"Sao anh lại ở nhà tôi giờ này? Bà tôi, bà tôi có chuyện gì sao?"
Bình tĩnh lại sau khi giật mình, cô lên tiếng chất vấn rồi cảm thấy có gì đó không đúng.
Đàm Dịch Khiêm dùng ánh mắt sắc lạnh xẹt qua 1 chút phẫn nộ đang được bản thân kiềm chế nhìn cô quan sát từ trên xuống dưới.
Cảm giác rùng mình chợt ập tới , ánh mắt đó như mang theo sự lột trần, Hoắc Khuynh Tư thấy giống như mình vừa làm việc gì đó sai trái!
"Hoắc lão phu nhân bị té lúc đang tập trị liệu, cổ chân bị bong gân, xương chân có dấu hiệu bị nứt. Hiện tại thì tôi đã băng bó cố định lại vết thương, 1-2 ngày sẽ ổn định lại. Cô không cần quá lo lắng."
Đàm Dịch Khiêm chuyên nghiệp lên tiếng giải thích.
"À, vậy thì may quá, để tôi lên xem bà nội như thế nào"
Cô thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần đâu, trễ như vậy rồi, Hoắc lão phu nhân đã nghỉ ngơi, cô đừng đến tránh đánh thức giấc ngủ"
Giọng nói có phần trách móc vang lên ngăn lại hành động sắp tới của cô.
"Cũng khuya rồi, tôi về trước. Cô là con gái không nên đi chơi về trễ như vậy, dù là với bạn trai thì cũng sẽ không hẳn an toàn, khiến người nhà lo lắng"
Nói rồi anh bước nhanh ngang qua cô mà không thèm liếc mắt lại.
Anh... anh ta có quyền gì mà lên tiếng dạy dỗ cô như vậy? Cô đi với ai, làm gì thì có liên quan gì tới anh ta? Cái đồ không biết điều này!
Cô tức giận dậm chân xuống đất, tay nắm thành quyền hơi thở hổn hển không nói lên lời.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
——————————
Lúc này tại 1 căn hộ chung cư gần trung tâm thành phố,
"A... mạnh quá, Lâm em không chịu nổi, anh nhẹ 1 chút, sâu quá, ưm"
Tiếng rêи ɾỉ xen lẫn kɧoáı ©ảʍ của người phụ nữ vang lên hoà cùng hơi thở đầy nɧu͙© ɖu͙© của người đàn ông tràn đầy căn phòng.
"Nhẹ thì làm sao khiến em thoải mái được hả bảo bối dâʍ đãиɠ, cái huyệt này không phải luôn muốn được anh đâm vào hay sao? Phải đâm thật mạnh thì nó mới thoả mãn được!"
Giọng khàn khàn tràn đầy lời lẽ dâʍ đãиɠ của Phương Lâm cất lên.
"Anh thật hư, đâm như vậy chỗ đó của người ta sẽ hỏng mất đó!"
Người phụ nữ nũng nịu uốn éo thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, 2 chân đang vòng qua eo hắn cuộn chặt lại kéo sát không 1 kẽ hở lên tiếng khiêu gợi.
" Vậy thì anh càng phải đâm thật mạnh, đâm tới nát cái huyệt nhỏ này để cho em sung sướиɠ chết luôn!"
Sau câu nói mang đầy tình thú đó là những cú va chạm liên hoàn với tộc độ ra vào mạnh mẽ.
"A, không được, em tới...em tới rồi...aaaa"
Sau 1 hồi điên cuồng thì người phụ nữ nghiêng người nằm dựa sát vào l*иg ngực rộng lớn của Phương Lâm, 1 tay khẽ vuốt ve cơ ngực săn chắc của hắn giọng nỉ non:
"Hôm nay anh có vẻ không vui, có gì tức giận sao? Hại người ta mệt muốn chết!"
Bàn tay Phương Lâm vòng qua người phụ nữ nắm lấy mông của cô ta mà xoa nắn, giọng điệu hằn lên vẻ chán ghét.
"Hoắc Khuynh Tư thế nhiên lại từ chối lời cầu hôn của anh. Anh đã thực lòng yêu thương, chiều chuộng thói kiêu ngạo của cô ta suốt 4 năm qua, vậy mà vẫn chưa khiến cô ta đồng ý kết hôn với anh. Không phải cô ta đã coi thường Phương Lâm anh quá rồi sao?"
Cái bóp mạnh bạo ở mông sau câu nói đó của hắn ta làm người phụ nữ khẽ la lên:
"Đau em,anh đừng có giận cá chém thớt chứ!"
"Đau sao? Cô ta mà biết điều như em thì tốt biết mấy. Vừa nghe lời, vừa biết trên giường làm đàn ông thoả mãn"
Giọng nói tràn đầy sự mỉa mai của hắn vang lên bên tai.
"Vậy anh rời bỏ cô ta đi, không phải luôn có người chấp nhận hi sinh tất cả cho anh mà anh lại chưa từng để tâm đó sao?"
Người phụ nữ ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn vào mắt hắn nhẹ giọng nói. Cô thực sự rất yêu hắn, nhưng còn hắn thì sao chứ?
"Đàm Lệ Ưu, em không nên tham lam quá, nên thức thời, nếu vị trí trợ lý ở Phương thị cùng tình nhân của tôi chưa đủ tham vọng của em, thì em có quyền rời đi bất cứ lúc nào!"
