Vì tính chất công việc nên Đàm Dịch Khiêm sẽ có những hôm phải ở lại bệnh viện trực đêm mà phụ nữ mới mang thai như Hoắc Khuynh Tư lại không có kinh nghiệm nên Hoắc lão phu nhân đã tin tưởng phân phó dì Lâm - người làm cho gia đình bà hơn 20 năm, qua ở cùng vợ chồng cô.
Đàm Dịch Khiêm không phải người hay nói mà cô lại còn hay cố ý gây bất hoà với anh, cho nên dù ở chung nhà nhưng hai người rất ít khi nói chuyện cùng nhau. Dù vậy cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô anh vẫn âm thầm quan tâm theo dõi.
Nếu không phải trực đêm thì thường khi xong việc anh sẽ về nhà ăn cơm cùng cô, sau đó ai về phòng người nấy mà làm việc của mình. Cuối tuần anh sẽ chở cô về nhà họ Hoắc thăm nhà, còn nhà anh cô cũng chưa từng ghé. Anh biết cô cũng không quan tâm nên cũng không hề ép buộc cô phải tiếp nhận ngay người nhà của mình. Mẹ và em gái anh cũng hiểu chuyện nên không trách cứ cô, là do con trai mình làm việc có lỗi với con gái người ta, may mà nhà gái không thưa kiện, nếu không con bà cũng không được yên ổn, nên bà lấy tư cách gì mà trách móc!
Dì Lâm biết hai người lấy nhau do có thai ngoài ý muốn chứ không dựa trên tình yêu nhưng có thể thấy được cậu chủ rất để ý săn sóc cho tiểu thư nhưng tiểu thư luôn không chấp nhận.
————//————
Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà đã kết hôn được nửa năm. Thân thể mang thai của Hoắc Khuynh Tư càng ngày càng nặng nề, hành động hàng ngày càng chậm lại, mỗi lần lên xuống cầu thang đều muốn đứt hơi. Do cơ thể lúc mang thai nhạy cảm lại bị thai nghén hành nên từ lúc kết hôn xong công việc ở công ty của cô cũng đành tạm gác lại.
Đều do người đàn ông kia hại, vốn là người yêu bản thân, cơ thể cô chăm sóc rất cẩn thận, dù cô cao gần 1m7 nhưng chưa bao giờ để chạm mốc hơn 50kg. Ấy vậy mà vì mang thai con của hắn mà bây giờ đã tăng hơn 10kg. Cơ thể trông thật sồ sề như gấu mẹ.
"Tiểu thư, hôm nay trời đẹp, chúng ta ra công viên gần đây đi dạo chút nhé! Dì nghe nói phụ nữ sắp sanh mà chịu khó đi lại nhiều, sau này sẽ có lợi khi sinh con"
Dì Lâm thấy cô suốt ngày chỉ lẩn quẩn ở trong nhà, dù sao tiểu thư còn trẻ mà phải mang cái bụng lớn như vậy ít nhiều có chút sẽ không thoải mái.
"Dì Lâm, bộ dáng bây giờ của con có phải rất xấu hay không?"
Hoắc Khuynh Tư xụ mặt cúi xuống nhìn cái bụng nhô to, cô ngay cả chân mình cũng không thấy được. Trong khoảng thời gian này ngoài thời gian tới bệnh viện khám thai thì căn bản cô đều ở trong nhà làm gấu ngủ đông.
"Nào có, phụ nữ mang thai tất nhiên sẽ không thể nào xinh đẹp bằng lúc còn con gái, nhưng tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư là phụ nữ có thai xinh đẹp nhất mà dì Lâm thấy đó!"
Dì Lâm nói lời thật từ tận đáy lòng, tiểu thư nhà cô từ nhỏ đã xinh đẹp như búp bê, so với những người phụ nữ khi mang thai còn chưa sinh con ra trên gương mặt đã bắt đầu có vết sạm nám hoặc rạn nứt trên cơ thể nhưng ngược lại tiểu thư nhà bà so với khi chưa có thai da dẻ càng thêm mượt mà căng bóng trắng nõn.
"Dì Lâm lại an ủi con rồi, dù gì ở trong nhà mãi cũng khó chịu, vậy con và dì ra ngoài đi dạo một chút cũng được"
Hoắc Khuynh Tư chậm rãi đứng dậy, tâm tình không tốt đi ra ngoài có lẽ sẽ thoải mái hơn.
