"Wow, thật đẹp!"
Cảnh tượng trước mắt làm Hoắc Khuynh Tư kinh ngạc ca thán, hai mắt trở nên rực rỡ.
Cánh đồng hoa cải trải dài cả một vùng, màu vàng rực rỡ dưới ánh nắng sớm mai càng làm không gian nơi đây thêm sáng bừng, thân cây cao đến ngang hông. Đi theo những con đường mòn nhỏ tiến vào bên trong khu vườn làm cô thêm phần thích thú.
Mặc chiếc đầm maxi tay lỡ màu trắng dài gần tới mắt cá chân, mái tóc uốn lọn to đen mềm dài tới thắt lưng được buộc lỏng bởi sợi dây dài màu đỏ làm cô như nàng tiên nữ lạc giữa rừng hoa.
"Chân còn bị thương, em đi chậm thôi, coi chừng vấp ngã bây giờ!"
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười khẽ nhắc nhở vì hành động phấn khích vui vẻ như trẻ em được cho quà của cô.
"Không được ngắm hoàng hôn, bình minh với săn mây ở trên núi nhưng cánh đồng hoa này cũng xuất sắc quá rồi, tạm bỏ qua lỗi lầm anh gây ra. Mau giúp em chụp hình đi, em luốn lưu lại khoảng khắc này!"
Từng góc chụp từng kiểu tạo dáng của cô đều được anh lưu lại một cách cẩn thận, dù cảnh vật ở đây rất đẹp, nhưng đối với anh người trong hình vẫn là đẹp nhất!
"Cho em xem lại đi!"
Sau một hồi chụp thì Hoắc Khuynh Tư cũng chịu dừng lại quay về phía bên ngoài khu vườn hoa cải để xem lại hình.
"Cũng không tệ, xem như tạm được!"
Không muốn ai đó trở nên cao ngạo nên dù rất hài lòng về những tấm hình cô cũng chỉ nói qua loa.
Mải mê ngắm lại hình chụp, lúc ngẩng lên thì thấy người đàn ông lạnh lùng nào đó đang hái những bông hoa dại màu trắng ven đường đan lại thành một cái vòng hoa. Hành động chăm chú lúc làm của anh nhanh chóng bị Hoắc Khuynh Tư chụp lại.
Thật giống như trong truyện ngôn tình, nam chính tuấn mỹ mặc chiếc áo sơmi trắng dưới ánh nắng sáng rọi, tâm tình như nước, dịu dàng ngồi đan vòng hoa cho nữ chính, tuy đơn giản mộc mạc nhưng lại rất lãng mạn.
"Cho em"
Ánh mắt cưng chiều của anh nhìn lên làm tâm cô thật sự bấn loạn.
"Anh cài lên cho em đi"
Hoắc Khuynh Tư nũng nịu đòi hỏi.
"Rất xinh đẹp"
Đôi môi Đàm Dịch Khiêm khẽ thốt ra câu nói cảm thán đầy từ tính làm cô càng tự tin hơn.
Cô thấy hắn rất ít khi cười, khuôn mặt luôn nghiêm túc, cương nghị thậm chí còn lạnh lùng vô cảm nhưng từ tối qua tới nay, số lần hắn cười với cô cộng lại có khi còn nhiều hơn cả năm năm qua khi hai người sống cùng nhau.
"Giờ mới biết em xinh đẹp thì không phải quá trễ rồi sao? Để cảm ơn anh vì vòng hoa này, cho phép anh chụp hình cùng em!"
Câu nói tràn đầy cao ngạo bá đạo của cô làm Đàm Dịch Khiêm bật cười vui vẻ, khi cô giơ chiếc điện thoại lên để selfie thì cũng rất nhiệt tình một tay luồn qua ôm lấy eo cô kéo sát lại, đầu cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại cười thật tươi như cặp tình nhân đang hẹn hò yêu đương.
"Ưm, này, anh đàng hoàng chút đi, em đang chụp hình mà!"
Hoắc Khuynh Tư chu đôi môi đỏ mọng giận dỗi lấy bàn tay nhỏ đấm vào ngực anh khi nhân lúc cô cười bất ngờ cúi đầu xuống mυ'ŧ lấy môi rồi xộc thẳng lưỡi vào miệng cô mà mυ'ŧ lấy, trao đổi nước bọt, hút hết dưỡng khí bên trong.
Này, đây là ban ngày đó, lại ở nơi thanh thiên bạch nhật như vậy hôn nhau có phải quá lộ liễu không? Dù sao đây cũng không phải là nước ngoài mà!
