"Bác sĩ Đàm, có muốn ăn một miếng thịt này không? Ngon lắm a!"
Cao Nhã Quân - bác sĩ thực tập của bệnh viện Tâm An ngồi bên cạnh phía bên kia Đàm Dịch Khiêm ngọt ngào lên tiếng.
"Không cần, cảm ơn, cô cứ dùng tự nhiên đi"
Đàm Dịch Khiêm khoé miệng khẽ nhếch lên nhưng giọng điệu lãnh đạm cứng ngắc.
Người đàn ông này ngoài nhiệt tình trong công việc ra thì hầu như đối với mọi thứ đều hành xử rất đúng mực, thậm chí là xa cách.
Cao Nhã Quân vào thực tập ở bệnh viện Tâm An cũng đã gần nửa năm nay, lần đầu gặp Đàm Dịch Khiêm gần như trúng tiếng sét ái tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên, mẫu người đàn ông chững chạc, trầm ổn, khuôn mặt cương nghị với sóng mũi cao, đôi môi mỏng lạnh nhạt rất ít khi cười cũng không nói những lời dư thừa, hai mắt tinh anh khi làm việc đều tập trung tuyệt đối, người ta thường bảo đàn ông đẹp nhất là khi tập trung làm việc quả không sai!
Theo như thông tin cô biết được thì anh đã kết hôn và có 1 cậu con trai nhỏ nhưng có vẻ cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc, hầu như trong bệnh viện chưa ai thấy được hình dáng vợ của bác sĩ Đàm, chỉ nghe nói hình như là con gái nhà giàu, rất xinh đẹp nhưng kiêu căng, hai người tính tình không phù hợp, nghe đâu hình như sắp ly hôn rồi!
Vậy thì càng tốt, Cao Nhã Quân cô không phải càng có lợi thế hơn sao? Tuy năm nay cô mới 25 tuổi, cách bác sĩ Đàm cả 10 tuổi, nhưng tuổi tác thì quan trọng gì chứ? Cô xinh đẹp, lại là thành phần tinh anh của xã hội, gia đình thì có địa vị trong ngành y cả thành phố Y ai cũng phải kiêng nể. Cô không tin một người hoàn mỹ như cô muốn thu phục người đàn ông sắp ly hôn lại không được? Tính hiếu thắng của cô lại càng trỗi dậy, từ trước tới nay thứ cô muốn thì phải bằng mọi cách sẽ có được!
"A, tiền bối, vậy anh thử miếng cá này đi, rất tươi và ngọt đó! Há miệng ra nào!"
Bỏ qua sự từ chối của Đàm Dịch Khiêm, Cao Nhã Quân thể hiện khuôn mặt ngọt ngào, miệng cười thật tươi, tay đưa miếng cá tới gần miệng của Đàm Dịch Khiêm ánh mắt như mong chờ anh hãy nhận lấy.
Hành động như một người yêu nhỏ bé đang lấy lòng người yêu của Cao Nhã Quân được Hoắc Khuynh Tư thu hết vào trong tầm mắt. Thoạt nhìn cô gái này có vẻ thiện lương, đơn giản nhưng Hoắc Khuynh Tư bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ cô có thể đoán được Cao Nhã Quân này không phải thỏ con ngây thơ, mà là loại hồ ly rất biết cách câu dẫn nam nhân.
Thật không cho Hoắc Khuynh Tư cô ở đây một chút thể diện rồi!
"Aizz, vị bác sĩ xinh đẹp này thật biết cách thưởng thức đó, cá này thật sự rất ngon, tôi vừa ăn hết một miếng nhưng còn rất muốn ăn thêm, đang đợi lấy tiếp, hình như bác sĩ Đàm đây rất kén ăn, nếu không cô có thể đưa tôi cái đó được không?"
Thể hiện khuôn mặt chờ mong, ánh mắt ẩn chứa
ý cười nhìn thẳng vào khuôn mặt của Cao Nhã Quân,Hoắc Khuynh Tư hướng về phía xiên cá biểu hiện thật sự rất thèm thuồng.
Khuôn mặt Cao Nhã Quân chợt cứng đờ trong giây lát, tình huống dở khóc dở cười gì đây, vị Hoắc tiểu thư này dù sao cũng không thể đắc tội được.