"Tiểu thư, con mặc thêm áo khoác vào, trời sang thu đang chuyển lạnh, con phải giữ ấm cơ thể!"
Hai người đi bộ một lúc, Hoắc Khuynh Tư lại bắt đầu thở hổn hển, kiếm chiếc ghế gần đấy ngồi xuống. Aizz! Sinh một đứa bé thật cực khổ mà!
Lấy khăn ướt lau đi vài giọt mà hôi còn đọng lại ở bên cánh mũi cùng tóc mai, thở phù ra tiếng.
"Tiểu thư, con uống miếng nước đi này, ngồi nghỉ một lúc rồi chúng ta về nhé? Cũng sắp tới giờ cậu chủ đi làm về rồi!"
Dì Lâm chu đáo chăm sóc cho cô.
Tâm tình đang khó chịu lại nghe thấy có người nhắc tới cái tên đầu sỏ gây ra hoàn cảnh như bây giờ cho mình thì bực bội lên tiếng:
"Anh ta về lúc nào thì kệ anh ta, cũng vì anh ta mà con phải khổ sở như bây giờ!"
"Thực ra dì Lâm thấy cậu chủ rất yêu thương quan tâm con đó, những món ăn hằng ngày mà dì nấu đều là do một tay cậu ấy lên thực đơn, dù gì cậu ấy cũng là bác sĩ nên kiến thức về sức khoẻ vẫn tốt hơn dì. Có mấy lần buổi tối thức dậy đi vệ sinh cũng trễ lắm rồi, thấy phòng con hé mở nên dì ngó vào xem thì thấy cậu ấy đang ngồi xoa bóp chân cho con, có lần thì đắp lại chăn do con đá lung tung mà rớt xuống đất. Công việc của cậu ấy ở bệnh viện rất bận rộn, nhưng đêm hôm vẫn ngồi xoa bóp chân cho vợ mình, con thấy có phải yêu nhiều lắm người ta mới làm vậy không?"
Câu nói của dì Lâm làm cô sửng sốt, hắn xoa bóp chân cho cô sao? Hèn chi dạo này ban ngày rõ ràng chân rất đau nhức, nhưng cứ ngủ dậy qua sáng hôm sau lại thấy chân rất thoải mái. Nhưng ngoài xoa bóp chân cô ra hắn còn có sàm sỡ cô không? Tên dê xồm đó cô không thể tin tưởng được.
"Ây da, đây không phải là Hoắc tiểu thư sao? Nữ vương kiêu sa, khí chất như tiên trên trời đây sao? Bụng đã to vượt mặt đến thế rồi à! Cuộc sống của một nữ vương bị tên hèn hạ cưỡиɠ ɧϊếp đến có bầu cũng không tệ lắm nha!"
Người vừa lên tiếng mỉa mai châm chọc là Hứa Nhã Phù. Đối thủ một mất một còn từ lúc nhỏ cho tới bây giờ của cô.
Hứa thị có nguồn gốc từ kinh doanh đồ ăn đường phố mà giờ đã phát triển thành một chuỗi nhà hàng, khách sạn nổi tiếng không chỉ trong nước mà khách du lịch cũng rất thích. Tuy nhiên nguồn gốc thấp kém khi gia nhập giới thượng lưu thường vẫn hay bị bới móc, đem ra so sánh. Hứa Nhã Phù bằng tuổi cô, từ bé lớn lên cùng nhau mà trưởng thành nhưng sự so sánh của mọi người cũng xuất phát từ phía Hoắc Khuynh Tư, nên hai cô gái như đối thủ của nhau.
Hứa Nhã Phù bề ngoài cũng rất xinh đẹp, chân dài, vóc dáng chuẩn nhưng khí chất so ra không thể bằng người từ nhỏ đã được giáo dục chuẩn mực của một tiểu thư con nhà quý tộc.
Sự đố kỵ càng lớn hơn khi những người bạn trai đầu tiên đều theo đuổi Hứa Nhã Phù, nhưng tới khi gặp được Hoắc Khuynh Tư, họ đều không từ mà biệt quay ra theo đuổi cô ta. Đã thế thành tích học tập dù cô có gắng thế nào cũng không thể nào hơn được.
