Yêu Thầm Cô Vợ Bạch Phú Mỹ

Chương 34.Mỗi người một suy nghĩ

"Em ngoan ngoãn ngồi ở đây cho anh, trong đó nếu cần giúp gì anh sẽ làm thay em"

Đàm Dịch Khiêm vừa sát trùng bôi thuốc lên bàn tay cô xong thì đau lòng, khuôn mặt đanh lại ra lệnh cho Hoắc Khuynh Tư.

Cô gái này, nếu đã không biết làm thì còn cố gắng thể hiện gì chứ! Bị thương như vậy có biết anh xót như thế nào không? Thà rằng mình thay cô bị thương thì tốt biết mấy.

"Mami, mami có đau lắm không? Để tiểu Hiên thổi thổi cho mami hết đau nha!"

Cậu bé tiểu Hiên thấy tay mẹ mình bị chảy máu cũng lo lắng nhìn theo.

"Mami không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi!"

Hoắc Khuynh Tư an ủi con trai.

"Tay bị trầy xước nhiều vết như vậy mà em kêu không sao? Anh vừa bôi thuốc xong không được đυ.ng nước, cần gì thì nói anh"

Ân! Đâu có nghiêm trọng như vậy chứ! Làm như cô còn nhỏ như tiểu Hiên không bằng!

Đôi môi đỏ hồng bị hàm răng trắng đều khẽ cắn mà trở nên hơi nhạt màu, khuôn mặt trông thật uỷ khuất.

——//——//——

Bữa tối cũng bắt đầu sau đó không lâu, Quan Lộ quan tâm lo lắng hỏi han:

"Khuynh Tư, tay con không sao chứ?"

"Dạ, không sao đâu mẹ, Dịch Khiêm bôi thuốc cho con rồi! Xin lỗi đã không giúp được gì cho chị Tử Cầm, hại bản thân bị thương lại khiến mọi người phải bận tâm"

Hoắc Khuynh Tư bày ra vẻ mặt ăn năn xin lỗi, sau đó gương mặt lại cố tình quay qua Đàm Dịch Khiêm mỉm cười ngọt ngào.

Phương Tử Cầm nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi, nhưng chỉ sau một giây, cô ta đã hồi phục nụ cười, đưa tay qua lại trước mặt mình vui vẻ nói:

"Em không sao là tốt rồi, chị cũng thật sơ ý, nếu biết em không làm được thì đã không nỡ nhờ em. Hy vọng em đừng để trong lòng, nếu không anh Dịch Khiêm lại trách chị đó "

Câu nói tuy xin lỗi đầy ẩn ý mỉa mai của Phương Tử Cầm làm Hoắc Khuynh Tư trong lòng cười khinh bỉ. Cô không phải là người dễ bắt nạt, người này luôn cố ý muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Hoắc Khuynh Tư cô đây cũng sẽ tiếp chiêu.

"Tôi không trách ai hết, mọi người mau ăn cơm đi, nguội hết rồi!"

Đàm Dịch Khiêm không muốn mọi chuyện giằng co thêm nữa nên lạnh nhạt nói rồi cũng bắt đầu ăn.

"Phải rồi Tử Cầm, con đã tìm được việc chưa?"

Người hỏi là Quan Lộ, không khí quá im ắng nên bà muốn nói gì đó cho đỡ ngột ngạt.

Phương Tử Cầm vờ buồn bã, thở dài đáp:

"Về đến đây một thời gian rồi con mới biết, tìm việc trong nước còn khó hơn ở Mỹ."

"Nếu con chưa tìm được việc, hay là đến thành phố Y xin thử xem. Ở đó là thành phố lớn, có lẽ sẽ dễ kiếm hơn."

Quan Lộ nói tiếp.

Phương Tử Cầm lắc đầu:

"Ở thành phố Y con cũng không quen biết nhiều, nếu ở đó một mình thì thật sẽ rất cô đơn!"

"Anh hai em cũng đang ở thành phố Y, nếu chị không ngại thì biết đâu hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau"

Người vừa lên tiếng là Đàm Thích Vi. Nếu so người chị dâu hụt này với người chị dâu hiện tại bây giờ thì cô vẫn thích Phương Tử Cầm hơn. Dù gì chị Tử Cầm xuất thân thuộc dòng dõi trí thức cao, có địa vị, là thành phần tinh anh trong xã hội, tuy không nhiều tiền bằng người chị dâu kia nhưng so ra tính tình vẫn tốt hơn nhiều.

Động tác ăn cơm của Hoắc Khuynh Tư lập tức ngừng lại, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp vẻ mặt mừng rỡ nhìn Đàm Dịch Khiêm của Phương Tử Cầm:

"Thật sao? Anh Dịch Khiêm cũng đang ở thành phố Y ạ!"

