"Em sao vậy? Không khoẻ sao?"
Đàm Dịch Khiêm thấy Hoắc Khuynh Tư đăm chiêu suy nghĩ gì đó đến thất thần liền lo lắng hỏi han.
"Ân, em không sao!"
"Vậy sao lại ngồi bần thần như người mất hồn vậy!"
"Hình như mọi người đang bàn tán gì về em thì phải?"
Hoắc Khuynh Tư khẽ nhíu mi tâm không chắc chắn nói ra.
Khi Đàm Dịch Khiêm quay ra quan sát xung quanh thì bắt gặp không ít ánh mắt cùng hành động không chỉ hướng về mỗi cô mà hình như còn có anh trong đó.
Thính lực của anh khá tốt, chú ý lắng nghe một vài câu mọi người đang bàn luận thì anh đã nắm được một phần sự việc.
"Em theo anh ra đây một chút, chúng ta đi chào hỏi đồng nghiệp của anh nhé!"
Đàm Dịch Khiêm khẽ quay qua nói nhỏ vào tai cô.
"Bây giờ sao anh?"
Hoắc Khuynh Tư ngơ ngác hỏi lại.
"Uhm, chúng ta đi thôi!"
Sau đó mỉm cười xin phép các bậc trưởng bối ngồi cùng bàn tiến lại gần chỗ mọi người đang nói chuyện xôm tụ nhất.
Gần bàn có sự hiện diện của Cao Nhã Quân cùng các đồng nghiệp trong khoa của anh là bàn của bác sĩ Đan, trưởng khoa sản, cũng là người theo dõi từ lúc Hoắc Khuynh Tư mang thai cho tới lúc sinh.
Một người trong số những người đang ngồi bàn luận thấy Hoắc Khuynh Tư cùng Đàm Dịch Khiêm đang tiến tới gần thì huých tay với người bên cạnh ra giấu cho những người còn lại.
Cô cùng anh vừa tới gần, mọi người đã nhìn chăm chú.Anh tự nhiên ôm lấy eo Hoắc Khuynh Tư mang theo nụ cười chào hỏi:
"Chào bác sĩ Đan, lâu rồi mới gặp cô, dạo này cô vẫn khoẻ chứ ạ?"
"Uhm, bác sĩ Đàm, đúng là lâu lắm rồi cũng không thấy con. Khuynh Tư càng ngày càng xinh đẹp hơn đó. Hôm nay có dẫn bánh bao nhỏ đi theo cùng không?"
Bác sĩ Đan gật đầu chào hỏi lại, vui vẻ hỏi thăm. Bánh bao nhỏ, con trai của Đàm Dịch Khiêm khôi ngô tuấn tú thông minh trắng trẻo lại ngoan ngoãn thỉnh thoảng ở nhà không có người trông nên được Đàm Dịch Khiêm mang tới bệnh viện chơi nên bà rất có ấn tượng.
"Hôm nay thằng bé bị bệnh nên con không cho đi cùng được ạ. Cảm ơn bác sĩ Đan đã quan tâm, có dịp con sẽ dẫn thằng bé tới thăm người!"
Hoắc Khuynh Tư mỉm cười trả lời.
"Được, được, thằng bé lém lỉnh đó chắc dạo này lớn lắm rồi. Ta cũng đã già nhiều rồi!"
Bác sĩ Đan hóm hỉnh cười nói.
"Trông người còn trẻ lắm, không già chút nào cả! Người tiếp tục dùng bữa nhé, con xin phép qua bàn khác!"
"Uhm, con cứ làm việc của mình đi!"
Bác sĩ Đan gật đầu hài lòng.
"Trưởng khoa, trước mắt em là chị dâu đúng không ạ?"
Mắt thấy bác sĩ Đàm bình thường luôn mặt lạnh nghiêm cẩn hôm nay lại ôm người đẹp như hoa như ngọc thân mật đầy tình ý đang tiến tới, một bác sĩ nam hào hứng đứng lên sảng khoái hỏi.
Mọi người nghe thấy vậy đều thích thú, một người khác có vẻ hoạt bát nói:
"Bình thường trưởng khoa của tụi em mặt lạnh như tiền, hôm nay lại âm thầm đi cùng chị dâu xinh đẹp như vậy nên lúc nào cũng thấy tủm tỉm cười..."
Một người khác đứng gần Đàm Dịch Khiêm, có vẻ là bạn bè thân thiết, vỗ vỗ bả vai anh, trong giọng nói nồng đậm đắc ý trêu chọc:
"Khó trách ban đầu bác sĩ Đàm đây giấu chị dâu kỹ như vậy, giờ tôi biết lý do rồi nha!"
"Khuynh Tư, đây là Lục Nghị, bạn học từ đại học của anh. Còn đây là các anh em đồng nghiệp trong bệnh viện. Hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, mọi người làm quen nhau nhé"
Đàm Dịch Khiêm khẽ nắm vai cô giới thiệu cho mọi người.
