàng mi cong dày màu đen đậm, đôi môi đỏ mọng căng đầy như quả anh đào chín tới.

Hôm nay cô cùng các cán bộ cấp cao của tập đoàn tới Bắc Kinh khảo sát các resort của công ty để sắp tới đưa ra các chính sách phát triển mới.

Hoắc Khuynh Tư tiến đến khách sạn lập tức thu hút không ít ánh mắt dán vào cô, cử chỉ vô cùng thanh thoát, tự nhiên, dáng vẻ mê người, tràn ngập tự tin nhưng không phô trương, ôn nhu mà không giả tạo, thu hút tầm nhìn của mọi người.

"Xin chào Nghiêm tổng! Hôm nay rất vui được làm việc cùng ông!"

Vừa bước vào phòng họp dành cho tổng thống ở khách sạn, Hoắc Khuynh Tư mỉm cười một cách chuyên nghiệp dùng tiếng nói thanh nhã chào hỏi.

"Hoắc tiểu thư khách sáo rồi, được làm việc với Hoắc thị là vinh dự của tôi mới đúng!"

Nghiêm tổng trên thương trường ở mảng kinh doanh khách sạn resort rất có tiếng tăm, nên đợt khảo sát thị trường lần này Hoắc Khuynh Tư đặc biệt mời ông tới để có thể cố vấn thêm cho Hoắc thị.

Toàn bộ hai ngày này, cô ở Bắc Kinh bận rộn tập trùn với những kế hoạch dự án, thật sự không có thời gian liên lạc cùng Đàm Dịch Khiêm.

Từ lúc hắn đi công tác, cũng bốn ngày rồi không gặp mặt, cho đến thời khắc này cô mới phát hiện thì ra cô thật sự rất muốn gặp hắn, loại nhớ nhung đáng sợ này giống như tìиɧ ɖu͙© vậy, không thể kiểm soát được.

Cuối cùng thì công việc tiến triển thuận lợi cũng xong xuôi. Hoắc Khuynh Tư hẹn gặp bạn tốt lúc còn học bên Pháp đi dùng bữa tối cùng nhau, dù sao người bạn này lúc hai người còn bên Pháp du học hay chiếu cố nhau, cũng xem như là chị em tốt. Hiện tại người bạn này cũng đang ở Bắc Kinh sinh sống làm việc.

"Ôi, thật rất lâu mới có dịp quay lại đây ăn, vẫn ngon như vậy!"

Hoắc Khuynh Tư ngậm muỗng nhỏ, hương vị đậm đà của nước sốt bò tràn ra trong miệng, cô thỏa mãn từ từ nhắm mắt hưởng thụ.

"Đúng vậy."

Đồng Tuyết cũng mới nuốt xong, ăn cực kỳ cao hứng.

Họ hợp nhau chính là chỗ này, cùng thích thức ăn ngon, thích náo nhiệt, tính tình sảng khoái.

"Khuynh Tư, nghe bạn trai tôi nói, bà đã ký được hợp đồng với Nghiêm tổng rồi phải không?"

Bạn trai của Đồng Tuyết là chuyên gia cố vấn tài chính của Nghiêm thị nên rất hiểu rõ công việc mà Hoắc Khuynh Tư đang làm.

"Ừ, còn phải cảm ơn bạn trai bà đã giới thiệu cho tôi, như vậy làm tôi nhẹ đi không ít việc."

Hoắc Khuynh Tư nháy mắt xinh đẹp với Đồng Tuyết.

Đồng Tuyết phất phất tay ý nói không có gì:

"Dù sao cả hai bên đều có lợi mà, được hợp tác với Hoắc thị anh ấy mừng còn không kịp đấy."

"Haha, thật vậy sao? Mà bà định khi nào cho tôi ăn tiệc mừng đây? Tôi đợi lâu lắm rồi đó, con trai tôi cũng chuẩn bị vào lớp một rồi. Nếu không nhanh coi chừng con tôi sẽ lấy vợ luôn mất!"

Hoắc Khuynh Tư để muỗng nhỏ xuống, khuôn mặt đầy vẻ trêu chọc hướng về Đồng Tuyết.

"Thật ra tôi còn muốn thoải mái vui chơi khoảng một hai năm nữa mới tính tới kết hôn. Tuy tôi chỉ gặp qua chồng bà một hai lần nhưng tôi thấy chồng bà là người đàn ông nghiêm chỉnh lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với tính cách của bà, mà bà lại kết hôn sớm khẳng định là sẽ rất nhàm chán, tôi cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ đó!"