"Uhm, tôi đang sống ở đó"

Đàm Dịch Khiêm gật đầu xác nhận.

Phương Tử Cầm thoáng chút suy tư, từ thái độ đang vui mừng sang vẻ tự trọng, nói:

"Vậy thì không tiện cho lắm, dù con có muốn nhưng nếu như vậy sẽ làm phiền anh Dịch Khiêm. Con sợ Khuynh Tư để ý thì sẽ không hay !"

Hoắc Khuynh Tư thầm cười lạnh trong lòng. Người phụ nữ này, cô ta đúng là ghê gớm, mới nói mấy câu đã muốn ám chỉ cô, gán cho cô tính xấu nhỏ nhen.

Không để Phương Tử Cầm đắc ý quá lâu, Hoắc Khuynh Tư lập tức lên tiếng:

"Thật ra chuyện đó con cũng chẳng để tâm, nhưng chị Tử Cầm lại nói như vậy, không phải là muốn mọi người hiểu lầm chị và anh Dịch Khiêm thật sự sẽ có gì đó chứ?"

Mặt Phương Tử Cầm thoáng cứng đờ, mở miệng định nói gì đó thì Hoắc Khuynh Tư che miệng cười, chặn lại lời sắp nói của cô ta, nói tiếp:

"Mọi người xem, da mặt của Tử Cầm thật mỏng mà. Con chỉ đùa một chút thì chị đã đỏ mặt vậy rồi. Tử Cầm chị đừng giận, tôi đùa chị chút thôi."

Thật ra, mặt của Phương Tử Cầm vốn không đỏ, nhưng bị cô nói vậy, cộng thêm ánh mắt của mọi người, lập tức thẹn đến đỏ mặt.

Phương Tử Cầm cứng đờ người nhìn ánh mắt đầy nghi ngại của mọi người, nếu cô phản bác thì có vẻ tính toán so đo. Còn nếu cắn răng nuốt cục tức vào bụng, thì lại bị nghi ngờ là cố tình muốn người khác hiểu lầm về quan vệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm. Miệng cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng đáp trả:

"Hoắc tiểu thư cũng thật biết đùa mà, tôi cũng chỉ muốn ghẹo cô chút thôi."

Quan Lộ thấy vậy đột nhiên lên tiếng:

"Được rồi mọi người đừng đùa nữa, thức ăn nguội sẽ không ngon, mau ăn thôi. Tiêu Hiên để bà nội gắp cua cho con ăn nhé!"

"Dạ, tiểu Hiên cảm ơn bà nội."

Tiểu Hiên ngoan ngoãn đưa chén ra nhận lấy vui vẻ nói.

———//———

Sau khi ăn cơm xong thì trời đã tối, tiểu Hiên chơi đùa cả ngày nên sau khi được Quan Lộ tắm rửa xong đã sớm đi ngủ.

Hôm nay đi đường xa cùng xuất hiện thêm nhân vật đáng ghét khiến bản thân đau đầu, Hoắc Khuynh Tư xin phép lên phòng trước nhanh chóng vào phòng tắm rửa.

Sau khi mặc bộ quần áo ngủ ngắn tay thoải mái bước ra thấy thời gian còn khá sớm, cô cũng mới ngủ dậy cách đây không lâu, ngủ liền thì không được nên đi tới kệ sách lấy vài quyển ra xem, tất cả đều là sách về y học, chẳng hiểu gì cả.

Đột nhiên, cô phát hiện giữa giá sách có một cuốn album, không nghĩ nhiều thuận tay mở ra.

Là hình ảnh của Đàm Dịch Khiêm và em gái lúc còn nhỏ, thật dễ thương, còn có ảnh chung của cả gia đình. Xem qua một lượt khi cô đang định gấp lại để lên kệ, đột nhiên từ phía cuối cuốn album rơi xuống một bức ảnh.

Hoắc Khuynh Tư cúi người nhặt lấy, tò mò muốn xem thử, bất ngờ thay, trong ảnh là hình ảnh đôi trai gái mặt còn khá trẻ đang tình tứ ôm nhau. Người con gái xõa tóc dài ngang vai, nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt ngây thơ non nớt, đầu dựa lên vai người con trai, hai tay nghiêng qua ôm chặt lấy vòng eo hữu lực, người con trai cũng cười thật tươi, một tay ôm lấy bên vai của cô gái.

Không sai, trong hình chính là Đàm Dịch Khiêm cùng Phương Tử Cầm. Hai người họ trông rất hạnh phúc, nghi ngờ của Hoắc Khuynh Tư đột nhiên dâng cao, hai người họ từng yêu nhau? Là người yêu cũ?