Nay chứng kiến người mà mình ghét cay ghét đắng gặp chuyện nhục nhã, nếu không nhân cơ hội này để trêu tức cô ta thì cô không còn là Hứa Nhã Phù rồi.
Thoáng thấy người mà mình không muốn thấy lại xuất hiện ở đây khiến Hoắc Khuynh Tư không khỏi ngạc nhiên. Đúng là chạy trời không khỏi nắng!
"Chuyện tôi sống như thế nào cô quan tâm lắm sao? Rất tiếc là phải báo tin buồn cho cô là hiện tại tôi sống rất vui vẻ, hạnh phúc, có chồng yêu thương, không như ai đó, dù có mang tài sản hay thân thể ra để dụ dỗ thì cũng không có được một người đàn ông thật sự yêu mình!"
Hoắc Khuynh Tư cô từ trước không phải kẻ yếu đuối nhu nhược, cô không trêu chọc châm biếm tới ai nhưng nếu ai đó đυ.ng tới thì cô sẽ trả lại cho họ gấp 10, gấp 100 lần.
"Cô..." sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt Hứa Nhã Phù. Con nhỏ ti tiện này, chuyện đã như vậy mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy được! Tức chết cô mà.
"Không ngờ Hoắc tiểu thư cao cao tại thượng lại có thể sống hạnh phúc được với tên đã cưỡиɠ ɠiαи mình, xem ra khẩu vị của cô nặng thật đó, thích bị cưỡиɠ ɧϊếp đến thế à? Đúng là có tình thú mà! Vậy con của tên hϊếp da^ʍ và của nữ vương nên gọi là gì nhỉ? Nghiệp chủng được không? Hahaha!"
Không để bản thân thất thế Hứa Phù Nhã đanh đá đáp trả.
Nghẹn họng trước lời nói dè bỉu xem thường của cô ta, Hoắc Khuynh Tư tức giận khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể run lên, khoé mắt đã ẩm ướt.
"Vị tiểu thư này, sao cô lại độc miệng như vậy? Tiểu thư của tôi có cưới hỏi đàng hoàng, ai là tên hϊếp da^ʍ? Cậu chủ là một bác sĩ tâm đức vẹn toàn, tài giỏi lại phong độ. Cô không nên đánh giá thấp xem thường người khác như vậy? Đó gọi là khẩu nghiệp đó! Tiểu thư chúng ta về thôi, con đi như vậy là đủ rồi!"
Dì Lâm thấy tiểu thư mình bị bắt nạt thì lên tiếng bảo vệ.
"Bà già quê mùa này là ai mà dám lên tiếng ở đây? Tôi với chủ của bà đang nói chuyện, bà có quyền gì mà xen vào, tốt nhất nên ngậm cái miệng lại cho tôi!"
Hứa Nhã Phù chua ngoa mắng lại.
"Dì Lâm chúng ta về thôi, ở đây có con chó mắc bệnh điên nên mới sửa bậy như vậy!"
Hoắc Khuynh Tư đứng dậy kéo lấy tay dì Lâm quay người bỏ đi.
"Các người... aaa tức chết cô mà!"
Lúc này điện thoại trong giỏ vang lên khiến cô ả đành phải bắt máy nghe
"Alo..... được, tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay"
Công việc phát sinh buộc Hứa Nhã Phù phải đi ngay, nếu không cô sẽ không buông tha cho Hoắc Khuynh Tư dễ dàng như vậy đâu.
Vừa vào đến cổng, nước mắt kiềm nén nãy giờ của Hoắc Khuynh Tư cũng tuôn trào. Nhạy cảm lúc mang thai khiến cô cảm thấy phẫn uất cùng nhục nhã mà cô đang chịu tất cả là do cái tên Đàm Dịch Khiêm đó, cô chưa hề trêu chọc hắn, thậm chí tránh hắn còn không kịp. Vậy mà ông trời lại trêu ngươi cô, bắt cô phải ở bên cạnh hắn!
"Tiểu thư, con đừng khóc, cô gái đó toàn nói bậy bạ, con đừng để tâm, không sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng đó. Ngoan, vào nhà lên phòng nằm nghỉ ngơi đi, dì Lâm xuống bếp hầm canh gà cho con, một loáng là có thể ăn ngay!"