Biến hoá nhanh chóng, Cao Nhã Quân trưng ra bộ mặt mắt cười như vầng trăng khuyết, hào phóng trả lời:
"Nếu Hoắc tiểu thư thích như vậy thì cứ cầm lấy, để tôi lấy cái khác cho bác sĩ Đàm cũng được!"
"Bác sĩ Đàm thật là tốt số quá, được vị bác sĩ xinh đẹp đây quan tâm chăm sóc ân cần như vậy làm tôi ngưỡng mộ thật đó!"
Hoắc Khuynh Tư vừa cắn miếng cá trong tay vừa hững hờ kìm nén tức giận đang bùng nổ trong lòng khoé miệng nhếch lên như đang cười.
"Hoắc tiểu thư quá lời rồi, chỉ là em quan tâm tiền bối thôi, chị đừng có ghẹo em, không bác sĩ Đàm lại trách phạt em đó!"
Cao Nhã Quân thẹn thùng bẽn lẽn cười nhìn sang Đàm Dịch Khiên bằng ánh mắt chất chứa đầy tình cảm mến mộ.
"Vậy sao? Bác sĩ Đàm sẽ trách phạt một cô gái xinh đẹp như thế nào nhỉ? Tôi cũng thật tò mò đó!"
Hoắc Khuynh Tư liếc nhìn qua khuôn mặt của Đàm Dịch Khiêm đang mím môi im lặng không nói câu nào nãy giờ với ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Xin chào tất cả bà con cùng đội ngũ y bác sĩ và các nhà hảo tâm, hôm nay tôi xin đại diện cho bản làng Miao gửi lời cảm ơn chân thành cùng lòng cảm kích sâu sắc vì tấm lòng mà mọi người đã dành cho người dân trong bản chúng tôi. Tối nay dân làng chúng tôi chỉ có mấy món ăn dân giã truyền thống ở đây phục vụ cho mọi người, nếu mọi người cảm thấy không hợp khẩu vị thì hãy báo lại để già này có thế sắp xếp các món khác. Còn sau đây chúng ta hãy nâng chén uống cạn rượu này vì tấm lòng cao đẹp cùng tình bằng hữu nào!"
Tiếng trưởng bản vang lên thu hút mọi người, những câu chuyện riêng cũng bị dừng lại, ai cũng hưởng ứng vui vẻ nâng ly uống cạn ly rượu, cùng nhau hát theo những bài hát dân tộc, chăm chú xem những điệu nhảy đặc trưng đầy lôi cuốn.
Kết thúc buổi đón chào của dân bản thì cũng gần 11g đêm. Hoắc Khuynh Tư do phấn khích không khí ở đây nên uống cũng vài chén, dù tửu lượng của cô rất tốt nhưng do rượu ở đây nguyên chất không pha chế nên nồng độ cồn khá cao. Khuôn mặt trắng mịn đã ửng hồng hai bên má, đôi mắt mơ màng, bước chân xiêu vẹo không thăng bằng đi về phía căn phòng của mình.
Mắt thấy còn khoảng hơn chục bước nữa là tới phòng mình nhưng do không chú ý nên khi bước nên bậc cô bị vấp, may thay một bàn tay to ấm áp đã nắm kịp lấy cánh tay cô kéo trở lại. Xoay người một cái cuối cùng cũng giữ được thăng bằng đứng vững.
"Aizz, thật ngại quá, may mà có bác sĩ Hạo, không tôi té hôn đất rồi?"
Hoắc Khuynh Tư ngại ngùng cười nói lời cảm ơn.
"Không có chi, Hoắc tiểu thư khách sáo rồi!"
Hạo Thiên cũng là bác sĩ của bệnh viện Tâm An theo tình nguyện đợt này, từ lúc ra trường anh đã làm ở bệnh viện được 4 năm. Những chương trình như vậy anh rất nhiệt tình hưởng ứng tham gia.
"A... tay anh, có thể thả lỏng được không?"
Bàn tay Hạo Thiên đang nắm lấy tay cô kéo sát vào cơ thể vững chắc của mình, có thể gửi được mùi rượu nhẹ cùng hương thơm cơ thể thanh mát từ cơ thể cô toả ra.