"Em yên tâm, chỗ này rất ít người tới, đều tại em mê người quyến rũ làm anh không kiềm chế được!"
"Anh, a, đủ rồi... từ khi nào anh lại trở nên háo sắc như vậy chứ!"
Lấy bàn tay trắng như bạch ngọc che lại đôi môi đang càn rỡ ở trên mặt mình đang tiến xuống phía dưới cổ và xương quai xanh áp cả khuôn mặt vào khe rãnh giữa hai bầu ngực của cô mà hít lấy khiến Hoắc Khuynh Tư ngượng ngùng né tránh.
"Bảo bối, thật chỉ muốn đè em xuống hung hăng tiến vào cơ thể em, được ở mãi bên trong nơi trơn mịn ấm áp chặt khít đó không cần phải rút ra!"
Cùng với những lời nói dâʍ đãиɠ đó là hành động lấy hai bàn tay to với những khớp xương thon dài rõ ràng nắm lấy hai bên cánh mông của cô mà kéo sát vào phía dưới đũng quần đã căng phồng lên thành một đùm lớn mà ma sát để cô có thể cảm nhận được rằng hắn ham muốn khát vọng cô như thế nào!
"Dịch Khiêm...anh mau dừng lại, người khác mà thấy sẽ mất mặt lắm, anh mà còn không dừng lại em sẽ giận anh thật đó!"
Sự chống cự yếu ớt của cô không chống lại nổi ham muốn đang bùng cháy của hắn, nhưng lời nói mang theo phần tức giận hờn dỗi của cô làm hắn miễn cưỡng áp chế lại du͙© vọиɠ đang ngày càng lớn, hai tay đang xoa bóp lấy mông cô đành rời bỏ hướng lên khẽ vuốt ve lấy phần lưng ong thon thả, giọng nói đã khàn đυ.c nhẫn nhịn:
"Được... được, đừng giận anh, cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi, anh hứa sẽ không làm gì quá đáng!"
Toàn thân Hoắc Khuynh Tư bây giờ đều trở nên phiếm hồng, mới sáng sớm đã động tình rồi, để hắn vùi cả khuôn mặt vào cổ cô mà hít thở, khi đã bình ổn lại thì khẽ hôn một cái trên trán cô đe doạ:
"Tiểu yêu tinh, khi về nhà xem anh xử lý em như thế nào?"
"Ai sợ anh chứ, mau bỏ em ra!"
———////———
Khi hai người đang cười đùa thì ở một gốc cây to gần đó có một đôi mắt tràn ngập căm tức, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên hung tợn, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng, tất cả những hành động thân mật của Đàm Dich Khiêm và Hoắc Khuynh Tư ban nãy đã bị Cao Nhã Quân vô tình nhìn thấy rồi nhanh chóng đưa điện thoại lên chụp lại.
Đang trên đường cùng mọi người xuống núi, vì có điện thoại liên quan tới những vấn đề riêng tư nên cô đã tách khỏi đoàn kiếm một chỗ vắng để nghe, thần xui quỷ khiến thế nào cô lại chứng kiến một màn đặc sắc như vậy!
Đôi gian phu da^ʍ phụ này, giữa ban ngày ban mặt mà lại ôm hôn thắm thiết, hèn gì sự chủ động tấn công của cô không được đáp lại, thì ra phía sau lại lén lút qua lại với vị Hoắc tiểu thư đã có chồng này.
Xem ra Đàm Dịch Khiêm anh không hề đơn giản, mưu mô gian da^ʍ cùng con gái của chủ tịch của bệnh viện, thật không tầm thường! Muốn cặp kè cùng cô ta để leo lên vị trí phó giám đốc bệnh viện sao? Haha, vị trí đó nên là của anh trai cô mới đúng.
Những bức ảnh này sẽ có lúc cô cần tới chúng, hai người hãy đợi đấy, nếu cô không có được thứ mình muốn thì bất cứ ai cũng đừng hòng có được.
Con gái của tập đoàn Hoắc thị thì sao? Loại đàn bà có chồng mà dâʍ đãиɠ lăng loà như cô ta nếu bị phát hiện thì có còn thái độ kiêu ngạo lên mặt dạy đời người khác được không chứ?
———//———
"Hoắc tiểu thư, già này xin đại diện cho cả bản cảm ơn tấm lòng hảo tâm của tập đoàn Hoắc thị cũng như của tất cả mọi người đã vất vả mấy hôm nay. Ở đây có một chút bánh do chúng tôi tự tay làm, là đặc sản của bản này, già mong mọi người hãy nhận lấy, coi như là quà cảm ơn!"