Dì Lâm lên tiếng an ủi cô, mới đầu bà chỉ muốn tiểu thư ra ngoài cho thư giãn đầu óc gân cốt, vậy mà lại xảy ra chuyện này. Đúng là hôm nay bước chân trái ra đường rồi!
Hoắc Khuynh Tư lấy tay lau lấy giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, đầu mũi cũng đã ửng hồng, khàn giọng nói
"Con cần yên tĩnh nghỉ ngơi, đến bữa dì không cần gọi con, con không muốn ăn!"
Nói rồi tiến về cầu thang lê thân thể nặng nề về phòng.
"Hizzz, mọi chuyện lại xấu hơn, cậu chủ lại phải chịu khổ tiếp rồi"
Dì Lâm thở dài khẽ lắc đầu rồi đi vào phòng bếp làm việc của mình.
————//————
Hôm nay vì có ca phẫu thuật quan trọng bắt buộc Đàm Dịch Khiêm phải mổ chính nên đến 9g tối anh mới về tới nhà.
Không khí trong nhà rất yên tĩnh, có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ chạy, vừa định bước chân lên cầu thang đã thấy dì Lâm còn bận rộn trong nhà bếp nên anh đứng im lại cất tiếng hỏi:
"Dì Lâm, trễ rồi, dì còn nấu gì sao"
"À, rôi đang hâm lại canh cho tiểu thư, bữa tối nay tiểu thư chưa ăn gì cả, dì có mang lên từ chiều nhưng lúc nãy lên lấy bát thì thấy vẫn còn nguyên"
Dì Lâm giải thích.
"Sao cô ấy lại không chịu ăn? Cô ấy bị làm sao?"
Lo lắng hiện rõ qua lời nói cùng phản ứng của Đàm Dịch Khiêm. Lúc này dì Lâm mới từ tốn kể lại sự việc buổi chiều cho anh nghe.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt đã mang chút mệt mỏi nay lại thêm phần lo âu trầm tĩnh lên tiếng:
"Để con mang canh lên cho cô ấy, trễ rồi dì đi nghỉ ngơi đi"
"Được, vậy cậu mang bát canh này lên cho tiểu thư nhé, nếu cần thêm gì cứ gọi dì"
Dì Lâm hiểu chuyện sau khi đưa bát canh cho anh cũng nhanh chóng đi về phòng của mình.
Nhận lấy dĩa đựng bát canh, Đàm Dịch Khiêm bước lên lầu tiến về căn phòng của cô. Gõ cửa mấy cái đợi một lúc cũng không thấy tiếng động gì, anh lo lắng đẩy nhẹ cửa tiến vào. Bên trong tối mờ, đèn ngủ cũng không bật, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo men theo khung cửa sổ đang mở rọi vào, rèm cửa màu trắng đang bay bay trong gió. Không khí mang chút gì đó thật u thương.
Tim của anh chợt co rút lại, đặt cái dĩa đang cầm trên tay xuống bàn, bước nhanh đi tới bên giường cô đang nằm, ngồi xổm xuống khẽ vén mái tóc đang che khuất gần hết gương mặt trắng mịn của Hoắc Khuynh Tư. Cảm giác từ bàn tay lập tức nhận thấy có cái gì đó không đúng, toàn thân cô sao lạnh ngắt thế này?
"Khuynh Tư, tỉnh lại"
Anh vỗ nhẹ mặt của cô, nhưng gọi thế nào cô cũng không tỉnh. Nhanh chóng mở đèn lớn lên, dưới ánh đèn sáng rọi, mặt cô trắng bệch không có chút huyết sắc, mép váy màu trắng dính một chút máu. Màu sắc chói mắt kia làm trái tim anh hoảng sợ cực độ. Vén váy cô lên thì phát hiện trên qυầи ɭóŧ cùng bắp đùi trắng như tuyết đều là màu đỏ tươi.
"Khuynh Tư, Hoắc Khuynh Tư, em có nghe thấy anh nói không?"
Dùng 2 bàn tay nắm bả vai cô khẽ lay.
Lúc này dường như ý thức đã phục hồi lại, cô cố gắng mở đôi mắt vẫn còn mê man, giọng thều thào:
"Bụng tôi, đau quá.."