Người đàn ông này thật nhẫn tâm!
Rõ ràng biết được từ lúc bắt đầu mối quan hệ này cô chỉ là tình nhân nhằm thoả mãn nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cho hắn nhưng trái tim cùng thân thể cô đã mê muội dành trọn cho hắn mất rồi!
"Em chỉ nói đùa thôi, anh đừng bận tâm!"
Gượng cười đáp lại lời cảnh cáo của hắn, tim cô thật đau quá!
"Biết điều như vậy mới là cô bé ngoan, ngủ đi, mai anh có cuộc họp cổ đông quan trọng"
——————————
Sáng hôm sau,
Từ trong thang máy bước ra sảnh chính của chung cư chuẩn bị đi làm, Đàm Dịch Khiêm bị tiếng gọi phía sau của người phụ nữ trung niên gọi giật lại:
"Bác sĩ Đàm, bác sĩ đợi tôi 1 chút"
Bước chân dừng lại, Đàm Dịch Khiêm quay lại tiến gần lại người phụ nữ trung niên đó vui vẻ hỏi han:
"Dì Thẩm, vết thương đã đỡ chưa mà dì đã đi làm lại rồi?"
"Tôi đỡ nhiều rồi bác sĩ, lần đó may nhờ bác sĩ cứu giúp kịp thời nếu không tôi đã mất cái mạng già này rồi!"
Dì Thẩm năm nay cũng đã hơn 50 tuổi, là nhân viên dọn dẹp vệ sinh ở chung cư này, lần trước trong lúc dọn dẹp phía sau khuôn viên chung cư, do căn hộ ở tầng 7 đang thiết kế thi công lắp ráp rào khung sắt sau nhà bất cẩn làm rơi 1 thanh sắt từ trên cao xuống.
May mà lúc đó anh đi ngang qua thấy được nên đẩy dì Thẩm qua 1 bên thoát khỏi thanh sắt dài nặng sắc nhọn đó, nếu không thật sự chỉ 1 phát là xuyên thủng người. Tuy tránh được thanh sắt xuyên qua người nhưng chân dì vẫn vị thanh sắt đó đè lên cứa vào bắp chân gây ra 1 vết thương sâu. Sau đó đã được anh băng bó cầm máu kịp thời.
"Dì đừng nói vậy, đó là việc nên làm, dì không cần quá để tâm."
Đàm Dịch Khiêm ân cần trả lời.
"Bác sĩ là ân nhân cứu mạng của bà già này, sao lại không để tâm được chứ! Ở đây có 1 chút trái cây cùng trứng gà từ quê của dì gửi lên, dì gửi con ăn lấy thảo, con cầm lấy cho dì vui."
Không biết từ chối sự nhiệt tình của dì Thẩm như thế nào nên anh đành nhận lấy túi quà.
"Vậy con xin nhận, con sẽ ăn thật ngon miệng!"
"Được, được, nếu con muốn ăn thêm thì cứ nói dì Thẩm, ở quê dì còn nhiều lắm! Con đi làm đi kẻo muộn mất, dì cũng phải quay lại làm việc đây"
Sau đó liền hồ hởi quay người đi về phía sau sảnh.
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười vui vẻ ngoảnh lại để đi ra ngoài lấy xe thì chợt bị hình bóng của đôi trai tài gái sắc đứng cách đó không xa gây chú ý!
"Lâm, cà vạt của anh hình như bị lệch, để em chỉnh lại giúp anh!"
Đàm Lệ Ưu vươn tay lên chỉnh lại cổ áo và cà vạt cho ngay ngắn, sau đó chợt kiễng chân bất ngờ hôn lên cái cằm cương nghị của hắn.
"Em điên rồi hả? Ở đây là nơi đông người, nếu để người quen nhìn thấy thì sao?"
Khuôn mặt Phương Lâm tỏ vẻ sợ hãi cùng tức giận đẩy vội cơ thể đang gần sát của Đàm Lệ Ưu ra khỏi người mình.
"Xin lỗi, em không kìm lòng được! Anh đừng lo lắng quá, ở đâu không phải nơi sang trọng lắm với lại chúng ta đang ở trong góc khuất, sẽ không thể gặp được người quen đâu. Anh đừng giận em nữa"
Cơ thể vừa bị đẩy ta của cô liền mềm mại như rắn áp sát cánh tay của Phương Lâm. Bàn tay vuốt ve lấy gò má của hắn ta nũng nịu trấn an tinh thần.
"Thứ bảy này là sinh nhật em, em đã đặt phòng ở khách sạn Seasun rồi, anh nhớ nhất định phải đến đó! Em đi trước đây."
Nói xong cô không nỡ nhưng cũng đành quay người ra bãi đỗ xe gần đó lái xe đi khỏi. Phương Lâm lúc sau cũng nhanh chóng đi ra chỗ đậu xe của mình mà nhanh chóng rời khỏi như chưa xuất hiện tại đây.
Đàm Dịch Khiêm chứng kiến 1 màn này tâm trạng chấn động hoang mang suy nghĩ.
Đó không phải là Phương Lâm, bạn trai của Hoắc Khuynh Tư hay sao? Còn cô gái xinh đẹp cùng hắn dây dưa thân mật là ai?