Giọng nói của Đồng Tuyết lanh lảnh thẳng thắng nói ra suy nghĩ của chính mình về hôn nhân của cô bạn thân, mỗi câu mỗi chữ của Đồng Tuyết đều khiến đáy lòng Hoắc Khuynh Tư xao động suy nghĩ.

"Vậy sao?"

Thấp giọng cười, đôi mắt cô ngơ ngác nhìn về phía bạn tốt.

"Thật ra lấy chồng xong cuộc sống cũng không quá đỗi nhàm chán, bà không cần lo lắng vậy chứ?

Bạn trai bà trông rất thư sinh, kiểu như tiểu bạch kiểm vậy, hay bà lo "chuyện ấy" của anh ta không thoả mãn được bà?

Hoắc Khuynh Tư lớn mật hỏi, đuôi mắt nhướn lên tò mò.

"Phốc!"

Ngụm canh bò hầm cứ thế phun ra từ miệng Đồng Tuyết, mà tên đầu sỏ gây nên vẫn cứ thong thả cầm muỗng nhỏ tiếp tục ăn ngon lành.

"Này Khuynh Tư, bà có thể nói chuyện này một cách tế nhị được không? Dù sao tôi cũng còn là gái chưa chồng mà"

Đồng Tuyết đưa ánh mắt ai oán vừa nói vừa lấy khăn giấy lau khoé miệng còn dính nước canh.

"Tiểu Tuyết, bà cũng phải học hỏi dần đi, tới lúc đó còn có mấy chiêu để tóm gọn anh ta trong tay mặc mình xoay chuyển chứ! Nếu không bà gọi anh ta đi tìm chồng tôi, chỉ cần một tuần, tôi bảo đảm anh ta có thể khiến bà gấp rút mau chóng muốn kết hôn cho xem"

Về mấy chuyện phòng the thì Đồng Tuyết bây giờ làm sao là đối thủ của Hoắc Khuynh Tư, chỉ cần mấy lời đã làm cho mặt Đồng Tuyết đỏ bừng, trợn mắt nhìn:

"Hoắc Khuynh Tư, bà cũng thật là, chồng bà còn khổ dài dài khi biết bộ mặt thật của bà."

"Chồng tôi rất thích là đằng khác, haha. Không đùa với người da mặt mỏng như bà nữa, mau ăn thôi không nguội hết"

Đồng Tuyết cô nhận thua:

"Được rồi, được rồi, bữa này tôi mời, vậy được rồi chứ? Bà tạm tha cho tôi đi, Hoắc tiểu thư!"

"Ai, chuyện này không cần phải xấu hổ vậy đâu! Tới lúc kết hôn rồi thì đừng có ngày ngày mà gọi cho tôi chỉ bí quyết đó nha!"

Cái người này, đúng là phụ nữ kết hôn xong nói mấy chuyện vợ chồng cũng rất tự nhiên đi!

Sau năm năm kết hôn, từ lúc ở bản Miao hai người phát sinh quan hệ, nói ra những suy nghĩ trong lòng cho nhau hiểu thì tình cảm giữa cô và Đàm Dịch Khiêm càng ngày càng tốt. Trước đây cô chưa từng bao giờ nghĩ tới cuộc sống hôn nhân giữa bọn họ sẽ tốt đẹp, hạnh phúc sung sướиɠ như vậy, được một người đàn ông cưng chiều, thương yêu như vậy, cô thật hưởng thụ.

Hoắc Khuynh Tư đôi lúc sẽ ngẩn người suy nghĩ không biết đây có phải là tình yêu hay không, cô chỉ biết không thể rời bỏ hắn, mỗi khi cách xa thì liền có cảm giác hụt hẫng, chưa xa đã nhớ, chỉ muốn mau chóng trở về để gặp mặt nhau.

Lệ thuộc vào một người đàn ông như vậy đối với cuộc đời cô là điều hoàn toàn mới lạ. Có lẽ, yêu hay không yêu không quan trọng nữa, cô chỉ cần biết hiện tại Đàm Dịch Khiêm cùng con trai đã vô cùng quan trọng đối với sinh mệnh cô, vậy là đủ rồi.

Hoắc Khuynh Tư sau khi được bạn tốt chở về tới khách sạn, tâm tình vui vẻ, khoé miệng cũng bất giác nhếch cao, đầu óc đang suy nghĩ lát nữa khi về phòng sẽ gọi điện cho người nào đó nên lúc đi vào không để tâm quan sát xung quanh.

Bước chân vì vậy cũng trở nên nhanh hơn, lúc vừa ngước mặt lên bỗng có một cơ thể cao lớn lao ra chặn lại trước mặt khiến cô có vài phần giật mình trợn tròn hai mắt, nụ cười trên mỗi cũng nhanh chóng thu hồi lại.