"Vậy người đẹp trước mắt tụi em đúng là chị dâu thật sao? Vừa rồi em mới trúng tiếng sét tình ái... thế mà..."
"A Dương, tuần sau cậu sắp xếp đi trực đêm hai ngày cuối tuần cho tôi"
Đàm Dịch Khiêm nhàn nhạt cắt đứt lời của cậu bác sĩ trẻ tội nghiệp.
Cả bàn đều cười lớn, tất cả mọi người dường như đều là người thân quen, uống một chút rượu sẽ rất dễ dàng ồn ào.
"Chào mọi người, tôi tên Hoắc Khuynh Tư, rất vui được quen biết!"
Hoắc Khuynh Tư nhẹ nhàng chào hỏi sau đó mềm mại cười một tiếng.
"Ha ha, về sau em sẽ phải gọi chị là chị dâu rồi, chị dâu, chị nhớ phải chăm sóc bác sĩ Đàm của tụi em thật nhiều đó nha."
Câu nói hài hước của một bác sĩ trẻ khiến mọi người cười rộ lên.
"Chỉ sợ chưa kịp chiếu cố, bác sĩ Đàm của chúng ta đã không chịu nổi, bởi vì chân sẽ nhũn ra, tay cầm dao mổ run run cho xem"
Cả bàn đều cười lớn, ý vị sâu xa.
Chứng kiến một màn đầy bất ngờ này, mọi người đang ngồi bàn luận về nào là tiểu tam, nào là giựt chồng, nào là lăng loàn, xấu xa... đều há miệng đầy kinh diễm.
"Bác sĩ Cao, cô cũng thật biết bôi xấu người khác quá đó! Người ta là vợ chồng hợp pháp vậy mà vào miệng cô lại là gian tình...như vậy người ta gọi là khẩu nghiệp đó!"
"Ôi, họ đẹp đôi quá, bác sĩ Đàm không bao giờ làm tôi thất vọng cả!"
"Trai tài gái sắc chính là đây! Có người càng lúc càng đố kỵ hơn a?"
"Đúng tự làm mình xấu mặt mà!"
Cao Nhã Quân trong thoáng chốc bị những câu nói châm biếm của người xung quanh cảm thấy bản thân như bị lột sạch, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho người khác dòm ngó. Tức giận như sóng thần ập tới, cô còn mặt mũi nào mà nói chuyện cùng mọi người nữa.
Khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, lí nhí nói vài câu viện lý do có chuyện đột xuất nên đi về sớm rồi nhanh chóng tiến ra ngoài!
Nỗi nhục này cô sẽ tìm cách trả lại cho hai người họ.
Cao Nhã Quân nghiến răng ra tiếng, khuôn mặt vặn vẹo nhủ thầm trong lòng!
Một đôi mắt đố kỵ cùng chán ghét vẫn luôn dõi theo từng hành động của Hoắc Khuynh Tư.
Khi thấy Cao Nhã Quân bừng bừng tức giận ra về, Phương Tử Cầm ngồi ở một góc khuất chỉ nhếch mép cười khinh bỉ đắc ý trong lòng:
"Đúng là ngu ngốc, không biết người biết ta, thật đáng đời!"
Mắt thấy Hoắc Khuynh Tư sau một hồi chào hỏi, một mình rời khỏi đại sảnh, thì chủ nhân của đôi mắt cũng đi theo sát phía sau.
Thấy Hoắc Khuynh Tư đi về phía nhà vệ sinh, Phương Tử Cầm càng thêm đắc ý đi vào cùng.
Rửa tay xong, đứng trước gương chỉnh lại y phục cùng tóc tai, Hoắc Khuynh Tư bị người mới tiến vào làm ngạc nhiên cùng tò mò.
"Xin chào, Hoắc tiểu thư, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Phương Tử Cầm khẽ mỉm cười, giọng nói yêu kiều vang lên.
Hoắc Khuynh Tư hơi ngẩn người, sao cô ta lại ở đây? Cô hơi nghi ngờ hỏi:
"Ân, chào Phương tiểu thư, tối nay cô cũng dự tiệc ở đây sao?"
"Tôi cũng là một khách mời trong bữa tiệc này. Dịch Khiêm anh ấy chưa nói cho cô biết sao? Hiện tại tôi đang công tác tại bệnh viện Tâm An, làm cùng khoa với anh ấy!"
Phương Tử Cầm thản nhiên vừa rửa tay vừa trả lời.
"Vậy sao? Tôi chưa nghe anh ấy nói qua!"
"Có lẽ Dịch Khiêm anh ấy không muốn nói cho cô biết cũng nên"
Khi nói ra những lời này, trên mặt Phương Tử Cầm vẫn là nụ cười vui vẻ, nhưng ai nghe thấy đều hiểu được cô ta cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Người phụ nữ này ỷ vào mình từng là người yêu cũ, đã nhiều lần muốn quyến rũ Đàm Dịch Khiêm, vậy nên cô cũng chẳng cần khách sáo, châm biếm nói với cô ta:
"Phương tiểu thư, cô nói vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì cả. Tôi chỉ muốn nhắc nhở Hoắc tiểu thư, đôi khi không nên làm quá. Cái gì không phải là của mình thì hãy nên buông tay, đừng cố diễn cho người khác xem kịch vui."