Dưới sân nhà có chút ồn ào, Hoắc Khuynh Tư phục hồi lại tinh thần vội cất ảnh lại vào chỗ cũ rồi đi về phía cửa sổ nhìn xuống.

Tầm nhìn vừa đúng lúc chứng kiến Phương Tử Cầm ghé vào tai Đàm Dịch Khiêm thì thầm gì đó.

Hoắc Khuynh Tư có chút hoảng hốt, theo lẽ thường mà nói, lúc này đáng ra cô phải tức giận mới đúng. Chứng kiến chồng mình trò chuyện với người con gái khác giữa đêm, hơn nữa người này lại còn có người yêu cũ của chồng mình, là phụ nữ ai lại chẳng khó chịu.

Vì vậy, trong phút chốc, tay chân cô lóng ngóng, ngơ ngác chờ xem phản ứng của anh.

Từ bao giờ bản thân lại cảm thấy sợ hãi không chắc chắn như bây giờ?

Hèn gì khi tiếp xúc cùng Đàm Dịch Khiêm ánh mắt cùng hành động của cô ta luôn ngập tràn tình ý, không phải muốn nối lại tình xưa chứ?

Cô ta muốn cướp người của cô? Không dễ vậy đâu.

Cái nhìn chằm chằm của cô khiến Đàm Dịch Khiêm đang ở trước sân nhà tiễn Phương Tử Cầm ra về bất giác ngước về phía cô đang nhìn xuống. Thoáng thấy khuôn mặt cô trở lên băng lạnh, cái nhìn khinh khỉnh khiến Đàm Dịch Khiêm chột dạ trong lòng.

Lúc này Phương Tử Cầm cũng phát hiện ra điều bất thường nên cũng ngước mắt lên nhìn theo.

Nụ cười đắc ý hiện lên trên môi, Hoắc Khuynh Tư cô cứ đợi mà xem, tới cuối cùng Dịch Khiêm sẽ chọn cô hay tôi?

Chẳng phải là do cô lỡ có thai sinh cho Dịch Khiêm một đứa con trai nên Dịch Khiêm mới làm tròn trách nhiệm mà lấy cô sao? Còn tôi là mối tình đầu của cô ấy, nếu lúc đó tôi không giận dỗi mà chạy qua Mỹ du học thì cô đừng mơ mà giành được Dịch Khiêm với tôi.

"Anh Dịch Khiêm, cảm ơn anh đã ra tiễn em, tạm biệt anh, ngủ ngon!"

Rất nhanh chóng, Phương Tử Cầm đã lấy lại tinh thần, tự an ủi chính mình, hướng về Đàm Dịch Khiêm cười ngọt ngào.

"Uhm, đi cẩn thận!"

Đàm Dịch Khiêm làm trọn trách nhiệm của người làm chủ nhà tiễn khách ra về.

"Chị về nhé Thích Vi, khi nào rảnh nhớ ghé nhà chị chơi nhé, anh Chí Bình chị dạo này hay nhắc tới em lắm đó!"

"Chị, đừng có ghẹo em nữa mà!"

Mặt Đàm Thích Vi chợt ửng hồng, Phương Chí Bình là anh họ của Phương Tử Cầm, hiện cũng đang công tác tại trường học nơi cô đang dạy. Hai người họ hiện tại đang trong giai đoạn tìm hiểu nên khi có người nhắc tới sẽ hay thẹn thùng.

"Được rồi không chọc em nữa, bye bye hai người, cho em gửi lời chào tới bác gái nhé!"

"Cảm ơn chị Tử Cầm, chị về cẩn thận"

——//——

Đang ngồi dựa lưng ở đầu giường cầm điện thoại lướt xem tin tức, nhưng nội dung trên đó hoàn toàn không lọt vào trong đầu.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hoắc Khuynh Tư đưa mắt lên nhìn thì thấy Đàm Dịch Khiêm đang tiến vào phòng, đột nhiên nghe anh nói:

"Ban nãy, em có tức giận không?"

Âm thanh của anh rất bình tĩnh.

"Sao cơ?"

Hoắc Khuynh Tư lãnh đạm hỏi lại.

"Lúc nãy anh và cô ta chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu. Em đừng tức giận vì chuyện này, chỉ lãng phí thời gian, biết không?"

"Ừm. Em biết rồi!"

Hoắc Khuynh Tư đăm chiêu, buồn bực gật đầu. Cô cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô nghĩ, không nên bày tỏ thái độ quá nhiều về chuyện của Phương Tử Cầm, cũng không cần phải yêu cầu Đàm Dịch Khiêm từ chối cô ta. Cô tin tưởng mình, cũng tin tưởng anh.

Ai cũng có quá khứ, cô cũng không muốn vì chuyện này mà làm lớn chuyện!