Yêu Thầm Cô Vợ Bạch Phú Mỹ

Chương 4.Thấy cô thân mật cùng người yêu

2 năm sau,

"Bà nội, mẹ, Khuynh Tư đã về rồi đây"

Mới từ ở sân bay trở về, vừa bước chân xuống chiếc xe Roll-Royce Cullinan, nhìn thấy bà nội đang ngồi trên xe lăn cùng mẹ đứng đợi mình ở cửa chính phòng khách, Hoắc Tư Khuynh liền lao nhanh lại, đôi mắt long lanh tràn ngập ánh cười, chân khuỵ xuống 2 tay dang rộng ôm lấy Hoắc lão phu nhân.

"Con bé này, chưa thấy người đã thấy tiếng rồi, náo loạn hết cả nhà!"

Hoắc lão phu nhân 2 tay ôm lấy khuôn mặt cô vuốt ve, trách yêu nói.

"Hừ, bà nội chê con ồn ào vậy con sẽ không thèm chơi với bà nội nữa!"

Đôi môi đỏ mọng hờn dỗi khẽ chu ra, 2 tay nắm lấy đôi tay đang sờ khuôn mặt mình.

"Con đó nha, mới nói vậy thôi mà đã muốn bỏ rơi bà già này rồi, còn nói là yêu bà nhất, đúng là cô bé nói dối"

"Haha, Khuynh Tư chỉ làm nũng với bà nội thôi. Bà nội xem lần này con tốt nghiệp xong liền chạy ngay về bên nội rồi còn gì. Con còn phải theo quậy phá nội dài dài, không cho phép nội trách con làm phiền đâu đó!"

"Tốt, tốt lắm, giờ con đã về nước hẳn rồi, nội sẽ không còn cảm thấy buồn chán nữa, đúng không mẹ đứa nhỏ".

Vừa nói Hoắc lão phu nhân vừa quay qua nhìn con dâu Úc Noãn Tâm của mình mỉm cười hạnh phúc.

"Dạ mẹ, đứa nhỏ này con chỉ sợ nó lại gây chuyện làm mẹ phiền lòng thôi!"

Vừa trách con nhưng ánh mắt của Úc Noãn Tâm lại ánh lên vẻ hạnh phúc của người mẹ khi thấy con gái đi xa cuối cùng đã trở về nhà.

"Mẹ, mẹ với bà nội không còn thương con sao, con mới về mà 2 người đã trách con phiền, muốn xua đuổi con rồi?"

Hoắc Khuynh Tư tỏ vẻ đáng thương, môi đỏ run run khẽ chu lên.

"Ai dám xua đuổi cháu gái bảo bối của bà chứ? Bà nội đây sẽ bảo vệ con. Thôi mau vào nhà nào, mẹ con hôm nay chuẩn bị 1 bữa ăn thịnh soạn toàn món con thích không đó!"

"Tuân lệnh bà nội, con đói lắm rồi, chúng ta mau đi thôi! Let"s go!"

———————————-

Hoắc Tư Khuynh từ thang máy bước ra tới tầng thượng của nhà toà nhà Mariott, ở toà nhà 72 tầng này thực khách có thể thấy được toàn bộ cảnh đẹp rực rỡ trung tâm về đêm.

Marriott là 1 trong top 10 chuỗi khách sạn lớn nhất thế giới, không gian tinh tế sang trọng, ở đây chuyên phục vụ các món Âu đặc sắc, vừa là 1 quán bar nổi tiếng với các loại cocktail sang chảnh đẹp mắt.

"Bình thường muốn có bàn ở đây phải đặt trước cả tháng, nhưng hôm nay sao lại không có khách? Cô có đi nhầm chỗ không?"

Hoắc Tư Khuynh mi tâm khẽ nhăn suy nghĩ khi thấy sảnh chính của khách sạn hôm nay không có bàn nào có khách, chỉ có 1 bàn 2 ghế ở gần cửa sổ được trang trí tỉ mỉ, bong bóng hình trái tim cùng hoa được treo xung quanh.

Cô đi nhầm chỗ sao? Rõ ràng Phương Lâm hẹn cô đi ăn tối lúc 7g ở khách sạn này mà, vừa đưa điện thoại lên tai định gọi cho Phương Khiêm để xác nhận lại địa điểm thì bỗng đèn khách sạn chợt tắt, thay vào đó là những ánh nên lung linh được thắp sáng lên, bất ngờ hơn là Phương Lâm từ bên trong nhà bếp của khách sạn bước ra với 1 bó hoa hồng Juliet đỏ rực cùng chiếc bánh kem hình trái tim được đính trên đó là hình ảnh của anh và cô đang nhìn nhau tươi cười. Hoắc Tư Khuynh ngạc nhiên há hốc mồm chỉ kịp nói

"Anh...."

Cô đỡ lấy bó hoa ôm vào lòng, thật đẹp! Đây là giống hoa hồng cổ điển ở Anh, mỗi bông có khoảng 90 cánh hoa xếp thành từng lớp vô cùng tinh tế, giá trị của hoa hồng Juliet nằm ở sự lan toả hương thơm nồng nàn quyến rũ mà nó đem lại.

"Làm em bất ngờ không?"

Giọng nói trầm ấm mang theo sự sủng nịnh của Phương Lâm cất lên.

"Uhm, cũng không tệ! Hôm nay là ngày gì mà anh lại tổ chức bữa tiệc này chứ!"

Tuy trong lòng rung động thích thú nhưng cô vẫn tỏ ra điềm tĩnh hỏi lại anh.

"Em không nhớ thật sao? Đây là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau trong buổi giao lưu sinh viên ở Pháp đó, em đúng là cô gái vô tâm mà!"