Trưởng bản cùng mọi người và mấy đứa trẻ bao quanh lấy nhóm người của Hoắc Khuyh Tư bịn rịn không muốn chia tay.
"Cảm ơn trưởng bản rất nhiều, bánh này chúng cháu xin nhận. Không làm phiền mọi người nữa, chúng cháu phải đi rồi, mọi người ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ, nếu có cơ hội chúng cháu sẽ quay lại đây. Mọi người không cần tiễn nữa đâu ạ!"
Hoắc Khuynh Tư cũng rất muốn ở lại chơi một hai ngày nữa nhưng công việc lại không cho phép, cảnh đẹp ở đây còn nhiều nơi cô còn chưa được đi, nhất định phải quay lại!
"Chị Khuynh Tư, em rất thích hộp màu chị tặng, em muốn sau này có thể trở thành hoạ sĩ, còn có thể trở nên xinh đẹp tốt bụng như chị nữa, chị nhớ quay lại đây thăm em với mọi người nhé!"
Cô bé nhỏ gầy với đôi mắt to tròn đang ngấn nước ngước lên nhìn, tay nắm chặt lấy vạt áo cô như không muốn rời xa.
"Được, A Hiên, chị sẽ trở lại, em nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, học thật giỏi nhé"
Ngồi xuống vuốt lấy mái tóc xoăn tự nhiên của cô bé, Hoắc Khuynh Tư mỉm cười vui vẻ vỗ về.
"Mọi người đi cẩn thận nhé!"
"Tạm biệt"
"Tạm biệt!"
Vừa đi được một lúc đã có tin nhắn gửi đến điện thoại cô, là của Đàm Dịch Khiêm.
"Bảo bối, cuối tuần anh sẽ trở về, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Đi đường cẩn thận."
Dưới tin nhắn còn có mặt cười cùng hình trái tim.
Hoắc Khuynh Tư khẽ mỉm cười, ánh mắt ngập tràn nhu tình, sau đó cũng nhanh chóng nhắn lại
"Ai thèm đợi anh, không phải có người để lại thư nói sẽ đi một thời gian dài không về sao?"
Hình icon đang hờn dỗi được gửi kèm theo.
"Vậy ai nhớ anh không chịu được phải tìm tới nơi rừng núi hoang sơ này để được gặp anh?"
Đàm Dịch Khiêm cố tình trêu ghẹo lại cô.
"Em không lên đây để gặp anh, em đi làm từ thiện. Mà nếu không lên thì làm sao bắt gặp được anh trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Tốt nhất anh tránh xa cái cô bác sĩ họ Cao kia cho em, nếu không thì đừng có về nhà gặp em nữa!"
Nhắc tới cô bác sĩ họ Cao kia Hoắc Khuynh Tư lại cảm thấy bất an, tuy Đàm Dịch Khiêm không có tình ý với cô ta, nhưng ai biết được khi một cô gái xinh đẹp thông minh cố tình quyến rũ, ngày ngày đều có cơ hội gặp gỡ thì anh sẽ chống đỡ được bao lâu chứ!
"Em ghen sao? Tuân lệnh vợ, ngoài em ra anh sẽ không cho ai chạm vào người, chỉ để cho em chơi đùa thôi được không?"
Đàm Dịch Khiêm nói trúng tim đen khiến cô tức tối.
"Háo sắc như anh ai tin được chứ? Bác sĩ Cao người ta dù sao cũng xinh đẹp như vậy!"
"Trong mắt anh em luôn là xinh đẹp nhất, chỉ có em mới khiến nơi đó của anh cứng được thôi, đủ để phục vụ tốt mình em!"
"Vậy không phải là quá yếu đuối sao?"
Hình icon nghi ngờ vuốt cằm được gửi kèm theo làm Đàm Dịch Khiêm lúc nhận được tin nhắn vô thức bật cười ra tiếng, lắc nhẹ đầu.
"Đợi khi anh trở về anh sẽ cho em thấy yếu đuối là như thế nào?"
"Đồ dê xồm, không nói chuyện cùng anh nữa, mẹ đang gọi điện cho em."
"Được, em nghe điện thoại của mẹ đi, về tới nhà nhớ gọi điện cho anh, yêu em!"
Người đàn ông này, từ lúc nào lại biết nói những câu ngọt ngào như người yêu vậy chứ? Thật khác so với vẻ ngoài cao lãnh điềm tĩnh mà cô thấy bấy lâu nay...