Hoắc Khuynh Tư nghe xong mấy lời này, chỉ cười khẩy, nhếch nhẹ vai quay qua nhìn Phương Tử Cầm:
"Phương tiểu thư, thân là vợ đương nhiệm của Đàm Dịch Khiêm, tôi thấy người yêu cũ như chị cũng nhiều thủ đoạn thật đấy! Muốn chia rẽ người khác tới vậy sao? Như vậy người ta sẽ gọi là tiểu tam hay là con giáp thứ mười ba nhỉ?"
Bị Hoắc Khuynh Tư nói vậy, hít sâu một hơi kiềm chế, cô ta điều chỉnh hô hấp rồi lên tiếng:
"Hoắc tiểu thư không cảm thấy bản thân nói như vậy rất bất lịch sự sao?"
Nói xong, cô ta quay sang Hoắc Khuynh Tư, tiếp tục lên tiếng:
"Còn nữa, Hoắc tiểu thư, cô đừng quá tự cao, cô phải nên biết ơn tôi mới đúng. Nếu không phải lúc đó tôi với anh ấy giận nhau, tôi bỏ qua nước ngoài du học thì làm sao cô có thể chen chân vào được chứ? Cô nên nhớ, chỉ vì lỡ phát sinh quan hệ cùng cô, cuối cùng cô mang thai nên anh ấy mới không thể không cưới"
Hoắc Khuynh Tư bị câu nói của Phương Tử Cầm làm cho tinh thần căng thẳng. Thực ra, đây cũng là vấn đề luôn quẩn quanh trong lòng cô dạo gần đây. Đôi lúc, cô từng nghĩ đến, nếu không có đêm say rượu phát sinh tình một đêm dẫn tới cô có thai, vậy bây giờ người kết hôn với anh cũng không phải là cô.
Khống chế lại cảm xúc đang rối bời trong đầu, Hoắc Khuynh Tư quay đầu, ánh mắt trầm tĩnh, nói vô cùng chắc chắn:
"Vậy cô có chắc chắn rằng nếu không phải là tôi thì vợ hiện tại bây giờ của anh ấy sẽ là Phương tiểu thư đây chứ?"
Phương Tử Cầm không muốn thất thế nên vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo như cũ nói:
"Chắc chắn sẽ là tôi, tôi và Dịch Khiêm đều là mối tình đầu của nhau. Những gì trong trắng tốt đẹp nhất chúng tôi đều đã trao cho nhau. Tuy bây giờ anh ấy lấy cô nhưng không biết được sau này sẽ như thế nào? Đúng vậy không Hoắc tiểu thư? Người ta thường nói "tình cũ không rũ cũng sẽ tới", cô thấy sao?"
Nói xong liền nhếch môi cười, quay mặt vào tấm gương lớn trước bồn rửa tay lấy ra cây son tô lại môi.
Hoắc Khuynh Tư đang định mở miệng dằn mặt lại cô ả trơ tráo thì ánh mắt nhìn thấy cây son trên tay cô ta liền nhíu mày lại suy nghĩ. Cây son này rất quen, hình như cô đã thấy nó ở đâu đó!
Phát hiện Hoắc Khuynh Tư nhìn cây son trên tay mình một cách chăm chú, lại đăm chiêu suy nghĩ, Phương Tử Cầm cười thầm trong lòng, cuối cùng kế hoạch của cô cũng đã thành công!
Đàm Dịch Khiêm, nếu người anh chọn vẫn không phải là em thì cùng nhau đau khổ đi!
"Những gì tôi muốn nói đã nói xong, thông minh như Hoắc tiểu thư đây chắc biết mình nên làm gì để không trở thành người bị bỏ rơi đúng không?"
Dứt lời, Phương Tử Cầm lạnh lùng hừ một tiếng, mỉm cười đắc ý xoay người rời đi.
Đang tập trung suy nghĩ nên lúc Phương Tử Cầm bỏ đi lúc nào cô cũng chẳng thèm để ý.
"Trong xe của Dịch Khiêm"
Đúng rồi!
Hoắc Khuynh Tư sau một hồi lục lại trí nhớ cuối cùng cũng nhớ ra được cây son đó cô đã thấy ở đâu.
Vậy chẳng phải người đồng nghiệp mà Đàm Dịch Khiêm cho quá giang tối hôm đó là Phương Tử Cầm sao?
Đàm Dịch Khiêm, anh được lắm!
Hoắc Khuynh Tư không còn bình tĩnh nữa, cô cảm thấy bản thân như đứa ngốc bị xoay tròn làm trò cười cho người khác!
Cô đúng là khờ mà, đi tin những lời đường mật của đàn ông!