"Xin lỗi, mạo phạm quá, mong Hoắc tiểu thư đừng để tâm"
Luyến tiếc bỏ bàn tay mình rời khỏi cánh tay của cô, Hạo Thiên thật muốn thời gian lúc này có thể trôi qua lâu một chút thì tốt biết bao!
"Không sao, tôi phải là người cảm ơn, chúc anh ngủ ngon!"
Nói xong liền vẫy tay chào tạm biệt rồi xoay người tiến về phòng mình không kịp để ý ngay phía sau có một đôi mắt sắc bén, thâm trầm đang nhìn chằm chằm, gân xanh trên mặt nổi thấy rõ...
————//————
"Woaaa..."
Những tia nắng mai nhẹ nhàng xuyên qua từng khe cửa sổ bên cạnh giường chiếu xuống khuôn mặt mịn màng trơn bóng của Hoắc Khuynh Tư. Vươn vai duỗi người ngồi dậy, lâu rồi mới có giấc ngủ sảng khoái, hoà mình cùng thiên nhiên núi rừng, không khí trong lành mát lạnh như vậy.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồ năng động thoải mái gồm quần jean màu tối ôm sát lấy đôi chân thon dài, chiếc áo hai dây mảnh màu trắng bên trong được khoác ngoài bằng chiếc áo sơmi caro màu hồng nhạt, chân đeo đôi giày thể thao trắng đơn giản, tóc búi gọn thành một cục tròn nhỏ xinh xắn, khuôn mặt chỉ bôi kem chống nắng cùng lớp son môi đỏ hồng, bộ đồ đơn giản nhưng khi mặc lên người cô toát ra khí chất càng làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ với đường cong rõ ràng.
Theo lịch trình thì 9g sáng nay mọi người sẽ tập trung tại hội trường để thực hiện công tác phát tặng quà cho từng người dân trong bản.
Vừa tới nơi thì bầu không khí sôi nổi hào hứng thể hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người. Tuy những món quà này giá trị không quá cao nhưng giá trị tinh thần mà nó mang lại mới đáng trân trọng.
Mọi người được xếp thành 3 hàng dọc để lên nhận quà, ai cũng vui vẻ cười nói cùng nhau, trao cho nhau những cái nhìn trìu mến thân tình.
Cuối cùng thì cũng phân phát quà tặng cho người dân trong bản xong. Tuy mệt nhưng mọi người ai cũng vui vẻ, niềm hạnh phúc khi có thể giúp đỡ được những người có hoàn cảnh khó khăn.
Trưởng bản vui vẻ đề xuất buổi chiều sẽ dẫn mọi người đi cắm trại ở ngọn núi Thiên Vân ở phía Đông của bản, nơi đó là nơi ngắm hoàng hôn và bình mình đẹp nhất ở đây, ngoài ra còn có thể săn mây, cảm giác có thể với tới được mây, hoà mình vào trời xanh bao la rộng lớn.
Ai cũng rất phấn khích hồ hởi muốn tham gia, hiếm có dịp tới những vùng sâu hoang sơ lại có khung cảnh tuyệt sắc như ở đây, nếu không đi thì thật có lỗi với bản thân!
Hoắc Khuynh Tư rất hào hứng, cô đã đi du lịch, tham quan, ở những khu resort sang chảnh, nhiều địa điểm nổi tiếng trên thế giới nhưng đi săn mây cô chưa được thử qua bao giờ, cảnh tượng đó chỉ cần nghĩ thôi cũng đã phấn khích lắm rồi!
Dùng cơm trưa xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị vài đồ dùng cá nhân cần thiết sau đó cùng nhanh tập trung lại một chỗ theo chân A Phia dẫn đường lên núi.
Khoảng cách từ bản tới núi Thiên Vân tầm hai cây số, đa số đều là đoạn đường khá dốc, thời gian ngắm hoàng hôn đẹp nhất là năm giờ chiều nên từ bốn giờ mọi người cùng nhau xuất phát để mong có thể tới kịp. Suốt đoạn đường đi mọi người đều nói chuyện rôm rả hào hứng bàn luận về nơi sắp tới.
"Tới đó rồi mình sẽ chụp thật nhiều hình nghệ thuật rồi up lên weibo cho mọi người xem, chắc chắc sẽ có kẻ ganh tỵ cho coi, haha.."
