Yêu Thầm Cô Vợ Bạch Phú Mỹ

Chương 13. Hôn lễ bị xáo trộn

Sáng nay tin tức một tuần nữa sẽ là đám cưới của nhị tiểu thư Hoắc thị, Hoắc Khuynh Tư diễn ra khiến giới thượng lưu ở thành phố Y bất ngờ không thôi, lan nhanh như núi lửa phun trào, nhưng danh tính bí mật của chú rể mới làm mọi người hoang mang.

Không phải là Phương tổng của Phương thị Phương Lâm sao?

Khi nghe được thông tin cô sẽ kết hôn, ngồi trong phòng làm việc, Phương Lâm tức giận ném mạnh chiếc laptop xuống đất, giấy tờ hồ sơ cũng không tránh khỏi bay tứ tung khắp phòng. Khuôn mặt giận dữ cùng phẫn nộ khiến xương quai hàm bạnh căng ra, ánh mắt căm tức hiện rõ cả tơ máu.

Chuyện này là thế nào? Người mà hắn theo đuổi yêu thương bốn năm nay sắp kết hôn, mà chú rể lại không phải là hắn! Làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ!

Bỏ ngang cuộc họp cổ đông quan trọng sắp diễn ra, chạy tới công ty của Hoắc thị thì lễ tân trong sảnh báo Hoắc Khuynh Tư mấy hôm nay không đi làm, hắn đành phải chạy tới trước cổng lớn nhà cô ngồi trong xe đợi. Gọi điện nhưng cô không nghe,thậm chí còn chặn cuộc gọi của hắn.

Hoắc Khuynh Tư từ lúc mang thai cơ thể rất hay buồn ngủ, ăn uống lại không được ngon miệng nên cơ thể vốn đã mảnh mai nay lại càng trông có vẻ mỏng manh hơn. Không thể trách cô được, cô đã nghe lời bà nội và mẹ truyền lại kinh nghiệm, cô cũng đã cố gắng tẩm bổ cho cơ thể, ăn nhiều hơn thường ngày, nhưng ăn được một chút thì lại ói hết ra, là do đứa bé trong bụng cô quá khó chiều, thật đáng ghét như ba của nó, chỉ biết hành hạ khiến cô khổ sở như bây giờ!

Sau ngày cô và Đàm Dịch Khiêm đi đăng ký kết hôn, đối với hôn lễ này cô cũng không mong đợi nhiều, dù sao cũng chỉ là hình thức để hợp thức hoá đứa bé trong bụng. Hầu như các công đoạn để chuẩn bị hôn lễ cô cũng không đυ.ng tay đến, trừ váy cưới cô phải trực tiếp mặc nên đành phải đặt nhà thiết kế riêng rồi tới đó thử.

Hôm nay đi thử váy cưới về thì cũng đã gần trưa, chiếc xe audi phiên bản giới hạn màu đỏ rượu vang dừng bánh trước cổng nhà, vừa từ ghế lái bước xuống, Hoắc Khuynh Tư đã bị bóng dáng đang từ phía sau chạy tới làm cô bất ngờ.

Sao giờ này hắn ta lại ở đây? Không phải công ty hắn rảnh rỗi quá không có việc để làm chứ!

"Khuynh Tư, anh có chuyện cần nói với em? Em theo anh lên xe đi tới chỗ này được không?"

Khuôn mặt Phương Lâm lo lắng lên tiếng như cầu xin.

"Phương Lâm, anh và tôi hiện giờ không còn gì để nói, đừng làm mất thời gian của nhau nữa".

Cô là một người rất rõ ràng và dứt khoát, ai đã từng làm cô bị tổn thương thì đừng mong cô có thể dễ dàng tha thứ, cô biết rõ giữa nam và nữ không thể nào tồn tại được tình bạn đơn thuần, nên khi hai người yêu nhau chia tay tốt nhất nên tránh xa nhau đi thì hơn.

Đóng mạnh cửa xe, cô cầm lấy túi xách bước ngang qua anh tiến về cổng chính.

Không để cô đi mất, Phương Lâm vội nắm lấy cánh tay thon mịn của cô, giọng nói bức xúc ẩn chứa tức giận:

"Em nói rõ cho anh biết chuyện sắp tới em sẽ kết hôn là như thế nào? Rõ ràng chúng ta yêu nhau, tình cảm đang tốt đẹp, chỉ vì chút hiểu lầm ngày hôm đó mà em nỡ bỏ rơi anh sao? Em đang cố tình trả thù anh đúng không? Còn chuyện chia tay anh chưa từng đồng ý!"

"Chuyện này không phải do anh quyết định mà được, nếu không phải đêm đó tôi phát hiện con người thật của anh thì đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay, dồn tôi đến bước đường cùng phải kết hôn cùng hắn ta"

Hoắc Khuynh Tư hừ mũi cười khẩy, giọng điệu châm chọc phản ứng lại câu nói của hắn.