Phương Lâm khẽ cốc nhẹ vào đầu cô vì câu hỏi.

"A!!! Lúc đó em chưa có ấn tượng về anh mà, sao em có thể nhớ được chứ!"

Cô khẽ cong đôi môi căng mọng đáp lại anh.

"Nhưng lúc đó em có biết là anh vừa gặp em là đã yêu rồi không?"

"Anh đúng là dẻo miệng mà!"

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nồng nàn tình cảm. Quen nhau hiện tại cũng đã được 4 năm, dù thời gian ở bên nhau không nhiều do lúc cô du học ở Pháp thì anh đã về nước tiếp quản sự nghiệp của gia đình, nhưng tình cảm dành cho đối phương rất tốt. Anh chiều chuộng cô, quan tâm chăm sóc dù đôi khi cô rất bướng bỉnh kiêu ngạo khó chiều.

Sau khi ăn uống gần xong thì Phương Lâm từ tốn bước lên hướng về phía cô, từ trong túi quần lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ mở ra, 1 chân quỳ xuống nắm lấy bàn tay cô nâng lên.

"Khuynh Tư, hôm nay là 1 ngày rất đặc biệt với anh, từ lúc gặp em anh đã biết trái tim, tâm trí cùng thân thể này đã thuộc về em, do em toàn quyền định đoạt. Tình cảm 4 năm qua chúng ta bên nhau khiến anh cảm thấy vô cũng hạnh phúc, em là 1 cô gái quan trọng nhất trong đời anh, anh không thể sống trọn vẹn được nếu không có em bên cạnh. Vì vậy, Khuynh Tư, em có đồng ý lời cầu hôn này của anh không? Để cho anh có cơ hội chăm sóc yêu thương em hơn nữa!"

Trong bầu không khí lãng mạn, khung cảnh sang trọng, tiếng đàn violon du dương bên tai, được người bạn trai lâu năm quỳ xuống cầu hôn thì còn gì hạnh phúc bằng?

Hoắc Tư Khuynh cảm động trong lòng, đôi mắt lấp lánh nước hướng về phía Phương Lâm dịu dàng lên tiếng:

"Lâm, thực sự hôm nay em rất cảm động và hạnh phúc, em nghĩ cô gái nào cũng sẽ mong muốn được người yêu mình trân trọng yêu thương, em biết tình cảm anh dành cho em rất đáng quý. Nhưng... anh hãy cho em thêm thời gian suy nghĩ được không? Em cũng chỉ mới tốt nghiệp xong, hiện tại em muốn mình có thể phát triển sự nghiệp, giúp đỡ ba và anh trai quản lý tốt công ty. Khi đã ổn định rồi em mới nghĩ tới chuyện kết hôn"!

Tia thất vọng xẹt qua trong ánh mắt của Phương Lâm. Hôm nay anh hi vọng rất nhiều, anh đã chuẩn bị rất kỹ mọi thứ chỉ mong cô chấp nhận lời cầu hôn của anh, vậy mà...

"Anh đừng như vậy, em sẽ đau lòng đó, có phải em từ chối lời cầu hôn của anh đâu, chỉ là em muốn nó dời lại chậm 1 chút thôi. Được không anh?"

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Phương Lâm nhẹ nhành đứng lên ôm lấy cô vào lòng.

"Được thôi, lần này anh sẽ chiều theo ý em, nhưng không được anh đợi lâu quá đâu đó, cô dâu của anh!"

Hoắc Khuynh Tư nở nụ cười hạnh phúc vì Phương Lâm đồng ý với lời đề nghị của mình, nhưng lúc này ở phía bên kia ánh mắt của hắn lại ánh lên tia lạnh lùng, không hài lòng.

——————————

"Lâm, đừng, tới trước nhà em rồi đó!"

Hoắc Khuynh Tư dùng tay ngăn lại hành động bàn tay anh đang ở phía trên ngực mình xoa nắn.

Nụ hôn vừa rồi của anh mang tới cho cô cảm giác chiếm đoạt chứ không còn sự nâng niu như những lần trước, hôm nay có lẽ anh uống hơi nhiều cùng với lời từ chối cầu hôn của cô nên anh nhất thời không kiểm soát được cảm xúc.

"Anh xin lỗi, hôm nay em đẹp quá, anh không kiềm chế được!"

Phương Lâm lên tiếng giải thích về hành động của mình.

Sau khi đẩy Phương Lâm về lại ghế lái chính thì cô cũng vội chỉnh lại trang phục. Hôm nay cô mặc chiếc đầm lụa dây màu đỏ vang, cổ áo chữ V thấp thoáng có thể thấy được khe ngực căng tròn, chân váy dài qua bắp chân xẻ tới ngang đùi vừa gợi cảm lại khoe khéo được đôi chân trắng mịn thon dài.

"Anh về cẩn thận"

Giọng điệu mang 1 phần giận dỗi cô chào tạm biệt, tay nhận lấy bó hoa anh lấy từ ghế sau đưa cho cô rồi bước xuống xe.

Khi chiếc xe vừa đi khỏi, quay mặt hướng về cổng chính cô chợt giật mình theo phản xạ đưa tay chắn lại trước ngực khi thấy có 1 thân ảnh mặc quần tây đen đóng thùng cùng sơmi trắng đang đứng yên bất động, khuôn mặt lạnh lùng kèm tức giận.

Đàm Dịch Khiêm, sao giờ này anh ta còn ở đây, vừa rồi không phải anh ta đã chứng kiến hết cảnh mặn nồng của cô và Phương Lâm rồi chứ?

Sao cô lại có cái cảm giác như chồng bắt gian vợ nɠɵạı ŧìиɧ tại trận thế này!