"May quá, hôm trước tớ vừa mua cái máy ảnh selfie lấy liền của Fujifilm, hôm nay có cơ hội thử máy rồi!"
"Còn tớ chỉ cần có chiếc điện thoại này là đủ sống ảo đầy nghệ thuật rồi"
Nhóm người đi trước bàn luận nhắc tới điện thoại làm Hoắc Khuynh Tư đi phía sau giật mình chợt nhớ ra chiếc điện thoại của cô lúc soạn đồ để trên bàn do vội đi quá lại quên mang theo.
Thôi xong! Con trai đã bảo cuối mỗi tuần sẽ gọi điện cho cô, hôm nay lại là cuối tuần, nếu cô không nghe điện thoại thì con trai lại giận cô mất!
Mặc dù đã đi được khoảng một phần tư đoạn đường nhưng cô đành phải chạy lại báo cho A Phia biết rồi báo mọi người cứ đi trước, cô về lại bản lấy đồ rồi sẽ theo sau, dù sao đoạn đường đi tới đó cũng chỉ có một con đường mòn này, sẽ không sợ đi lạc.
Ai! Thật là, đầu óc lúc nào lại đãng trí vậy chứ!
Hoắc Khuynh Tư vừa đi nhanh xuống núi vừa lầm bầm tự trách mình, nếu không nhanh thì sẽ không kịp khoảnh khắc ngắm hoàng hôn mất!
Tự nhủ trong lòng, bước chân cũng nhanh chóng men theo con đường dốc lởm chởm sỏi đá phía dưới.
"Tiền bối, anh đi chậm chút được không? Em theo không kịp. Hay là em nắm lấy tay anh đi cùng nhau đi, như vậy em sẽ không sợ không theo kịp anh nữa, được không ạ?"
Đôi môi đỏ mọng tràn ngập ý cười cùng đôi mắt lúng liếng giọng nói ngọt như mật của Cao Nhã Quân vang lên bên tai.
Phàm là nam nhân trong thiên hạ, khi được một cô gái xinh đẹp mềm mại trước mặt lên tiếng yêu cầu như vậy thì rất khó để từ chối, nhưng đáng tiếc đối tượng trước mắt lại là một người lạnh lùng xa cách, Đàm Dịch Khiêm trong giọng nói đã mang chút ẩn nhẫn không từ chối nhưng cũng không đồng ý lên tiếng:
"Cô cứ từ từ mà đi, tôi sẽ đi chậm lại!"
Muốn trốn tránh cô ? Hiếm khi mới có cơ hội cô với Đàm Dịch Khiêm hai người đi riêng với nhau, nếu không nhân lúc này để bồi dưỡng tình cảm thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Bỏ qua lời nói của Đàm Dịch Khiêm coi như không nghe thấy, Cao Nhã Quân bước nhanh tới gần chỗ anh đang đứng phía trước nắm lấy cánh tay mà ôm chặt vào lòng.
"May quá, cuối cùng cũng theo kịp anh rồi!"
Nụ cười tươi như hoa anh đào nở rộ, ánh mắt vui mừng, Cao Nhã Quân cố tình nắm lấy cánh tay anh mà ma sát vào khuôn ngực căng đầy của mình như vô ý.
Đàm Dịch Khiêm muốn rút tay ra nhưng khó khăn mở lời, khuôn mặt đã tỏ vẻ khó chịu phản ứng muốn đẩy Cao Nhã Quân ra thì một giọng nói lanh lảnh chứa đầy băng giá vang lên:
"Hai người đang làm gì ở đây?"
Hoắc Khuynh Tư đang đi xuống núi, lúc ngẩng mặt lên thì vô tình thấy được hình ảnh thân mật của Đàm Dịch Khiêm và Cao Nhã Quân. Hai người này cô nam quả nữ ở nơi vắng vẻ thân mật ôm nhau, nếu cô không có mặt ở đây thì hai người họ còn muốn làm gì nữa? Anh ta có nhớ rằng mình là người đàn ông đã có gia đình không?
Đàm Dịch Khiêm, anh giỏi lắm, đi công tác sao? Nên nói là đi hẹn hò cùng nhân tình thì đúng hơn!