Chu Tử Nhạc không kìm lòng được, bí mật cho Thẩm Sơ một ngón tay cái sau lưng Bạc Mộ Niên .
Thẩm Sơ nhướng mày cười nhẹ: “Bạc thiếu gia còn có chuyện gì nữa không?”
Thẩm Sơ hời hợt, như kiểu người vừa chọc giận Bạc Mộ Niên không phải là cô vậy.
Bạc Mộ Niên liếc nhìn cô lần cuối, với khuôn mặt lạnh lùng, sau đó quay lưng bỏ đi .
" Cần hắn nghe, cần hắn xem hay sao, mọi người sôi động như vậy, chỉ có mỗi hắn là không biết thưởng thức, mình thấy đôi mắt với cái tai đó nên bỏ đi được rồi "
Trần Tiêu xì một tiếng khinh thường nói
Chu Tử Nhạc cũng cảm thấy Bạc Mộ Niên quá mất hứng rồi, nhưng làm bạn thân từ nhỏ tới hai mươi mấy năm, lưỡng lự trong chốc lát, hắn vẫn xoay người đi theo Bạc Mộ Niên.
trước khi đi, anh còn không nỡ bỏ: “Này, Thẩm Sơ, anh cũng thích chơi rock and roll, ngày nào đó giao lưu với nhau không?”
Trần Tiêu trợn mắt nói " tiểu Ngũ cùng các anh không cùng một đường, không thể giao lưu."
lời này có chút quen thuộc, Chu Tử Nhạc nhanh chóng nhớ ra, đây không phải là lời mà mấy cô gái kia chế nhạo Thẩm Sơ trong bữa tiệc hay sao.
Hắn không mở miệng, nhưng cũng ngoảnh mặt làm ngơ, ngầm thừa nhận những điều này.
Hôm nay Trần Tiêu dùng lời này để phản bác hắn, Chu Tử Nhạc sờ sờ cái mũi của mình có chút ngượng ngùng: “Tôi đi trước đây.”
Giao lưu hay không giao lưu, Thẩm Sơ cô cũng không có rảnh rỗi tới mức như vậy.
Hơn nữa, Chu Tử Nhạc ở cùng chiến tuyến với Bạc Mộ Niên, Thẩm Sơ thậm chí một lời cũng không nói với anh ta.
Trước khi đi Chu Tử Nhạc không nhịn được quay đầu nhìn lại, Thẩm Sơ đang trò chuyện với các ban nhạc, cô ca sĩ chính xinh đẹp đang giúp cô ấy đổi đồ uống.
Chẹp chẹp, thật là ngọt ngào mà.
Chu Tử Nhạc nhắm mắt lại, nhanh chóng bắt kịp Bạc Mộ Niên.
Bạc Mộ Niên đi ra khỏi ONE, Chu Tử Nhạc cũng đuổi theo phía sau " cậu đi nhanh như vậy, là sợ sẽ quay đầu lại nhìn hay sao."
Nghe được lời này, Bạc Mộ Niên lạnh lùng nhìn hắn.
Chu Tử Nhạc mỉm cười: “Khoan hãy nói, bạn trai của Thẩm Sơ khá quan tâm đến cô ấy đấy.”
Bạc Mộ Niên cau mày, nghĩ đến người đàn ông đưa khăn giấy cho Thẩm Sơ.
Đôi mắt của anh trầm xuống, mở cửa xe: “Có việc?"
" Đến đều đã đến rồi, không bằng vào uống một ly đi."
Đáp lại hắn là Bạc Mộ Niên không chút lưu tình bỏ đi.
Chu Tử Nhạc đứng ở bên đường nhướng mày nhìn chiếc xe màu đen đang phóng đi.
Chẳng lẽ Bạc Mộ Niên phóng xe giải sầu?
Nói ra lời này, có thể Bạc Mộ Niên cũng không tin.
Thật thú vị mà.
Xem ra anh đối với cô vợ trước này, không phải là không có cảm giác gì.
Chu Tử Nhạc chẹp miệng một tiếng, định quay đầu tìm Thẩm Sơ, bước được hai bước rồi cũng dừng lại, bỏ đi dù sao Thẩm Sơ bây giờ cũng không thích hắn.
Bạc Mộ Niên hết sức hối hận về chuyến đi lần này, Chu Tử Nhạc nói bóng nói gió đều là đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn. Đơn giản là cảm thấy hắn có tình cảm với Thẩm Sơ .
Tình cảm?
Khi anh chọn Thẩm Sơ, cũng chỉ vì chuyện ngoài ý muốn đêm hôm đó, anh lúc đó vô tình lại thiếu một người vợ mà thôi.
Nhưng kết hôn ba năm, thật sự thờ ơ sao?
Đương nhiên không phải, nghĩ tới người đàn ông ôn nhu bên cạnh Thẩm Sơ, Bạc Mộ Niên có vài phần bực bội.
Anh dừng xe, mở cửa sổ, chống tay lên cửa sổ rồi cúi đầu châm một điếu thuốc.
Trong làn khói thuốc, khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng như ánh trăng.
Bọn hắn đều đã ly hôn rồi, Thẩm Sơ có bạn trai hay không, thì liên quan gì tới hắn.
Tự gây phiền toái mà!
Bạc Mộ Niên dập tắt điếu thuốc, khởi động lại xe đi về nhà.