"Hắn ta là ai? Hắn ta đã làm gì em, anh muốn nói chuyện cùng thằng khốn đó. Chúng ta bình tĩnh lại để giải quyết mọi việc được không em, dù có chuyện gì xảy ra anh sẽ chịu tất cả trách nhiệm. Em biết anh yêu em đến mức nào mà Khuynh Tư, anh biết là em cũng còn tình cảm với anh mà phải không?"

Một người khá điềm tĩnh như Phương Lâm nhưng hôm nay thật sự lo sợ cùng hốt hoảng. Mới đầu hắn cố tình tiếp cận với cô chỉ bởi vì cô là con gái của tập đoàn Hoắc thị, không chỉ tài lực vững mạnh mà còn cực kì có địa vị trong thương giới và chính trị, rất có lợi cho việc liên kết làm ăn của Phương thị sau này, mở rộng ra tầm quốc tế.

Vả lại Hoắc Khuynh Tư thật sự rất đẹp, vẻ đẹp kiêu sa đài các, từng đường nét trên khuôn mặt cùng thân thể cân xứng với đường cong hoàn mỹ, bất cứ gã đàn ông nào chỉ cần nhìn thấy cô rồi tưởng tượng đem cô đè dưới thân thì đêm về thủ da^ʍ cũng sẽ dễ dàng lêи đỉиɦ!!!!

Nếu có được cô thì không phải là một mũi tên trúng hai con nhạn sao? Mới đầu là vì có mục đích nhưng dần dần khi tiếp xúc cùng cô, hắn ta thật sự đã có tình cảm. Tuy cô thuộc tuyp người hiện đại, năng động, tiếp nhận nền giáo dục phương Tây nhưng tư tưởng quá bảo thủ về quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân nên hắn đành phải kiếm phụ nữ khác bên ngoài để giải toả nhu cầu sinh lý mạnh mẽ của bản thân, thế nhưng thật không may lần này bị cô phát hiện...

"Vậy anh có chấp nhận cưới tôi và làm cha đứa bé ở trong bụng tôi không?"

Nâng cao mặt lên nhìn thẳng vào mặt Phương Lâm để xem phản ứng của hắn ra sao trước lời đề nghị của cô.

"Anh... em, em có thai sao?"

Tin tức này thật như sấm đánh bên tai, còn kinh hoàng hơn cả tin cô sắp kết hôn.

"Đúng vậy, tôi có thai với hắn ta, nếu anh có thể đủ rộng lượng chấp nhận tôi và đứa bé này tôi sẽ lập tức hủy hôn cùng hắn ta"

Câu hỏi mang tính thách thức của cô làm Phương Lâm thật sự bấn loạn, rối trí.

Không được ăn ốc mà bắt mình đổ vỏ sao? Phương Lâm này đâu phải người quá dễ dàng như vậy được?

"Em nghe anh nói được không? Đứa bé này, em có thể bỏ nó đi, sau đó chúng ta sẽ lập tức kết hôn, anh sẽ không để ý chuyện trước đó xảy ra giữa em và hắn ta. Chúng ta sẽ lại sống cùng nhau hạnh phúc như lúc trước được không em?"

"Đàn ông các người đều xấu xa như nhau cả thôi, đều là đồ con heo, đồ ích kỷ! Lòng tốt của anh tôi sẽ ghi nhớ, còn bây giờ anh đi khỏi đây được rồi!"

Hoắc Khuynh Tư vùng lấy cánh tay mình ra khỏi tay hắn dứt khoát bước về phía trước.

Hoắc Khuynh Tư, cô cũng thật coi thường tôi, muốn vứt bỏ tôi dễ dàng vậy sao? Cô cũng chỉ là loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ phóng đãng, chưa chồng mà có chửa, tôi sẽ cho cô biết cảm giác nhục nhã, ê chề là như thế nào!

—————///———///—————

Đối với hôn lễ của Đàm Dịch Khiêm và Hoắc Khuynh Tư, tuy không phải hai bên tự nguyện nhưng dù sao đây cũng là chuyện quan trọng trong đời người nên Hoắc gia đặt rất nhiều tâm huyết. Đây cũng được coi là một sự kiện lớn ở thành phố Y.

Hoắc Khuynh Tư mặc trên người chiếc váy cưới đuôi cá kiêu sa của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Vera Wang. Mang thai những tháng đầu nên cơ thể cô không có gì thay đổi nhiều. Thiết kế váy cưới từ phần ngực cho đến đầu gối ôm sát lấy cơ thể làm nổi bật lên những ưu thế trên vóc người cô. Phần trên ôm trọn bộ ngực đầy đặn làm nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay, đôi chân thon dài thẳng tắp, mang đôi giày cao gót màu trắng đế thấp khoảng 3 phân, tuy cổ điển nhưng khí chất kiêu sa trời sinh không thể kiềm nén được, vẻ đẹp của cô thật khiến người ta nín thở, sinh ra cảm giác ganh tị, mặc cảm. Mái tóc dài được búi thành một búi xinh đẹp, bên trên cài 1 chiếc khăn voan dài trùm đầu.

Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống từng góc ngách của nhà thờ, giữa khung cảnh ngập tràn hoa tươi từ cổng chính trải dài xuống thảm đỏ ở lễ đường tới sân khấu.

Hoắc Khuynh Tư mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh dịu dàng nắm lấy tay Hoắc Thiên Kình để ông đưa lên sân khấu trao lại cho chú rể.

Đứng trên sân khấu chính, bị nhiều người nhìn lấy, Hoắc Khuynh Tư cũng có thể tự trấn an, dù sao từ nhỏ bởi vì gia thế bức người cùng dung mạo xuất chúng, cô cũng đã quen với việc bị chú ý, nhưng tới hôm nay khi đối mặt trực tiếp với ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm, cô mới phát hiện mình có chút không chịu nổi.

Hôm nay hắn mặc lấy bộ vest màu đen vừa vặn ôm lấy thân hình cao gầy nhưng khá săn chắc. Ánh mắt của hắn vốn luôn thâm trầm, hôm nay lại đặc biệt thâm thuý phát sáng, ánh mắt nhìn cô vừa nghiêm túc hơn nữa cũng thật nóng bỏng, sáng quắc như diều hâu nhìn thấy con mồi, thậm chí cô còn cảm thấy ánh mắt hắn còn mang theo nhiệt độ như muốn thiêu đốt, khiến cô cúi đầu không dám tiến tục nhìn hắn nữa.

Sau đó trong sự chứng kiến của mọi người hai người chậm rãi bước tới trước mặt cha xứ. Cha xứ nhìn cặp cô dâu chú rể trước mặt trịnh trọng lên tiếng:

"Anh Đàm Dịch Khiêm, anh có nguyện ý lấy cô Hoắc Khuynh Tư làm vợ, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương, tôn trọng, bảo vệ cô ấy, dù đau bệnh hay mạnh khoẻ, giàu có hay nghèo đói thì vẫn chung thuỷ với cô ấy cho tới khi rời khỏi thế giới này không?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn Hoắc Khuynh Tư đứng bên cạnh mình, khoé miệng khẽ cong nhẹ, trả lời đầy kiên định :

" Con đồng ý!"

Câu trả lời của hắn làm tim cô chợt loạn nhịp, Hoắc Khuynh Tư, mày bị sao vậy? Sao lại cảm thấy xúc động vì hắn ta!

Cha xứ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Hoắc Khuynh Tư lặp lại câu hỏi vừa mới hỏi Đàm Dịch Khiêm.

Câu hỏi của cha xứ vừa kết thúc, cô đang định mở miệng trả lời thì chợt ở phía dưới hội trường bất ngờ ồn ào bởi lời bàn tán của những người tham gia hôn lễ.

"Tất nhiên là phải đồng ý rồi, bị cưỡиɠ ɧϊếp tới có thai cơ mà, may là tên cưỡиɠ ɠiαи đó chấp nhận lấy không thì chẳng phải thật đẹp mặt sao?"

"Đúng đó, dù gì cũng là tiểu thư danh giá, có thật là bị cưỡиɠ ɧϊếp tới mức mang thai hay do lẳиɠ ɭơ phóng đãng ăn nằm cùng nhiều quá không biết ai là cha của đứa bé nên lấy người đàn ông khác che đậy không"

"Tính ra cũng thật tội Phương Lâm, bên nhau cũng lâu vậy rồi thế mà bị cô ta đá bỏ không thương tiếc, đúng là thứ đàn bà lẳиɠ ɭơ da^ʍ loàn"

Những câu bàn tán của đám người bên dưới như những mũi tên phóng thẳng vào người cô. Siết chặt lấy bàn tay, móng tay cắm sâu vào bên trong nhưng cô không còn cảm giác đau đớn nữa, đôi môi được tô đỏ run lên, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của cô làm Đàm Dịch Khiêm thực sự lo sợ. Anh cũng nghe thấy những lời đàm tiếu ác nghiệt đó, bản thân cô cảm thấy đó là một sự sỉ nhục lớn nhất đời mình. Cũng do người đàn ông trước mặt này gây nên, xúc động ban nãy cũng chợt tan biến sạch sẽ thay vào đó là sự căm hận.

"Tất cả mọi người im lặng"

Cha xứ bất ngờ lên tiếng ổn định lại sự trang nghiêm cho nhà thờ.

"Hoắc Khuynh Tư, con hãy tiếp tục trả lời câu hỏi mà vừa nãy cha hỏi con đi"

"Con...con không"

Hoắc Khuynh Tư ấp úng lên tiếng.

"Nếu em nói ra câu không đồng ý thì hãy chuẩn bị tinh thần mà làm trò cười cho mọi người ở đây đi."

Đàm Dịch Khiêm thấy sự do dự của cô nên đành miễn cưỡng hù doạ.

"Thưa cha, con đồng ý"

Câu trả lời dứt khoát của cô vang lên làm cho anh thở phào nhẹ nhõm một cách kín đáo.