Chia tay đã được năm năm, lần gặp gần đây nhất trong đám cưới bạn thân cũng đã mấy tháng, thế nhưng bây giờ cô lại cảm thấy xa lạ với dung mạo anh tuấn của người đàn ông trước mặt, giống như người đang đứng đây không phải là bạn trai cũ của cô mà là một người cô không quen biết.

"Khuynh Tư, đã lâu không gặp. Thật trùng hợp."

Phương Lâm vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy, thời gian chỉ làm cho hắn thêm phần chững chạc phong độ, quần áo cao cấp được may vừa khít với cơ thể làm nổi bật hơn đường nét nam tính trên người. Tóc tai được cắt tỉa hợp thời luôn được vuốt vào nếp chau chuốt, hắn lúc nào cũng chỉn chu hoàn mỹ như vậy!

"Ừ. Thật trùng hợp"

Cô nhàn nhạt gật đầu, đối với hắn cô đã không còn chút cảm giác rung động gì . Tình cảm của cô thật rất rõ ràng, yêu chính là yêu, hận chính là hận, mãi cho đến hôm nay nhìn đến hắn lần nữa, cô mới phát hiện ra thời gian thật là một phương thuốc tốt, tuy không thể xoá bỏ quá khứ nhưng những tổn thương sẽ dần dần bị mai mọt đi.

Vào giờ phút này, thế nhưng cô lại vô cùng nhớ đến người đàn ông với cái đầu tóc lúc nào cũng cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc của mình. Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của cô cũng bị thời gian mai mọt rồi sao!?

Phương Lâm cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt ngập tràn nhớ nhung tương tư:

"Khuynh Tư, gặp lại em thật tốt, mấy năm qua anh chưa bao giờ quên được em, vô cùng nhớ em."

Cô nhếch môi châm chọc:

"Được rồi, năm năm trước chúng ta đã chia tay, anh quên điều này rồi sao Phương tổng?"

"Khuynh Tư, đó là hiểu lầm, em biết mà anh đã cố gắng..."

Cô giơ tay lên ngăn lời của hắn:

"Đủ rồi Phương Lâm, đàn ông phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, con người cơ hội chỉ có một lần, tôi sẽ không cho lần thứ hai, anh nên biết tôi hận nhất chính là người khác gạt tôi, điểm này không thể tha thứ."

"Anh bị người khác tính kế hãm hại đấy!"

Phương Lâm gầm nhẹ, khuôn mặt đã thể hiện tức giận.

"Hãm hại?"

Hoắc Khuynh Tư nhíu mày nghi ngờ

"Đúng!"

Hắn căm hận gằn giọng nói.

Cô cười một tiếng, mang theo vài phần thoải mái:

"Hãm hại hay không giờ đã không quan trọng, Phương Lâm giữa chúng ta đã không thể. Tôi đã kết hôn, chuyện của anh với tôi đã không còn liên quan. Có làm rõ thì cũng không thể quay lại như ban đầu nữa rồi!"

"Nhưng người này hiện tại còn liên quan tới em. Cho dù em có căm hận anh, cho dù chuyện của chúng ta không thể thay đổi nhưng anh không muốn em tiếp tục bị lừa gạt nữa. Khuynh Tư, từ trước tới giờ anh luôn thật tâm với em, con người sẽ có lúc phạm phải sai lầm. Anh biết trước đây anh đã làm việc có lỗi với em, nhưng đó chỉ là ham muốn nhất thời, những năm qua anh đã rất ân hận, thậm chí chán ghét bản thân mình. Nhưng chuyện này quan hệ với em rất lớn"

Phương Lâm mở miệng nghiêm túc nói.

"Ý anh là sao? Anh nói tôi bị lừa gạt là sao? Anh nói rõ xem!"

Hoắc Khuynh Tư nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ngỡ ngàng, cô tưởng như mình vừa mới bị sét đánh ngang tai.

"Vậy hãy đi theo anh, em rất nhanh có thể biết nguyên nhân."

Xoay người, hắn đi ra ngoài nhờ tiếp tân đặt cho mình một chiếc xe.

Hoắc Khuynh Tư lúc này vẫn còn do dự có nên tin lời hắn nói hay không. Cô biết nếu đi theo hắn ta, ít nhiều gì sự thật cũng sẽ khiến cô bị tổn thương...

"Khuynh Tư, tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em! Anh chỉ muốn chứng minh cho em thấy được ai mới là người thật lòng yêu em!"